Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 5-6

trước
tiếp

Quyển 1 – Chương 5: ba đại tuyệt học

“Báo, tổ một, gồm ba mươi ba tên đệ tử đời thứ tám, đã tập hợp đông đủ!”

“Tổ hai, gồm ba mươi ba tên đệ tử đời thứ tám, đã tập hợp đông đủ!”

“Tổ ba, gồm ba mươi ba tên đệ tử đời thứ tám, đã tập hợp đông đủ!”

Sau khi báo cáo xong, ba gã đệ tử đời thứ nhất, đồng thanh nói: “thỉnh Lục trưởng lão và Tiêu tổng giáo đầu phát biểu ý kiến!”

Lục trưởng lão Tiêu Bác, chậm rãi đứng lên, một thân áo dài, râu tóc, đều là bạc trắng, hai mắt như đuốc, khuôn mặt hiền lành, trong gió mát, áo dài bồng bềnh cùng râu tóc đều bay lên, quanh thân tỏa ra tông sắc quang mang nhàn nhạt, trông có vẻ tiên phong đạo cốt, ánh mắt của hắn đảo qua chín mươi chín tên đệ tử một cách chậm rãi, nhẹ giọng nói: “chúc mừng các ngươi thông qua khảo thí của Tiêu gia, từ hôm nay trở đi, các ngươi chính thức trở thành đệ tử Tiêu gia. Đại môn võ học của Tiêu gia, vì các ngươi mà rộng mở!”

“Hai mươi bốn năm trước, Tiêu gia bắt đầu tuyển chọn đệ tử ngoại môn, đến hôm nay, đệ tử ngoại môn của Tiêu gia đã trải rộng khắp Vân Châu, có người làm quan, có người theo nghiệp thương nhân, bọn hắn đều là tinh anh trong nghề, thân phận hiển hách. Đệ tử chữ Thiên, đã có hai mươi lăm tên tấn cấp thành đệ tử nội môn, đệ tử chữ Thu là mười chín tên, chữ Vạn là mười tên, Đại là ba tên. Cho dù là chữ Vĩnh trở về sau, cũng xuất hiện nhiều đệ tử trẻ tuổi xuất chúng!”

“Hôm nay, các ngươi vẻ vang vì Tiêu gia, ngày mai, Tiêu gia vì các ngươi mà vang vẻ!”

Dưới sự thổi phồng của Tiêu Bác, các thiếu nam, thiếu nữ có mặt tại đây đều cảm thấy nhiệt huyết bành trướng, cho đến thời điểm này bọn họ mới nhận thức được sự cường đại của Tiêu gia. Tiêu gia, là một trong bốn đại gia tộc của Vân Châu, đệ tử trải rộng, có mạng lưới quan hệ cự đại.

Lúc này, Trần Hạo mới biết được, đến hai mươi tuổi, đệ tử Tiêu gia sẽ bước vào giang hồ, trở thành một thành viên trong mạng lưới quan hệ của Tiêu gia, dung hòa vào thế tục, xây dựng thế lực cho riêng mình. Cũng có một số lưu lại Tiêu gia, đảm nhiệm một chức vụ nào đó, giống như ba vị huấn luyện viên chữ Thiên cùng Tiêu Quan.

“Nhưng là…” Lời nói của Tiêu Bac bỗng dưng xoay chuyển: “Trong hai mươi bốn năm này, có một số đệ tử tấn chức nội môn, nhưng lại không có một ai trước hai mươi tuổi tấn chức! nếu không thể tấn chức trước hai mươi tuổi, điều này có nghĩa là cả đời này khó thành chân chính cao thủ, Cửu Phẩm Võ Hoàng! Tiêu gia chúng ta không thiếu cao thủ bình thường, nhưng là, cao thủ chân chính thì lại rất ít! Đệ tử chữ Thế đa số đều đã mười tám đến hai mươi tuổi! dựa vào tình hình trước mắt mà nói, không có một đệ tử nào đạt tới Thất cấp võ giả trước hai mươi tuổi để tấn cấp đệ tử nội môn!”

