Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 77

trước
tiếp

CHƯƠNG 77

Quả nhiên, thời gian là liều thuốc chữa lành tốt nhất, không còn yêu nữa sẽ chẳng còn chút lăn tăn sóng gợn nào nữa.

Nhớ lại tấm hình mà Nhan Vũ Trúc gửi cho cô vào năm năm trước, Nhan Nhã Tịnh chỉ cảm thấy buồn nôn. Cô chẳng thèm liếc mắt nhìn Tô Thái An thêm lần nào mà quay người tiếp tục ngắm quần áo.

Cô không nợ Tô Thái An cái gì nên khi gặp anh ta cũng chẳng cần phải quay đầu lủi đi.

Tô Thái An nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh, năm năm không gặp, cô đã đẹp hơn rồi.

Thời gian không hề để lại dấu vết nào trên người cô, trái lại còn khiến khí chất cô càng trở nên thanh tao, mê người.

Năm năm trước, việc cô chủ động chia tay đã khiến cô trở thành nốt chu sa đỏ không phai trong lòng anh ta.

Tô Thái An chưa bao giờ thiếu phụ nữ. Nhan Vũ Trúc, Bùi Ninh Hinh và vô số người con gái khác, ai mà chẳng nhún nhường, lấy lòng anh ta.

Duy chỉ có Nhan Nhã Tịnh, người anh che chở trong lòng bàn tay suốt nhiều năm, sự tiếp xúc thân mật nhất giữa hai người cũng chỉ là cái hôn chuồn chuồn lướt nước.

Không cam tâm.

Đàn ông chính là như vậy, nếu đã chiếm được người con gái rồi thì dù chia tay, anh ta sẽ không có gì tiếc nuối. Nhưng không chiếm được thì lại khiến anh ta nhớ mãi không quên, lòng ngứa ngáy khó nhịn. Nhất định phải thưởng thức hương vị của cô thì mới tiêu trừ được ma chướng trong lòng.

Tô Thái An nheo mắt lại, đánh giá Nhan Nhã Tịnh. Quần áo trên người cô chỉ là đồ chợ, nhưng dù chỉ là đồ chợ thì khi mặc trên người cô, nó cũng đẹp hơn Bùi Ninh Hinh mặc thứ đồ đắt tiền.

Tô Thái An kết luận những năm qua cô sống không tốt. Chẳng ai mà không tham tiền cả. Bây giờ anh ta thành công, có rất nhiều tiền, chỉ cần anh ta đủ hào phóng, tất nhiên cô sẽ ngoan ngoãn bò lên giường anh ta thôi!

“Ui trời, còn tưởng là ai chứ, hóa ra là hot girl trường chúng ta kìa!”

Nhan Nhã Tịnh đang ngắm quần áo, giọng nói chua ngoa của Bùi Ninh Hinh chợt vang lên phía sau lưng cô.

Bùi Ninh Hinh là khách quen của nơi này, hai nhân viên cửa hàng nhiệt tình đi theo bên cạnh, phục vụ cô ta.

Bùi Ninh Hinh không nhìn Nhan Nhã Tịnh nữa, cô ta nói với nhân viên cửa hàng bên cạnh: “Mấy cô đừng đi theo tôi nữa! Tôi khuyên hai người trông chừng cô ta cho chặt vào! Nhìn cái bộ dạng nghèo khổ kia kìa, mua được đồ của Tận Minh chắc? Coi chừng cô ta tới đây là muốn cắp đồ đấy!”

“Từ nhỏ tay chân cô ta đã không sạch sẽ rồi, cầm nhiều túi đồ như vậy, không chừng bên trong có quần áo của cửa hàng mấy người đó!”

“Ôi trời ơi!” Bùi Ninh Hinh vờ ngạc nhiên: “Bộ lễ phục dạ hội màu hồng kia đâu rồi? Tại sao lại biến mất tăm thế? Đừng bảo là bị cô ta trộm rồi nhá?”

“Trộm?”

Ánh mắt của hai nhân viên kia đồng loạt nhìn về phía Nhan Nhã Tịnh.

Hai người bọn họ là nhân viên làm việc ở cửa hàng quần áo cao cấp này, coi trọng nhất là tầng lớp, thấy Nhan Nhã Tịnh mặc đồ rẻ tiền, ánh mắt nhìn cô lập tức hiện lên vẻ khinh thường.

Nhân viên cửa hàng Tống Linh hơi nhíu mày: “Đúng rồi đấy, bộ lễ phục dạ hội kia vừa mới ở đây cơ mà, tại sao lại mất tiêu rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.