Mỹ Nhân Hội Tụ Như Ca

Chương 18

trước
tiếp

Mỹ Nhân Hội Tụ

CHƯƠNG 18: MẤT MẠNG

“Này này… WTF, mới đánh thôi mà, tôi mới đưa lên món khai vị thôi.” Thân thể Nam Cung Bạch không chống đỡ được nữa, cuối cùng cũng ngất đi.

Lâm Vũ Triều lúc này luôn căng thẳng theo dõi tình hình bên này coi như cũng thở phào một hơi, có lẽ Nam Cung Bạch ngất đi đối với anh ta mà nói còn tốt hơn một chút.

“Cậu chủ, sao thế ạ?”

Đột nhiên có hai người đàn ông lực lưỡng từ ngoài cửa bước vào, đều đeo kính đen tay cầm súng.

“Cậu chủ của anh không sao, chỉ là ngất đi thôi, cậu chủ của anh vẫn thật lợi hại, có thể kiên trì lâu như vậy.” Mặc dù mũi súng của đối phương nhắm vào mình nhưng Cao Hạo vẫn không biến sắc, bởi vì khẩu súng của Nam Cung Bạch lúc này cũng ở trong tay của anh, đối phương không biết rõ tình hình thì sẽ không dễ dàng động thủ.

“Các ngươi làm gì cậu chủ của tôi rồi?” Hổ nhìn Nam Cung Bạch ngất nằm trên sàn nhà, mặt mày sợ hãi nói.

Trước khi Nam Cung Bạch vào đã dặn bọn họ không được vào phá hỏng chuyện tốt của anh ta, ai biết nghe thấy tiếng hét thảm thiết bên trong càng lúc càng giống của Nam Cung Bạch, lúc này Hổ mới tự làm chủ dẫn người xông vào.

“Chúng tôi có thể làm gì với cậu chủ của anh chứ? Có điều tốt bụng nhắc nhở các anh một chút, bệnh viện Tam Giáp gần nhất cách đây cũng hai giờ lái xe, các anh bây giờ không nắm bắt thời gian có lẽ không kịp đâu.”

Hổ lần nữa nhìn Nam Cung Bạch thoi thóp nằm trên sàn nhà, không dám làm gì thêm nữa, một người cõng Nam Cung Bạch, một người ở đằng sau đỡ, vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

“Cao Hạo, lần này cậu gây ra chuyện lớn rồi.” Lâm Vũ Triều lúc này tỉnh táo lại không ít, nhìn thấy dáng vẻ hấp hối của Nam Cung Bạch thì dần dần thấy lo lắng.

Nhìn vết thương trên người của Lâm Vũ Triều, Cao Hạo lại thấy đau lòng, anh cảm thấy mình ra tay vẫn là muộn một chút, Lâm Vũ Triều vốn có thể không chịu nhiều đau khổ như vậy.

“Không sợ, Chị Tuyền Kha sẽ giúp chúng ta.” Cao Hạo mặt mày ngây thơ nói: “Dù sao ai khi dễ chị thì tôi liều mạng với người đó, tôi không quan tâm anh ta là cậu chủ nhà nào.”

Cao Hạo của lúc này lại giống như một đứa trẻ không hiểu sự đời, vì bảo vêh chị của mình không quan tâm đến bản thân, vừa rồi bạo lộ một mặt khát máu dường như đều không có xảy ra.

Lâm Vũ Triều nhìn biểu tình kiên quyết trên mặt của Cao Hạo thì trái tim liền thấy ấm áp, cũng âm thầm thề, mặc kệ gặp phải chuyện gì cũng phải bảo vệ cậu nhóc trước mắt này, cho dù phải hy sinh bản thân.

“Thủy Triều, chúng ta đưa Vũ Triều đến bệnh viện trước đã.” Cao Hạo trực tiếp khuỵu người cõng Lâm Vũ Triều chạy ra ngoài, còn Lâm Thủy Triều đi trước lấy chìa khóa lái chiếc xe màu đỏ của mình đến.

Trên xe, Lâm Vũ Triều mấy lần muốn nói đều bị Cao Hạo chặn lại, bảo cô giữ sức, đến bệnh viện rồi nói sau, mà Cao Hạo lại rút điện thoại gửi một tin nhắn thần bí đi.

“Một chiếc Porsche Cayenne chạy đi từ tiểu khu Li Sơn của khu Nam Sơn đến bệnh viện gần nhất theo đường cao tốc, bên trong có một người đàn ông bị thương cùng tài xế vệ sĩ, trừ khử đi, không được để lại dấu vết.” Sau khi thấy tin nhắn được gửi đi thành công, Cao Hạo lập tức xóa tin nhắn xong sau đó đổi sim, mở cửa xe, lông mày hơi nhíu lại, lẩm bẩm nói: “Có trách thì trách anh ức hiếp người phụ nữ của tôi.”

Nói xong, thần sắc trên mặt lóe lên tia âm hiểm, tay nhẹ nhàng đưa ra, chiếc sim bay trong gió.