“Hi vọng đệ tử chữ Tường và chữ Cát các ngươi, cho ta thấy được điều đó. Cho nên, gia chủ Tiêu gia chúng ta là Tiêu Đỉnh, đề ra giải thưởng lớn, trong số đệ tử chữ Cát cùng chữ Tường, ai có thể tấn chức đệ tử nội môn trước hai mươi tuổi thì sẽ được trọng thưởng! Tư cách học tam đại tuyệt học của Tiêu gia cùng một quả Xích Luyện Quả!”

“Oanh……” Diễn Võ Trường vốn đang yên tĩnh, bỗng dưng trở nên sôi trào!

“Tam đại tuyệt học… ‘Quy Nguyên Tâm Kinh’, ‘Khai Sơn Chưởng’ cùng ‘Tiêu gia Cửu Kiếm’! Còn có Xích Luyện Quả… nếu ta đạt được…Ah..ah..ah……” Tiểu Linh Nhi vốn vô cùng hoạt bát bỗng khoa tay múa chân một cách vui sướng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu bổng trở nên đỏ bừng.

“Những phần thưởng này rất tốt hay sao?” Trần Hạo có chút khó hiểu mà hỏi thăm.

“Há lại chỉ có rất tốt? Điều này mà ngươi cũng không biết? Ặc… đã quên là ngươi hiểu biết rất ít… Nói cho ngươi biết, tam đại tuyệt học của Tiêu gia nổi danh vô cùng, đều là công pháp Lục cấp đó! Nhất là ‘Quy Nguyên Tâm Kinh’, có thể so cùng công pháp Thất cấp! Còn về Xích Luyện Quả, là linh dược Lục cấp…Tiêu gia…không hổ là Tiêu gia, thủ bút thật lớn!”

Phân chia cấp bậc của công pháp, linh dược cùng cấp bậc của võ giả đều đại khái tương tự nhau, đều phân theo cửu cấp, mỗi cấp lại phân thành tam phẩm thượng, trung, hạ. Công pháp cùng linh dược lục cấp chỉ có cao thủ cấp bậc Võ Hoàng mới có tư cách hưởng dụng. Nhưng chỉ là tư cách mà thôi, do đó có thể thấy nó trân quý đến mức nào.

Nghe Tiểu Linh Nhi giải thích xong, Trần Hạo cũng không có hưng phấn giống như nàng cùng những thiếu niên khác, chỉ là ánh mắt của hắn lại toát ra một tia nóng bỏng!

Tiêu Bác nhìn các thiếu niên đang hưng phấn, tay chậm rãi giơ lên, tiếng huyên náo liền trở nên im bặt, hắn mỉm cười nói: “Hiện tại, mời Tiêu giáo đầu, tuyên bố danh tự mới của các ngươi.”

Tiêu Quan đi đến trước sân khấu với khuôn mặt lạnh lùng, đem tên của mọi người đọc lại một lần, sau đó liền cũng mặt lạnh đi xuống.

Tên Trần Hạo chính thức đổi thành Tiêu Trường Hạo!

Sau khi Tiêu Quan cùng Tiêu Bác rời khỏi, ba gã huấn luyện viên chữ Thiên liền phân biệt mang theo tổ của mình sang một bên bắt đầu công việc huấn luyện.

“Ta tên là Tiêu Thiên Thụy, về sau chính là huấn luyện viên của các ngươi, các ngươi có thể gọi ta là huấn luyện viên Thụy.” Tiêu Thiên Thụy là một trung niên ba mươi sáu tuổi, một thân trang phúc huấn luyện viên màu đen, trước ngực trái là chữ Tiêu màu vàng, dưới chữ Tiêu là đánh số của hắn ‘Ba mươi tám’, chữ Thiên, xếp hạng ba mươi tám.

