Mỹ Nhân Hoàng Gia Bạc Yên

Chương 81

trước
tiếp

Editor: Trà Xanh

Đêm đó, Thẩm Oanh và Lục La lặng lẽ quay về chỗ mình ở, gọi Hồng Lăng và Dịch cô cô dậy.

Sau khi nghe những lời miêu tả sinh động của Lục La, Dịch cô cô và Hồng Lăng vô cùng khiếp sợ và tức giận, chỉ muốn dạy cho mấy vú già kia một bài học.

Hồng Lăng nói: “Hèn chi hôm qua chúng ta tới thôn trang chẳng thấy ai. Mấy bà lão này đúng là ăn gan hùm mật gấu! May mắn cô nương ăn cơm tối không nhiều, còn bắt gặp các bà bỏ thuốc, nếu không chúng ta còn không biết bị lừa bao lâu!”

“Phụ nhân ác độc, ngày mai chúng ta phái người báo cho Hầu gia!” Lục La nói.

Thẩm Oanh lắc đầu: “Không được. Thôn trang chưa xảy ra chuyện gì trong những năm qua, chứng tỏ Hầu gia tin các bà ấy. Tương Tư đã từng nói rằng các bà là goá phụ của những tướng sĩ chết trận, Hầu gia áy náy nên giúp các bà. Hơn nữa chúng ta không có chứng cứ, các bà sẽ dễ dàng sa lưới.”

Dịch cô cô phụ họa: “Cô nương nói đúng. Trông các bà có chút gian xảo. Đây là địa bàn của họ, tục ngữ nói rồng mạnh không trấn áp được rắn độc. Chúng ta chỉ có vài người, tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ, chờ Côn Luân tới rồi tính.”

“Chẳng lẽ cứ để bọn họ bỏ thuốc vào thức ăn của cô nương à?” Lục La sốt ruột.

Thẩm Oanh suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói: “Mỗi ngày ta sẽ giả bộ ăn đồ họ đem tới rồi hôn mê, để bọn họ thiếu cảnh giác. Nhân lúc họ không chú ý, Lục La đến nhà bếp nấu ăn. Dịch cô cô và Hồng Lăng đến trang trại gần đây giả vờ mượn đồ, thăm dò bọn họ.”

“Được.” Ba người đồng thanh trả lời.

Sau khi thương lượng xong, mọi người tiếp tục ngủ như không có việc gì.

Sáng hôm sau, Thẩm Oanh cố ý ngủ trễ, không thức dậy. Một trong ba vú già, Chu tam gia đến sớm cầm theo rổ đồ ăn. Dịch cô cô đang dọn dẹp nhà, thấy bà liền niềm nở tiếp đón: “Chu đại muội tử, vào ngồi chơi.”

Chu tam gia đặt rổ đồ ăn lên bàn, nhìn hai bên cửa đều đóng, hỏi nhỏ: “Thẩm di nương chưa dậy à?”

Dịch cô cô gật đầu tự nhiên: “Chắc hôm qua ngồi xe mệt quá, ngủ một giấc chưa dậy.”

Chu tam gia thả lỏng, cười tươi: “Thẩm di nương ăn được ngủ được là chuyện tốt. Hôm qua nhà bếp hấp bánh bao, ta đem tới để mọi người ăn sáng. Khu vực gần đây hơi lộn xộn, ngày thường không có gì thì các ngươi đừng đi lung tung, có việc cứ kêu chúng ta.”

Những lời này đầy ẩn ý. Dịch cô cô đồng ý, Chu tam gia lập tức cáo từ rời đi.

Đến gần cửa, Chu tam gia quay đầu dặn dò: “Nhớ ăn bánh bao khi còn nóng. Ta đem đến nhiều, các ngươi cũng nếm thử. Bột mì và nhân do tự mình làm, ở trong thành phố sợ không có khẩu vị như vậy.”

“Đa tạ đại muội tử, có rảnh thì đến đây ngồi chơi.” Dịch cô cô cười nói.

Chu tam gia đáp lời rồi rời đi.

Thẩm Oanh đã nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, nàng mở cửa đi ra và nhìn thoáng qua rổ đồ ăn: “Bí mật đem một con chó tới đây rồi đút bánh bao cho nó ăn.”

