Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 83

trước
tiếp

CHƯƠNG 83

Lòng dạ người lớn quá phức tạp.

Cậu và An Mỹ không quan tâm đến chuyện tình cảm của người lớn nữa. Chúng chỉ cần làm con ngoan của mẹ là được rồi. Chỉ cần mẹ vui vẻ, dù mẹ chọn ai đi nữa chúng cũng đều ủng hộ vô điều kiện.

“Xin lỗi mẹ của cháu ngay!” Nhan An Bảo mặt mày lạnh lùng nhìn Bùi Ninh Hinh chằm chằm. Khí thế trên người giống y như đúc với Lưu Thiên Hàn.

Bùi Ninh Hinh cũng là một cô gái kiêu ngạo, bắt cô ta phải xin lỗi Nhan Nhã Tịnh mà mình coi thường nhất, cô ta thật sự không thốt ra được.

Nhưng cô ta cũng đã nghe nói về thủ đoạn của Lưu Thiên Hàn. Nếu cô ta chọc anh nổi giận, chỉ e rằng sẽ không còn chỗ đứng cho cô ta ở Vân Hải rộng lớn này nữa.

Bùi Ninh Hinh đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng vẫn căng da đầu nói với Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, tôi xin lỗi, vừa rồi đã hiểu nhầm cô. Tôi xin lỗi cô, mong rằng cô rộng lượng bỏ qua không so đo với tôi.”

Nhan Nhã Tịnh chẳng thèm để ý tới Bùi Ninh Hinh, một tay cô dắt Nhan An Bảo, tay còn lại kéo Nhan An Mỹ, xoay người bước ra ngoài trung tâm mua sắm.

Lưu Thiên Hàn quay lại, Tống Linh và Trịnh Mai bị dọa tới mức run cầm cập. Họ đã đắc tội với vợ tương lai của tổng giám đốc, e rằng…

“Cậu Lưu, chúng tôi sai rồi, chúng tôi cũng không có ý hiểu nhầm cô Nhan, chúng tôi…”

“Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi thêm lần nào nữa!” Thậm chí Lưu Thiên Hàn còn không nhìn họ lấy một cái, nhưng những lời anh thốt ra lại hoàn toàn đưa họ vào địa ngục.

Chẳng có doanh nghiệp nào còn dám nhận nhân viên bị Lưu Thị sa thải!

Sợ rằng cả đời này của họ cũng đừng nghĩ tới việc tìm được một công việc sáng sủa hơn đôi chút.

Sau khi Lưu Thiên Hàn lên xe, công ty đột nhiên có chuyện gấp. Anh bảo Nhạc Dũng đưa Nhan Nhã Tịnh và hai đứa nhỏ trở về, còn mình quay lại công ty trước.

Nhan Nhã Tịnh cũng không nghĩ nhiều về những lời Lưu Thiên Hàn nói hôm nay.

Anh Lưu coi thường cô, sao có thể coi cô là người phụ nữ của anh được chứ? Anh nói như vậy cũng chỉ là giải vây cho cô mà thôi!

Lúc ở trung tâm thương mại, trái tim cô không kiềm chế được mà rung động. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, trong lòng cô chỉ còn lại sự mất mát.

Cô tự cười giễu cợt, mình đã quyết định sẽ ở bên Hách Trung Văn, cho hai đứa nhóc một mái ấm gia đình rồi, không thể có bất cứ suy nghĩ không nên có nào với anh Lưu được.

Sau khi dỗ dành hai đứa nhóc ngủ, Nhan Nhã Tịnh buồn bã phát hiện dì cả đến thăm.

Căn hộ nhỏ ở chung cư không chuẩn bị sẵn băng vệ sinh. Cô cầm di động, định đi xuống tiệm tạp hóa dưới lầu mua một gói.

Nhưng khi cô vừa mới đi ra khỏi cửa của khu chung cư thì chợt có một bóng đen lao như tên bắn về phía mình. Cơ thể của cô bị đè chặt lên bờ tường bên cạnh.

Tô Thái An.

“Tô Thái An, anh bị khùng à! Mau thả tôi ra!”

Tay Nhan Nhã Tịnh dùng sức đẩy mạnh Tô Thái An ra, nhìn anh ta với vẻ mặt cảnh giác: “Tô Thái An, năm năm trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi, giữa chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ, sau này đừng tới quấy rầy tôi nữa!”

Tô Thái An châm một điếu thuốc rồi nhả ra một vòng khói. Trên mặt hiện lên vẻ phiền muộn cùng bực dọc khó tả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.