“Ngươi, ngươi, ra khỏi hàng!” sau khi nói xong Tiêu Thiên Thụy bỗng nhiên chỉ vào hai thiếu niên phía trước, rồi chỉ tiếp vào đống tư liệu để dưới mặt đất nói: “Đem những tư liệu này phân phát mỗi người một phần, ngoại trừ số 99!”

“Vâng, huấn luyện viên Thụy!”

“Đây là phần của ngươi, xem không hiểu thì hỏi những người khác, về chỗ!” Tiêu Thiên Thụy lạnh lùng ném cho Trần Hạo một phần tư liệu.

Trong lòng Trần Hạo dấy lên cảm giác không ổn, tựa hồ mình đang được đặc biệt “chiếu cố”. Siết chặc nắm đấm, Trần Hạo cố gắng đè nén sự phẩn nộ đang dâng lên trong nội tâm, khắc chế..khắc chế..chỉ có thể khắc chế!

Muốn được đối xử công bằng, chỉ có một con đường duy nhất! đó là trở thành cường giả!

Về tới vị trí cùng tờ giấy vừa mới được phát, Trần Hạo hầu như không biết một chữ nào trên tờ giấy đó, hắn chỉ có thể nhận diện được một vài con số và một số khác là nghe những người bên cạnh nói. Một chữ hắn cũng chưa từng học qua thì làm sao mà đọc được chứ . Chỉ là lúc nãy hắn không tiện hỏi người khác . Hắn thầm nghĩ, để khi trở về sẽ hỏi Tiểu Linh Nhi.

“Tốt rồi, sau khi trở về tất cả các ngươi hãy xem kỹ lại . Bên trên là sắp xếp công việc của các ngươi cùng với những quy củ của Tiêu gia . Kể từ ngày mai tất cả bắt đầu chấp hành. Nếu có người vi phạm, cũng đừng trách ta không khách khí. Các người bây giờ có thể xuống nhà ăn ăn cơm , tất cả giải tán !”

Khi hai người kia phát xong , Tiêu Thiên Thụy liền nói.

Nhanh chóng xem qua phần tài liệu trong tay mình, Tiểu Linh Nhi quay đầu nhìn về phía Trần Hạo rồi nói: “Của ngươi không giống với của chúng ta hả ? Đưa đây ta nhìn xem nào.”

Trần Hạo vội vàng đưa tới. Tiểu Linh Nhi đón lấy tài liệu từ tay của Trần Hạo , nàng chỉ lật xem có hai trang liền nhíu mày. Ngẩng đầu nhìn qua Trần Hạo ở phía bên vẻ mặt mù mờ lại nhìn xuống thêm lần nữa. Lần này mày càng nhíu chặt hơn, nàng tự nhủ: “Tại sao có thể như vậy?…”

“Tiểu Linh Nhi, bên trên đó viết những gì thế?” Khuôn mặt Trần Hạo tràn đây xấu hổ hỏi.

“Không phải ngươi vừa mới xem qua rồi sao.”

“Ta… Ta không có đi học , nên ta…không có biết chữ.” Sau khi nói xong khuôn mặt Trần Hạo đỏ bừng vì xấu hổ.

“Ân, khó trách ngươi lại không có ý kiến gì.” Tiểu Linh Nhi thấp giọng nói. Nàng nhanh chóng nghĩ tới, Trần Hạo một thân quần áo làm bằng vải gai thô, trong nội tâm tràn đầy sự đồng tình. Nàng cũng không có lập tức nói cho Trần Hạo biết trên tài liệu viết cái gì. Nàng lo lắng nếu nói ra sợ rằng Trần Hạo liên không có tâm tình ăn cơm, đành nói: “Bây giờ đi ăn cơm cái đã, tý nữa trở về chỗ ở ta nói cho ngươi sau.”

“Ân..”