Lục La gật đầu, ôm rổ đồ ăn ra sau. Một lúc sau, nàng quay lại, rổ đồ ăn trống không: “Nô tỳ làm theo lời dặn của cô nương, cho chó ăn bánh bao, con chó chỉ cắn một miếng là nằm xuống đất ngủ. Nô tỳ tìm thấy một con sông nhỏ gần đây, đổ hết bánh bao xuống sông, sẽ không ai phát hiện.”

Loading…

Thẩm Oanh gật đầu, nói với Hồng Lăng: “Hôm qua Tương Tư ăn chung với ta, còn ăn nhiều hơn ta, chắc vẫn đang ngủ. Chút nữa ngươi đánh thức nàng. Nàng cũng cần phải biết chuyện chúng ta đang làm.”

Lục La thầm thì: “Sao cô nương biết Tương Tư cô nương không cùng phe với bọn họ? Lỡ như nàng cũng muốn hại cô nương thì sao?”

“Nhưng Tương Tư sẽ không hại Hầu gia.” Thẩm Oanh nói, “Ta sống chung với nàng một khoảng thời gian nên biết tính nàng không xấu.”

Lục La không nói gì thêm. Hồng Lăng còn nói: “Cô nương, ta thật sự không hiểu nổi. Hầu gia lo lắng trong nhà họ không có đàn ông nên kiếm việc cho các bà làm, còn giao toàn bộ thôn trang, bọn họ không biết ơn còn muốn hại chúng ta?”

“Bọn họ không phải muốn hại chúng ta, chỉ không muốn chúng ta kiểm tra chuyện ở thôn trang. Phải điều tra mới biết vì sao họ phải làm như vậy.”

Buổi sáng, Thẩm Oanh và vài người phải chịu đựng cơn đói bụng, chờ ba vú già rời thôn, Lục La mới vào bếp nấu ăn. Hồng Lăng kêu Tương Tư tới. Tương Tư còn mơ màng, nằm úp mặt lên bàn: “Ngươi kêu ta làm gì? Ta chưa ngủ đủ.”

Thẩm Oanh đã dặn Dịch cô cô pha trà thanh tỉnh, bưng tới cho nàng uống.

Sau khi Tương Tư uống trà, quả nhiên có tinh thần hẳn, nghe Thẩm Oanh kể chuyện tối hôm qua thì lập tức tỉnh táo.

“Bọn họ có bị điên không?” Nàng la lên.

Thẩm Oanh giơ ngón tay, làm động tác im lặng, liếc nhìn cửa sổ: “Ta nói với ngươi để ngươi cảnh giác. Trước đây lúc ngươi ở thôn trang có phát hiện điều gì khác thường không?”

Tương Tư cảm động. Từ lúc quen biết tới nay, nàng và Thẩm Oanh không hợp nhau, nàng còn gây nhiều rắc rối cho Thẩm Oanh. Lần này, Thẩm Oanh hoàn toàn có thể lựa chọn không nói cho nàng, để nàng tiếp tục ăn đồ ăn bị bỏ thuốc. Nhưng Thẩm Oanh không giấu nàng, chứng tỏ trong lòng tin tưởng nàng.

Tương Tư cảm thấy mình ở trước mặt Thẩm Oanh có vẻ đê tiện và nhỏ mọn. Rõ ràng tuổi xấp xỉ nhau, nhưng tâm tính và kinh nghiệm sống của Thẩm Oanh hơn hẳn nàng. Chả trách Hầu gia thích nàng đến vậy.

“Trước kia lúc ta ở đây không cảm thấy có gì. Bọn họ không sợ ta vì ta là đứa trẻ mồ côi, còn nhỏ tuổi, Ông và Hầu gia ở trong thành phố đang bận chiến đấu, không có thời gian lo những việc này. Họ bắt nạt ta, nhưng cũng chỉ cho đói vài bữa, nói lời khó nghe, không có ngược đãi. Hơn nữa ta nghe Ông nói, thu nhập hàng năm của thôn trang này rất nhiều, cho nên Hầu gia yên tâm giao cho họ quản lý. Chúng ta thật sự không biết bọn họ làm gì sau lưng.”

Sau khi nghe xong, Thẩm Oanh trầm ngâm.

“Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ làm gì?” Tương Tư thử hỏi.

Thẩm Oanh lắc đầu tỏ vẻ không biết. Nhưng mấy vú già rất sợ nàng, sợ đến mức không ngần ngại bỏ thuốc, chỉ sợ không phải chuyện nhỏ.

Buổi chiều, Côn Luân tới. Hắn khiêng bao lớn bao nhỏ trên vai vào phòng Thẩm Oanh, chất đống trên mặt đất như núi. Thẩm Oanh nhìn ngây người, Côn Luân chỉ vào những bọc nhỏ: “Hầu gia chuẩn bị mấy thứ này cho ngài, có đồ ăn, đồ dùng, còn có son phấn. Ngài nhìn xem có thiếu gì thì ta đi mua.”

Giọng hắn nói chuyện hùng hổ, xen chút khờ khạo.

“Ta đang ở thôn trang, đâu cần dùng nhiều đồ như vậy?” Thẩm Oanh cảm thấy quá khoa trương. Bùi Duyên kêu nàng ở tạm thời gian ngắn, đồ nhiều vậy đến năm sau cũng dùng chưa hết.

Côn Luân nghiêm trang trả lời: “Hầu gia dặn. Ngài dùng.”

Thẩm Oanh giơ tay rờ cái trán, thở dài.

Mấy ngày sau, nhóm Dịch cô cô hành động theo lời dặn của Thẩm Oanh. Thẩm Oanh cứ giả bộ ngủ, các nàng phân tán tìm hiểu tin tức, không làm bọn họ nghi ngờ. Chờ đến buổi tối thì tụ tập báo cáo tin tức ban ngày dò được.

Ba vú già thường xuyên rời thôn trang, gặp nhiều người khác nhau, tựa như giao dịch gì đó. Nhưng Hồng Lăng và các nàng không dám theo dõi quá kỹ, cho nên không nhìn ra đó là cái gì. Hơn nữa các nàng phải sớm trở về thôn, không ở lại quá lâu. Ba người bọn họ thường tụ tập trong phòng Vương quý gia vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, một canh giờ sau mới đi ra. Lúc ra ngoài, họ vừa lo lắng vừa vui vẻ.

Dịch cô cô còn nghe mấy nhà xung quanh nói rằng Vương quý gia tuy ngày thường ăn mặc mộc mạc, nhưng đôi khi đeo vài trang sức rất tốt, ví dụ như vòng tay bằng ngọc hoặc bông tai hồ lô bằng vàng. Nếu hỏi bọn họ mấy thứ đó đến từ đâu, họ đều nói là hàng giả mua ở quán ven đường. Thật ra mấy thứ kia nhìn là biết hàng thật.

Hôm nay Vương quý gia lại ra ngoài, Thẩm Oanh kêu Dịch cô cô và Tương Tư lẻn vào nhà Vương quý gia. Vương quý gia là người cầm đầu, trong phòng bà nhất định có để lại chút manh mối.

Ban ngày mà khóa cửa nhà, Dịch cô cô rất vất vả mới cạy được mặt sau của một cửa sổ, giúp Tương Tư bò vào. Bà ở ngoài canh chừng và chỉ huy Tương Tư nên kiểm tra ở đâu. Cuối cùng Tương Tư lấy ra một viên gạch mới ở đầu giường đất, thấy bên trong có giấu một cái hộp. Hộp bị khóa, tạm thời không mở được.

Tương Tư đút hộp vào áo phía trước ngực, bò từ trong phòng ra. Lúc này, Chu tam gia đi ngang qua, bị sốc khi nhìn thấy các nàng. Chưa kịp phản ứng đã bị Dịch cô cô sải bước tới trước, một tay che miệng bà, tay kia đánh mạnh vào cổ bà.

Chu tam gia ngã xuống.

Tương Tư sợ hãi, giúp Dịch cô cô kéo người ra sau đống cỏ khô dưới mái hiên, khào giọng hỏi: “Bây giờ phải làm sao? Nếu bà ấy tỉnh lại, chúng ta sẽ bị bại lộ phải không?”

“Đem bà ta và cái hộp về. Cô nương nhìn cái hộp sẽ biết đầu mối của vấn đề. Lúc đó sẽ tra hỏi.”