May mà Lâm Vũ Triều chỉ bị thương ngoài da, vốn dĩ bác sĩ yêu cầu phải ở bệnh viện quan sát mấy ngày, nhưng Lâm Vũ Triều lại cố chấp không chịu, sau khi kiểm tra lấy thuốc thì đòi Lâm Thủy Triều lái xe chở cô về.

“Chị Vũ Triều, bây giờ chị cảm thấy như thế nào rồi? Còn đau không?” Cao Hạo vết tím trên mặt của Lâm Vũ Triều, sát ý trong lòng lại dâng lên.

“Không cảm thấy gì.” Lâm Vũ Triều mỉm cười nói, thật ra bây giờ chút đau đớn trên người cô căn bản không phải chuyện quan trọng, mà cô lo lắng sau này Cao Hạo ở Thành phố Viễn Nam sẽ gặp nguy hiểm.

“Thật sự không cảm thấy gì không?” Cao Hạo lại bắt đầu lộ ra ý cười xấu xa.

Lâm Vũ Triều tự nhiên biết ý nghĩa trong đó, nếu như là trước đây chắc chắn sẽ không nhíu mày, nhất định sẽ chọc Cao Hạo đến mặt mày đỏ bừng, nhưng nghĩ đến Cao Hạo có thể sau này sẽ là em rể của mình, nói chuyện cũng không có lớn gan như vậy nữa.

Một đêm không biết nên nói thế nào, ngày hôm nay khi thức dậy thì đã hơn 7 giờ sáng, mặt trời đã lên cao rồi.

“Cao Hạo, cậu xem thử bữa sáng của cậu có đủ không?” Lâm Thủy Triều lần đầu tiên làm bữa sáng cho nên cứ làm theo bình thường, buổi sáng một ly sữa, một quả trứng gà, một lát bánh mì tẩm sữa.

Cao Hạo liếc nhìn, sau đó bĩu môi: “Cũng đủ nhét kẽ răng.”

“Cậu là lợn sao?” Nhiều như vậy còn không đủ, phần của tôi cũng để cho cậu.” Lâm Thủy Triều thấy dáng vẻ đó của Cao Hạo, thật sự chỉ biết cười bất đắc dĩ.

“Tôi là lợn, chị không phải chính là vợ của lợn sao.”

“Ai là vợ cậu, không biết xấu hổ.” Lâm Thủy Triều mặt mày có chút ửng đỏ, xấu hổ bê ly sữa lên lầu.

“Chị Vũ Triều còn chưa tỉnh sao?”

“Tôi đi xem thử.” Lâm Thủy Triều bê bánh mì và sữa đi lên.

Cao Hạo rảnh rỗi thấy nhàm chán thì mở TV ở phòng khách lên, trên đó đang phát tin tức buổi sáng của Thành phố Viễn Nam.

Một phóng viên nam trong đó cầm lấy máy ghi âm, từ tốn nói: “Tin tức mới nhất, trên đường cao tốc ở Thành phố Viễn Nam vừa xảy ra một tai nạn xe nghiêm trọng, bên trong có ba người đàn ông, toàn bộ đều thiệt mạng, theo điều tra, một người trong số đó chính là Nam Cung Bạch của gia tộc Nam Cung. Hãy chú ý để cập nhật tin tức mới nhất.”

Cao Hạo vừa ăn hết bánh mỳ, nhìn thấy bản tin này thì trong lòng vui mừng, không ngờ bây giờ Tiểu Bạch làm việc lại sạch sẽ như vậy, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh.

Đột nhiên, trên lầu lại hơi hoảng hốt, Lâm Vũ Triều không quan tâm vết thương trên người, xỏ dép vội vàng chạy xuống lầu.

“Cao Hạo, cậu xem tin tức vừa nãy chưa?”

“Chị nói bản tin trực tiếp sao?” Cao Hạo giả ngốc nói.

“Không phải, là tin tức của Thành phố Viễn Nam, Nam Cung Bạch bị hại rồi.” Gương mặt xinh đẹp của Lâm Vũ Triều trở nên khủng hoảng.

“Cái gì?” Cao Hạo cũng bày ra dáng vẻ rất kinh ngạc: “Chị Vũ Triều, chị nhìn thấy đấy, tôi không có giết người, khi bọn họ ra ngoài đều vẫn ổn mà.”

Lâm Vũ Triều nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của Cao Hạo thì cũng thấy mơ hồ, khi nghĩ đến chuyện anh đánh người tối qua, nhưng không ngờ lại thành ra như thế này.

“Chị, phải làm sao đây? Phía cảnh sát có điều tra chúng ta không?” Lâm Thủy Triều dù sao cũng là sinh viên, lần đầu tiên gặp người bên cạnh bị như thế này, mặc dù không có hảo cảm gì với Nam Cung Bạch , nhưng dù dao cũng là anh rể của mình, hơn nữa tối qua anh ta còn đến đây.