Nhà ăn của Tiêu gia dựng lên dành cho đệ tử ngoại môn sử dụng. Nhà ăn nằm ngay chính giữa khu nhà ở, có diện tích rất lớn. Đại sảnh có thể chứa được trên ngàn người. Vào cửa liền chứng kiến một dãy dài toàn bàn. Bên trong có tám cái biển, ghi tám tên lót của ngoại môn đệ tử. Tên lót “Tường” nằm thứ nhất dãy bên phải.

Bên trái đại sảnh là những căn phòng riêng biệt của các cửa hàng bán đồ ăn. Không giống với chính giữa đại sảnh, dành cho công chúng, thức ăn miễn phí ,các cửa hàng kia đều phải trả tiền. Tới nơi này ăn đều là những đệ tử có tiền của Tiêu gia. Bất quá, hầu như tất cả mọi người đều ăn ở đại sảnh công chúng, dẫu sao, thức ăn của Tiêu gia, cũng khá hơn nhiều so với những gia đình giàu có khác.

Tiêu gia hiểu rõ một điều, tập võ rất tiêu tốn thể lực. Vì thế, nếu như dinh dưỡng không đầy đủ sẽ dẫn đến tốc độ tu luyện bị ảnh hưởng. Cho nên tại phương diện ăn uống, Tiêu gia không hề keo kiệt.

Trần Hạo đi theo Tiểu Linh Nhi, đi về khu chữ “Tường”, có thể thấy được, có một đội ngũ đang xếp hang chờ.

Tới lượt Tiểu Linh Nhi, nàng lấy hai cái khay đựng cơm (hiểu đại khái nó là thế ), đưa một cái cho Trần Hạo. Nàng liền đi tới nơi phát cơm. Người phát cơm cho Tiểu Linh Nhi, phân cho nàng nửa hộp cơm. Tiếp sau đó, người phân đồ ăn, lại phân cho nàng ba phần đồ ăn mặn, nhìn qua rất là ngon miệng. Tiểu Linh Nhi được phân gần đầy cái khay.

 

Quyển 1 – Chương 6: rung ba lần

Sau khi Tiểu Linh Nhi lấy xong, đến lượt Trần Hạo. Trần Hạo đi thẳng tới, nhìn cơm vừa trắng cùng với khối thịt lớn, nhìn rất chi là ngon (đoạn này ta chịu không biết nên dịch sao )

“Số chín mươi chín?” Người phụ trách phát cơm, sau khi nhìn thấy con số của Trần Hạo thì tỏ vẻ xem thường, múc lên một muôi cơm, sau ba lần lắc chỉ còn lại non nửa. Sau đó mới đổ vào hộp cơm của Trần Hạo.

Còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng thấy người phát cơm ngoắc người tiếp theo, nên hắn đã hiểu rõ, là mình lại nhận thêm một lần đãi ngộ bất công nữa. Đến lượt người phát đồ ăn, sau ba lần lắc thì không còn lại mấy đồ ăn, lúc đấy mới đổ vào khay cho hắn.

Trong tâm Trần Hạo ngọn lửa phẫn nộ ngày càng tăng vọt. Trong đầu của hắn, hiện lên những hình ảnh của Lục trưởng lão Tiêu Bác, đệ tử dẫn đường, huấn luyện viên Tiêu Thiên Thụy, và bây giờ là hai người phát cơm ở nhà ăn, tất cả bọn họ đều khinh thường hắn. Tất cả sự khinh thường trên, chỉ vì một cái tên, Tiêu Cát Hàn!

Đè nén lửa giận đang cháy trong lòng xuống, Trần Hạo cùng với Tiểu Linh Nhi đi tới một ngồi bàn còn trống ngồi xuống.

“Thức ăn của Tiêu gia coi như là không tệ. Thiên Tứ, của ngươi như thế nào lại ít như vậy?” Thấy trong hộp cơm của Trần Hạo, thức ăn còn lại không đầy một nửa của mình, Tiểu Linh Nhi cảm thấy kỳ quái liền hỏi thăm.