Tương Tư gật đầu, Dịch cô cô khiêng Chu tam gia trên vai, hai người cẩn thận quay về chỗ Thẩm Oanh.

Thẩm Oanh trực tiếp dùng gạch phá khóa trên hộp gỗ. Mặt trên có ngân phiếu, mệnh giá tuy nhỏ nhưng cả xấp là số tiền đáng kể, vượt xa thu nhập của một nông phụ bình thường. Phía dưới là một mảnh vải đỏ, vén tấm vải ra, muối diêm thình lình xuất hiện trước mặt Thẩm Oanh!

Dịch cô cô và mọi người không biết đây là gì, nhưng Thẩm Oanh rất rõ. Những thứ này giống hệt như thứ Bùi Duyên cho nàng xem. Tại sao thứ này lại xuất hiện trong điền trang của một vú già bình thường? Bán muối diêm là tội chết!

“Trên mặt viết muối? Hay là… là muối diêm?!” Tương Tư la lên. Nàng đã từng thấy nó ở chỗ Ông, Ông nói là giúp Hầu gia quản lý, yêu cầu nàng đừng làm lộn xộn.

Thẩm Oanh xiết chặt tay, trịnh trọng gật đầu. Những người trong phòng đều trầm mặc. Theo luật của Đại Nghiệp, người dân không được phép bán muối. Ở Tây Bắc, quan phủ giữ chút muối để thu hút các thương nhân đến định cư. Bùi Duyên mua muối từ quan phủ rồi bán cho thương nhân với giá thấp hơn, vì muốn bọn họ ở đây lâu dài. Nhưng cho dù vậy, bá tánh bình thường tuyệt đối không được buôn bán muối diêm.

Lúc này, Chu tam gia tỉnh lại, phát hiện tay chân mình bị trói, miệng bị nhét vải, hoảng sợ giãy giụa vài cái.

Thẩm Oanh ra hiệu Dịch cô cô đóng cửa lại, cúi đầu nhìn bà, giọng điệu nghiêm khắc: “Ngươi hãy nghe kỹ, nếu muốn sống, ta hỏi cái gì ngươi phải trả lời. Nếu không, hôm nay không những ngươi không ra khỏi đây, mà hài tử và cha mẹ ngươi đều bị liên lụy. Nếu ngươi lớn tiếng kêu la, ta lập tức giết ngươi!”

Chu tam gia bị khí thế của nàng làm cho hoảng sợ, đầu tiên là hoàn toàn ngây người, sau đó chậm rãi gật đầu.

Thẩm Oanh kêu Hồng Lăng lấy miếng vải trong miệng bà ra, bà sợ tới mức cả người quỳ sát đất: “Thẩm di nương, xin tha mạng! Ta không biết gì hết! Tất cả đều do Vương quý gia sai ta làm!”

“Ta hỏi ngươi, ngươi có biết thứ này là gì không?” Thẩm Oanh giơ một tờ muối diêm lên hỏi.

Chu tam gia lắc đầu, giọng nói run rẩy: “Lần nào Vương quý gia cũng đều gói kỹ đồ cho chúng ta, chúng ta chỉ biết đó là đồ có giá, có nhiều người tranh mua.”

“Các ngươi ăn không đủ no mặc không đủ ấm ở thôn trang hả? Vì sao muốn bán muối diêm! Nếu bị quan phủ biết, toàn bộ người ở thôn này sẽ mất mạng!” Tương Tư nhảy dựng lên.

Chu tam gia mở to mắt: “Ta, ta không biết đây là muối diêm! Vương quý gia chỉ nói, hàng tuần sẽ có người giao thứ này cho bà ấy, đến lúc đó sẽ có người tới mua. Chúng ta chỉ cần giúp một tay là kiếm nhiều tiền, không những mang đến tiền lời cho thôn, còn bỏ túi của mình ít nhiều. Chỉ cần không để người khác biết. Bà hỏi ta và Triệu tiến gia có làm hay không? Chúng ta thấy có đồ từ trên trời rớt xuống tại sao không làm, nên đồng ý. Ta thật sự không biết đó là cái gì!”

“Các ngươi làm việc này đã bao lâu? Ai cung cấp đồ cho Vương quý gia?” Thẩm Oanh lại trầm giọng hỏi.

