Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 79

trước
tiếp

CHƯƠNG 79

“Thưa cô, cô đừng gây khó dễ cho chúng tôi nữa, cô mau giao đồ ra đi!” Nhân viên cửa hàng Trịnh Mai thành khẩn nói với Nhan Nhã Tịnh: “Bộ đồ kia có giá 864 triệu, nếu không thể lấy về được thì tôi và Tống Linh sẽ bị sa thải! Cầu xin cô đừng làm khó chúng tôi, được không!”

“864 triệu luôn đấy, cô ta gan lớn thật!”

“Đúng vậy, cái này có tính là tội trộm cắp nghiêm trọng không? Người như thế này phải đưa đến cục cảnh sát!”

“Trông cô gái này không giống kẻ trộm chút nào mà! Thời buổi này đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được!”

Nghe xung quanh bàn tán ồn ào, Bùi Ninh Hinh như được tiêm thuốc, căm phẫn chỉ vào mặt Nhan Nhã Tịnh: “Mau giao đồ ra đây! Có phải cô muốn đạp đổ bát cơm của người khác thì mới vừa lòng không hả? Nhan Nhã Tịnh, tại sao cô vẫn ích kỉ như xưa thế!”

“Bùi Ninh Hinh, tôi đã nói rồi, muốn biết rõ sự thật thì xem camera, một bộ đồ to như thế có thể bay được chắc?” Dừng một chút, Nhan Nhã Tịnh nói tiếp: “Hay là trong lòng cô có điều mờ ám, không dám xem camera?”

“Cái này…” Bùi Ninh Hinh không ngờ Nhan Nhã Tịnh sẽ chặn họng mình, đợi khi cô ta kịp phản ứng lại thì liền vội vàng nói: “Nhan Nhã Tịnh, đừng có bày thêm trò! Chúng tôi đều thấy chính cô ăn cắp đồ! Hôm nay, hoặc là giao đồ hoặc là bồi thường tiền, nếu không cô đừng hòng rời khỏi đây!”

Bảo vệ nghe thấy ồn ào bên này cũng vội chạy tới, nhân viên cửa hàng Tống Linh chỉ vào Nhan Nhã Tịnh: “Cô ta ăn cắp quần áo trong cửa hàng, còn không chịu nhận tội!”

Nghe cô ta nói thế, Nhan Nhã Tịnh tức quá hóa cười. Xã hội bây giờ đúng là chỉ cần có tiền là có thể xui khiến ma quỷ. Người này vì chút lợi lộc mà có thể nói dối không chớp mắt được như thế.

Bùi Ninh Hinh lặng lẽ xòe ngón tay với Trịnh Mai, ý là sau khi chuyện thành công sẽ cho cô ta 90 triệu. Trịnh Mai ngầm hiểu ý, cũng vội nói: “Đúng thế, tôi cũng thấy nữa! Chính cô ta ăn cắp quần áo trong cửa hàng chúng tôi!”

Bùi Ninh Hinh đắc ý, cô ta khinh miệt lườm Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh à, bây giờ cô còn gì để nói nữa không?”

Bùi Ninh Hinh quay sang nói với bảo vệ: “Anh bảo vệ à, cô ta ăn cắp đồ, chưa tới 900 triệu! Nhưng cũng không thể bỏ qua được! Tôi đề nghị bây giờ phải đưa cô ta vào cục cảnh sát!”

Giọng điệu dõng dạc của Bùi Ninh Hinh vừa dứt câu thì một giọng nói lạnh như băng trên đỉnh núi tuyết chợt vang lên: “Đưa ai vào cục cảnh sát?”

Đám đông tự động nhường một lối đi cho anh. Một đôi chân dài thẳng tắp sải bước, người đàn ông lạnh lùng bước đi ưu nhã tới trước mặt Nhan Nhã Tịnh.

Lưu Thiên Hàn.

Bên trong trung tâm mua sắm rất ấm áp nhưng Lưu Thiên Hàn vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh giảm xuống mấy độ chỉ trong nháy mắt.

Nhìn gương mặt đẹp như tượng Hy Lạp cổ, Bùi Ninh Hinh kinh hãi đến độ hai tròng mắt sắp lòi ra. Gương mặt này, bình thường cô ta chỉ có thể nhìn thấy trên tạp chí tài chính và kinh tế thôi, cô ta nào dám nghĩ đến việc có một ngày anh lại xuất hiện trước mặt mình.

Trong lòng Bùi Ninh Hinh mang theo sự hưng phấn và kích động kì lạ, cô ta tiến lên, mang vẻ lấy lòng rõ ràng: “Cậu Lưu, cô ta ăn cắp quần áo của cửa hàng dưới trướng Lưu Thị, chúng tôi muốn đưa cô ta đến cục cảnh sát!”

“Cậu Lưu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho anh, không để cô ta ăn cắp được đồ của Lưu Thị giữa ban ngày ban mặt đâu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.