“Không có gì.”

Trần Hạo bình tĩnh trả lời, nhưng thanh âm của hắn lại mang theo một tia phẫn nộ. Tuy rằng suy nghĩ của hăn thành thục hơn những người đồng lứa, nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là một hài tử mới mười hai tuổi, dù thành thục tới đâu, nhưng khi đối mặt với sự đối xử không công bình, thì hắn vẫn cảm thấy sự ủy khuất cùng với sự khuất nhục và phẫn nộ.

Sau khi trả lời Tiểu linh Nhi xong, hắn há to mồm đút vào từng thìa cơm to đùng, rồi nhai ngấu nghiến giống như miếng cơm có đắc tội với hắn vậy. Tiểu Linh Nhi nhìn thấy cảnh này, đáng ra là đệ nhất nhưng lại là đệ nhất đếm ngược. Cùng với đó là những đãi ngộ bất công đối với hắn, chẳng hạn như tài liệu lúc nãy. Tuy rằng thông minh nhưng Tiểu Linh Nhi vẫn không thể nghĩ tới rằng đây là âm mưu nhằm vào Trần Hạo. Nàng đơn giản chỉ nghĩ rằng nó là do cái danh đệ nhất đếm ngược của Trần Hạo gây ra thôi. Đáng ra cái danh đệ nhất đếm ngược ấy phải là nàng mới đúng.

“Thiên Tứ, hay là ngươi lấy của ta một ít này, chứ của ta nhiều lắm ăn không hết.”

“Không cần, ta đủ rồi.” Trần Hạo nhẹ nói.

Đối với Trần Hạo, hắn thế là đã đủ rồi, tuy rằng ít hơn những người khác, nhưng với hắn, thì như thế là hơn ở nhà rất nhiều rồi, dù sao cũng còn có thịt mà ăn. Nghe Trần Hạo nói thế, nhưng Tiểu Linh Nhi vẫn cố chấp lấy ít cơm của mình chuyển qua cho Trần Hạo.

“Hì hì! Tường Linh, Tường Hạo, cuối cùng cũng tìm được các người. Đúng lúc này, tám tiểu cô nương xếp ở cuối bảng khảo thí, ở cùng khu nhà ở kém chất lượng với Trần Hạo đi tới, ngồi xuống, cùng một bàn với Trần Hạo và Tiểu Linh Nhi. May sao cái bàn của Trần Hạo chọn đủ lớn, mười người vừa vặn ngồi đầy.

‘Tường Linh, ngươi cũng ăn không hết à? Chúng ta ăn cũng rất ít. Tường Hạo, ta cũng chia cho ngươi một ít nha.” Một tiểu nữ hài trong đám nhìn thấy hành động của Tiểu Linh Nhi liền nói.

“Ta cũng ăn không hết, Tường Hạo ăn giúp chúng ta đi” Căn bản là không để cho Trần Hạo có cơ hội cự tuyệt, tám tiểu cô nương đã nhao nhao lên chia sẻ cơm cho Trần Hạo. Chẳng mấy chốc mà hộp cơm của hắn đã đầy.

Trần Hạo thường xuyên lấy cơm của mình để cho đệ, muội của mình ăn. Nhưng đây là số cơm của Tiểu Linh Nhi thì tuyệt đối hắn sẽ không làm được (đoạn này khó hiểu quá ta chém đại ).

Tuy nhiên đối mặt với sự nhiệt tình của đám nữ hài, hắn cũng không từ chối, vì các nàng ăn không được bao nhiêu. (lại chém ).

Từ nhỏ, lượng cơm của hắn ăn rất kinh người, nhưng từ khi hiểu chuyện đến nay, hắn chưa từng cảm nhận được cảm giác no.