Chu tam gia nói nhỏ: “Được hơn nửa năm rồi, ta không biết ai cung cấp cho Vương quý gia. Ta vốn muốn giúp Hầu gia kiếm thêm tiền, cũng muốn trợ cấp cho gia đình. Trong nhà có người già con nít, người già cần uống thuốc, con nít cần đi học, cần phải tiêu nhiều tiền. Chỉ dựa vào thu hoạch ở thôn thì không đủ.”

Nói xong lời cuối, Chu tam gia khóc rống lên.

“Vậy bỏ thuốc ta là ý của Vương quý gia phải không?”

“Ngài, sao ngài biết…” Chu tam gia ngơ ngẩn.

“Ngày đầu tiên ta đã thấy không ổn. Các ngươi đã thăm dò ta thích gì, làm rất nhiều món chay để ta ăn nhiều hơn. Nhưng có vài món trái mùa, chắc các ngươi phải trả nhiều tiền chứ gì? Một vú già trong điền trang nho nhỏ lại có tiền mua loại rau củ mà nhà đại quan mới có thể ăn được thì không phải là chuyện bình thường.”

Chu tam gia không ngờ Thẩm Oanh cẩn thận đến thế, hóa ra mấy ngày nay nàng đều giả vờ! Bọn họ cho rằng mình đang làm chuyện thần không biết quỷ không hay, thật ra mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay người ta.

Chu tam gia đến lúc này mới nhận ra, tiểu nha đầu nhìn như không hiểu gì, thật ra không phải là tiểu bạch thỏ, mà là con hổ đang ngủ say, rất khó đối phó! Bọn họ tự cho mình thông minh, nhưng lại để lộ ra dấu vết!

Thẩm Oanh kêu Dịch cô cô đem Chu tam gia vào phòng, sau đó ra cửa nói với Côn Luân: “Ngươi có biết người trong thôn này không?”

Côn Luân gật đầu. Trước đây hắn đi theo Bùi Duyên đến thôn trang ở hai lần, nên biết được mọi người trong thôn.

“Ngươi đi tìm Vương quý gia và Triệu tiến gia đưa đến đây, đừng quấy rầy những người khác.” Thẩm Oanh nói.

Côn Luân nhìn nàng khó hiểu, nhưng nàng hiện đang đau đầu, không muốn giải thích nhiều.

“Ngươi đưa bọn họ đến, sau đó ta giải thích cho ngươi.”

Tuy Côn Luân biết Thẩm Oanh chưa lâu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã biết nàng là người làm việc rất ổn thỏa. Hai bà tử kia nhất định đã khiêu khích nàng, nàng mới muốn mình đi bắt người. Côn Luân biết trách nhiệm chính của mình ở đây là bảo vệ Thẩm Oanh không bị tổn thương, cũng không để người khác bắt nạt nàng, cho nên nghe theo lời dặn của nàng.

Vương quý gia và Triệu tiến gia không biết đã xảy ra chuyện gì, từ đồng ruộng trở về vừa nói vừa cười. Côn Luân thấy các bà, mặt vô cảm đi tới: “Các ngươi đi theo ta.”

Nụ cười của Vương quý gia đông cứng lại: “Côn Luân, đã xảy ra chuyện gì?”

“Thẩm di nương muốn gặp các ngươi, đi theo ta.”

Triệu tiến gia kéo vạt áo Vương quý gia, trên mặt Vương quý gia lại xuất hiện nụ cười: “Côn Luân, chúng ta có chuyện muốn nói…”

“Nếu các ngươi không đi, ta sẽ động thủ.”

Hai vú già không còn cách nào khác là đi theo sau Côn Luân, vào phòng Thẩm Oanh.

“Côn Luân, ngươi cũng ở lại nghe.” Thẩm Oanh nói.

Vương quý gia lanh mắt, liếc thấy cái hộp trong tay Thẩm Oanh, biết tình hình không ổn nên lùi lại một bước, đụng vào người Côn Luân. Bà rên một tiếng, nắm ngực mình, lập tức ngã xuống đất.

Triệu tiến gia vội vàng nhào tới: “Vương gia tỷ tỷ? Vương gia tỷ tỷ! Thẩm di nương, Vương gia tỷ tỷ có bệnh tim, chỉ sợ đột nhiên phát bệnh! Ngài để tỷ ấy về nghỉ ngơi một chút được không? Có chuyện gì thì hỏi sau.”