“Vừa rồi trên tin tức nói, Nam Cung Bạch không phải xảy ra tai nạn xe, càng giống như bị người ta cố ý mưu sát, ban đầu Cung Nam Chiếu rời khỏi Thành phố Viễn Nam nguyên nhân lớn chính là vì đắc tội với quá nhiều bên, chị nghĩ cảnh sát chắc sẽ không nghi ngờ chúng ta.” Sau khi Lâm Vũ Triều trấn định lại, suy nghĩ một lát thì mới đưa ra kết luận.

“Hai người mau đi học đi, chuyện bên này chị tự ứng phó, yên tâm, cây ngay không sợ chết đứng.”

Công tâm mà nói, Cao Hạo rất không muốn đi học, ở nhà ăn chơi thật tốt, còn có người đẹp ở bên, không có chuyện gì nghịch ngợm, không biết nhân sinh phong phú như thế, có điều nghĩ đến Chị Tuyền Kha vì chuyện của mình có thể đi học cũng đã phí không ít tâm tư cho nên chỉ đành theo Lâm Thủy Triều đi đến trường.

Khi đến lớp học, phát hiện đã là 8 giờ rồi.

“Em sinh viên này em đến muộn rồi.” Cao Hạo vừa bước vào cửa lớp học thì một giọng nói dễ nghe vang lên, thuận theo âm thanh nhìn qua, phát hiện một mỹ nữ rất có khí chất đang nhìn mình chăm chú.

“Đây không phải người hôm qua giúp mình giải vây cô giáo Tần… Tần Tư Nam.” Trong lòng Cao Hạo lẩm bẩm một cậu, nghĩ đến thì cũng thật khéo, Tần Tư Nam hôm nay đi dạy mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ nhạt, bên dưới là chiếc váy màu đỏ, chân đi đôi cao gót màu đỏ, chân dài, đường cong lung linh, cả người xem thì giống như một đóa hoa hồng dưới nắng gắt.

Đương nhiên, nơi này không có ánh nắng chói, chỉ có ánh mắt nóng bỏng của mấy hàng nam sinh đang ngồi trước mặt thôi.

Cao Hạo chắc chắn bản thân ở tiết học này chắc chắn sẽ nghe giảng rất nghiêm túc.

Tần Tư Nam cũng nhận ra Cao Hạo, mỉm cười nói: “Em sinh viên này, sau này không được đến muộn, nếu không sẽ bị ghi lại để xử lý.”

“Dạ, thưa cô.” Cao Hạo nói rất dõng dạc, Tần Tư Nam nhìn gương mặt điển trai cùng nụ cười trong trẻo trên mặt của Cao Hạo thì khóe miệng cũng khẽ cong lên, để lộ ý cười.

Con người chính là như vậy, lớn lên đẹp trai xinh gái thì làm gì cũng đều cảm thấy dễ thương, lớn lên không đẹp, bạn có làm ra chuyện gì tốt thì người khác cũng chỉ bới móc.

Ở cái xã hội nhìn mặt này, Cao Hạo cảm thấy bản thân sống rất hạnh phúc.

“Lưu manh.” Cao Hạo bởi vì chỉ chú ý đến Tần Tư Nam, khi đi vào cũng không liếc qua Lạc Thanh Mai, vừa ngồi xuống đã bị Lạc Thanh Mai mỉa mai.

Lúc này Cao Hạo mới chú ý đến Lạc Thanh Mai lạnh lùng ở hàng cuối, ngại ngùng mỉm cười: “Đại mỹ nữ Thanh Mai, cô nếu như có được sự thân thiện hiền hòa của cô Tần thì tôi sớm đã chú ý đến cô rồi.”

“Ai cần cậu chú ý chứ? Tôi làm sao thì kệ tôi, cần cậu quản.” Lạc Thanh Mai tức giận nói. Nhìn dáng vẻ cau có của Lạc Thanh Mai, Cao Hạo cũng không có tiếp tục nói nữa, dù sao cô gái này suốt ngày bày ra cái bộ mặt anh nợ cô vài tỷ, không dễ kết giao.

Dựa theo đạo lí, cô giáo xinh đẹp như Tần Tư Nam, lên lớp sẽ không ngủ gật, nhưng Cao Hạo trời sinh không thích học hành, anh dám đánh cược, cho dù Tần Tư Nam chỉ mặc nội y đứng trên bục giảng bài thì anh cũng sẽ ngủ gật. Quan trọng nhất là mấy thứ tiếng anh mà Tần Tư Nam nói đối với Cao Hạo mà nói hoàn toàn là bài của lớp tiểu học, đừng nói đến loại ngôn ngữ quốc tế thông dụng này, dù là một ngôn ngữ của các quốc gia nhỏ khác Cao Hạo cũng biết rất nhiều, mỗi lần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, ngôn ngữ là thứ bắt buộc phải có.

Bất tri bất giác, tiếng anh mà Tần Tư Nam nói giống như những nốt nhạc thôi miên cực hay, từ từ đưa anh vào giấc ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.