Cả đám tiểu cô nương mở to hai mắt nhìn, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc. Một hộp cơm đầy như vậy mà hắn đã ăn hết, trong khi đấy còn không có dấu hiệu của việc no bụng. ( đoạn này ta lược bớt nha, thấy vằn vèo mà không cần thiết ).

“Tường Hạo, ngươi ăn thật là tốt, à! hay là ngươi ăn tiếp hộ ta đi, ta không có ăn hết à.”

“Đúng vậy a! Ngươi ăn giúp chúng ta đi, chứ lúc nãy ta vừa sang cho ngươi có một ít thì hộp cơm của ngươi đã đầy rồi, bằng không đổ đi thì phí lắm.” Hai tiểu nữ hài vừa nói vừa động thủ, các tiểu nữ hài khác cũng thế. Thấy vậy cũng nhao nhao ra tay chẳng mấy chốc là hộp cơm của Trần Hạo lại đầy.

“Các ngươi… Thật sự ăn không hết sao?” Trần Hạo hỏi một cách không có ý tứ.

“Đương nhiên thật sự.”

“Vậy thì ta không khách khí nữa, cám ơn!” Khuôn mặt Trần Hạo tràn đầy cảm kích, nhẹ nói.

Thời điểm trở lại nơi ở, bầu trời bên ngoài đã tối đen.

Trần Hạo mở tài liệu trong tay ra, xem một cách chăm chú. Tuy hắn không biết chữ, nhưng lại xem một cách rất chân thành, xem từng chữ một, xem một lần từ đầu tới cuối. Sau đó, hắn nhắm mắt lại, trong đầu dần dần hiện lên lại những chữ đã từng xem qua.

Tuy không biết nghĩa của những chữ này, thế nhưng hắn có thể khẳng định, cho dù bảo hắn viết lại những chữ này một lần, hắn cũng có thể dễ dàng viết hoàn chỉnh không sai một nét.

Đã gặp qua một lần là không quên được.

Cho dù là thính lực hay thị lực đều cũng như thế. Trí nhớ của hắn vượt xa so với người thường rất nhiều. Từ lúc hiểu chuyện đến giờ, hễ là những thứ hắn thấy qua, nghe qua, hắn đều chưa từng quên.

“Trần Hạo, ngươi ngủ chưa?” đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của Tiểu Linh Nhi.

“Chưa!” Trần Hạo vừa đáp vừa mở cửa. Hắn biết, sau khi xem qua tư liệu, Tiểu Linh Nhi đến để giúp đỡ mình.

“Tiểu Linh Nhi, làm phiền ngươi rồi, ngươi chỉ cần đọc qua một lần giúp ta là được.” Trần Hạo giao tài liệu trong tay cho Tiểu Linh Nhi, nhẹ giọng nói.

“Tốt, đốt đèn lên đi, tối thế này thì sao mà thấy được!”

“Ah..tốt.” Trần Hạo vội đốt đèn lên.

“Trần Hạo, sau khi nghe xong ngươi đừng nổi giận, ta nghĩ… sau khi biết chữ xong, ngươi sẽ được đối xử giống như chúng ta thôi!” Tiểu Linh Nhi nhẹ nhàng nói. Sau khi nhìn sơ qua vài trang, nàng đại khái biết rõ, Trần Hạo sắp sửa đối mặt với cái gì.

“Sẽ không đâu.” Trong ánh đèn lờ mờ, hai mắt Trần Hạo lóe sáng như ánh sao, giọng hắn hơi thấp. nhưng tràn đầy kiên định. Hắn tinh tưởng, chỉ cần mình trở nên mạnh mẽ thì những đối xử không công bằng đó sẽ phải thay đổi.

“Ân!” Tiểu Linh Nhi đáp một tiếng, sau đó mở tài liệu ra bắt đầu đọc: “Hôm nay, ngươi vẻ vang vì Tiêu gia; ngày mai, Tiêu gia vì ngươi vẻ vang.”