Thẩm Oanh liếc bọn họ: “Cũng may cô cô nhà ta rất rành chữa trị ngất xỉu, để bà thử xem.”

Dịch cô cô nghe vậy, rút cây trâm trên đầu ra: “Chủ nhân trước của ta là ngự y trong Thái Y Viện, ông nói với ta, nếu dùng trâm đâm mạnh vào người thì sẽ lập tức tỉnh lại. Có điều sẽ đau, Vương gia đại tỷ chịu đựng một chút.” Bà bước lên, mới vừa giơ tay, Vương quý gia liền thở một hơi dài và tỉnh lại.

“Như vậy không phải tốt hơn à?” Dịch cô cô cười lạnh.

Triệu tiến gia xấu hổ cười gượng gạo.

“Các ngươi thật to gan!” Thẩm Oanh đập mạnh lên bàn, “Ai cung cấp muối diêm cho các ngươi bán lẻ?”

Triệu tiến gia không giống Chu tam gia chẳng hay biết gì, bà thân với Vương quý gia, hai người có cùng ý đồ đen tối, khăng khăng mình không biết gì.

Thẩm Oanh thấy bọn họ mạnh miệng, lạnh lùng nói: “Ta thấy các ngươi không muốn sống nữa! Tới giờ còn không chịu nói thật. Các ngươi lấy muối diêm từ quan phủ để kiếm tiền riêng, đó là phạm vào tử tội. Nếu bị người ta tố cáo hành vi phạm tội, không chỉ các ngươi, mà người nhà các ngươi, mọi người trong thôn trang này, thậm chí Hầu gia, đều bị liên lụy! Hầu gia có lòng tốt thu nhận các ngươi, các ngươi làm vậy để báo đáp hắn phải không?”

Vương quý gia mím miệng không nói lời nào, Triệu tiến gia hơi dao động, nhẹ giọng hỏi: “Không quá nghiêm trọng như thế phải không?”

Thẩm Oanh cười lạnh: “Năm Hoằng Trị thời tiên đế, có một thương nhân ở kinh thành bán một trăm cân muối diêm, bị phạt xét nhà, chủ gia tộc bị chém đầu, liên luỵ tam tộc, nam nhân trong tộc bị sung quân, nữ nhân thì làm nô lệ. Các ngươi cho rằng đây là nói giỡn hả!”

Triệu tiến gia hơi sợ, liếc nhìn Vương quý gia. Vương quý gia nói với Thẩm Oanh: “Ngài không cần hù chúng ta. Thứ này là do người bên cạnh tri phủ Đại Đồng đưa chúng ta. Hắn nói buôn bán muối diêm ở Tây Bắc không sao hết, rất nhiều người đều ngầm mua bán. Chúng ta là người khổ cực, phải tìm lối thoát cho tương lai của mình. Hầu gia cho chúng ta chỗ dung thân, chúng ta cảm kích trong lòng. Nhưng mấy năm nay, chúng ta cũng đã kiếm nhiều tiền cho Hầu gia!”

“Đồ khốn nạn!” Thẩm Oanh tức giận đứng dậy, chỉ tay vào Vương quý gia, “Ngươi cho rằng tri phủ Đại Đồng thật sự có hảo tâm? Hắn chẳng qua muốn lợi dụng các ngươi, vừa trục lợi vừa kéo Hầu gia xuống nước! Tiền của các ngươi có lai lịch không rõ mà còn tự mãn. Ngươi có biết trước khi ta đến đây, tri phủ Đại Đồng đã bị Hoàng thượng cách chức điều tra không? Nếu hắn khai ra các ngươi, lại hất nước bẩn lên người Hầu gia…”

Thẩm Oanh chưa kịp nói xong, bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào rất lớn. Nàng khom lưng, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một đại đội quan binh vọt vào thôn trang, người cầm đầu là Từ Khí!

Quan binh dọn một chiếc ghế đặt trên bãi đất trống. Từ Khí thô lỗ ngồi xuống, liếc nhìn xung quanh thôn trang: “Người đâu, bắt toàn bộ người trong thôn lại đây cho ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.