Trang thứ nhất là mười sáu chữ to này. Khi Tiểu Linh Nhi đọc ra, Trần Hạo cũng đồng thời đem mười sáu chữ này so sánh với trí nhớ trong đầu.

“Quy định đối với đệ tử Tiêu gia. Bất luận là đệ tử nào đều phải tuân thủ, nếu không, nhẹ thì diện bích sám hối, nặng thì phế bỏ võ công, đuổi khỏi môn hộ. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ!” Tiểu Linh Nhi nhìn tư liệu nói.

“Nhật trình của đệ tử ngoại môn đời thứ tám Tiêu gia Tiêu Tường Hạo, chương trình an bài trong ngày”

Sau khi đọc xong môn quy của Tiêu gia, cùng với nhũng hạng mục mà đệ tử Tiêu gia cần phải biết, Tiểu Linh Nhi bắt đầu đọc những việc chuyên môn dành cho Trần Hạo, những việc phải làm trong ngày. Nội dung phía trước thì giống với các đệ tử khác, chỉ có cái này là có chút đặc thù.

Sau khi chứng kiến cái này xong, Tiểu Linh Nhi có lo lắng Trần Hạo không chịu được.

Tiểu Linh Nhi vừa ngừng lại. Trần Hạo đồng thời mở mắt.

“Tiếp tục đi, ta không sao đâu.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang có chút khó xử của Tiểu Linh Nhi, Trần Hạo cười nhẹ nói. Cho dù không công bằng thì sao chứ? Có khó khan gì mà hắn chưa từng trải qua? Bây giờ được ăn, được mặt, thì đã quá tốt so với trước kia rồi.

Hắn có thể nhẫn, nhưng không có nghĩa là sẽ một mực nhẫn nhịn. những điều này đều là do Tiêu Cát Hàn mà ra, rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ dùng thực lực tuyệt đối, nói cho Tiêu Cát Hàn biết, không phải ai cũng có thể khi dễ Trần Hạo hắn!

“Ân.” Tiểu Linh Nhi lên tiếng.

“Thứ nhất, rạng sáng từ sáu giờ đến bảy giờ rưỡi (không hiểu về mấy cái giờ giấc theo ngôn ngữ cổ nên chém theo ngôn ngữ của mình ) đến lớp học sơ cấp ban sáng của Văn Uyên các học đọc; thứ hai, từ chín giờ sáng đến mười hai giờ, đến học đường học viết; thứ ba, từ hai giờ chiều đến sáu giờ, tiếp tục tới học đường học. Từ nay, bắt đầu chấp hành ba điều này cho đến khi nào học thuộc toàn bộ ‘Học Hải Vô Nhai mới thôi, không được phép vi phạm”

Từ đầu tới cuối, không có một từ ‘võ’ nào được Tiểu Linh Nhi đọc ra. Vốn nàng cho rằng, sau khi nghe xong thì Trần Hạo sẽ không cam lòng, phẫn nộ, hay khổ sở. Nhưng, khi nhìn về phìa Trần Hạo, nàng lại phát hiện, hắn vô cùng bình tĩnh, ngoại trừ hai mắt ngày càng sáng hơn ra thì trên mặt không có biến hóa gì thêm.

Phải biết, ‘Học Hải Vô Nhai’ ngoại trừ 3400 (lười đánh chữ quá từ giờ trở đi, số nào dài quá thì ta dùng số luôn cho gọn ) chữ cái thường dùng ra thì còn có hơn sáu vạn chữ ít sử dụng, thêm gần bảy vạn chữ mà đến cả Tiểu Linh Nhi cũng không biết hết được. Muốn học thuộc cả ‘Học Hải Vô Nhai’ đâu có dễ như vậy!

Cho dù là Đại Nho đương đại cũng không dám cam đoan có thể học thuộc và hiểu hết tất cả!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.