Mỹ Nhân Hoàng Gia Bạc Yên

Chương 53

trước
tiếp

Editor: Trà Xanh

Tiểu nhị nhìn vẻ mặt bọn họ biết có chuyện quan trọng cần nói nên thức thời lui nhanh ra ngoài.

Thanh Phong nhỏ giọng: “Là người Thát Đát. Côn Luân đang đối phó với bọn họ, bọn họ một hai phải gặp Hầu gia, nói do Tứ vương tử gửi đến.”

Bùi Duyên nhíu mày, lúc trước hắn có viết thư cho Tứ vương tử Thát Đát dò hỏi tình huống vương đình, nhưng không nhận được hồi âm. Làm sao người Thát Đát biết bọn họ ở chỗ này? Thời gian rời kinh lần này chỉ nói cho Hoàng đế. Nhưng đi nơi nào, tạm thời không ai biết.

Bùi Duyên khoanh tay đi ra cửa, nhìn thoáng qua dưới lầu. Trong đại đường dưới lầu chỉ có Côn Luân và hai nam nhân cao lớn tương tự đang nói chuyện, những người khác đều không thấy. Bọn họ đang tranh chấp, Côn Luân tựa như vô cùng giận giữ, nhìn thấy Bùi Duyên xuất hiện mới kìm nén cơn giận, hành lễ với hắn.

Hai người kia cũng ngẩng đầu, dùng lễ nghi của Thát Đát thể hiện sự tôn kính đối với Bùi Duyên.

Bùi Duyên bình tĩnh đi thẳng xuống lầu.

Thẩm Oanh từ trong phòng đi ra, vịn tay trên lan can. Nơi này có thể quan sát toàn bộ tình huống ở lầu một, hai người Thát Đát kia hình như cũng phát hiện nàng, vừa muốn cử động đã bị Côn Luân ngăn lại, nói huyên thuyên một phen, bọn họ mới đứng yên. Tuy Thẩm Oanh không biết bọn họ đang nói gì, nhưng đại loại có quan hệ đến nàng.

Trước kia nàng từng nghe phụ thân nói, người phương Bắc hung hãn, chưa bao giờ coi trọng Đại Nghiệp. Một khi thắng trận ở biên giới, bọn họ đốt giết đánh cướp, không từ chuyện ác nào, nơi bọn họ đi đến giống như châu chấu bay qua, không còn một ngọn cỏ. Khi đó Đại Nghiệp giao chiến với bọn họ khi thắng khi bại, bọn họ càng kiêu ngạo, phái đặc sứ tới triều cũng không quỳ xuống.

Tuy rằng sau đó lãnh thổ phía bắc chia thành Ngoã Lạt và Thát Đát, thực lực yếu đi nhiều. Ngoã Lạt bị Thát Đát dồn về phía tây, không còn giáp ranh Đại Nghiệp. Nhưng kỵ binh Thát Đát vẫn là uy hiếp lớn nhất đối với biên giới Đại Nghiệp.

Loading…

Mọi việc hoàn toàn thay đổi bắt đầu từ cuộc chiến bảo vệ núi Hạ Lan năm Hoằng Trị thứ 23. Khi đó đại quân Thát Đát vốn dĩ nắm chắc thắng lợi bị Bùi Duyên chặn ngay biên giới, còn chặt đầu con trai của chủ tướng treo trên cửa thành để uy hiếp địch và nâng cao tinh thần quân sĩ. Sau đó, tiên đế cho hắn quyền lực lớn, hắn chủ trì xây dựng phòng thủ biên giới, trang bị các đồn canh phòng, chỉnh đốn kỷ luật trong quân. Thát Đát mấy lần giao chiến với Đại Nghiệp đều không chiếm được tiện nghi.

Thời điểm nàng ở trong cung thường nghe nói sứ thần Thát Đát ngạo mạn vô lễ, làm Bùi Chương tức giận đến nỗi ăn không ngon. Nhưng nàng thấy những người này bày tỏ kính trọng đối với Bùi Duyên như vị thần.

Trước khi gặp Bùi Duyên, Thẩm Oanh nghe kể những chiến công hiển hách của Tĩnh Viễn Hầu như sấm bên tai. Sau khi gặp Bùi Duyên, hắn chỉ là một nam nhân bình thường đã cởi bỏ áo giáp, chẳng có chút nào giống nhân vật lợi hại trong truyền thuyết. Nàng rất tò mò, Tĩnh Viễn Hầu chân chính mà phía bắc nghe tiếng đã sợ vỡ mật rốt cuộc có bộ dáng gì.

Bùi Duyên đi xuống lầu, nhìn thấy vài người nằm khuất trong góc, là chủ quán và tiểu nhị của khách điếm. Tiểu nhị vừa từ trên lầu xuống cũng không thoát khỏi, thân thể nằm chặn lối đi nhỏ. Vẻ mặt hắn không vui, Côn Luân nói: “Bọn họ chỉ bị ngất xỉu, không chết.”

Vừa rồi bọn họ tranh chấp chính là vì việc này.

Lúc này Bùi Duyên mới kéo một chiếc ghế dài, thô lỗ ngồi xuống, mặt vô cảm nhìn hai người Thát Đát trước mắt. Hắn ngoắt ngón tay với Thanh Phong, Thanh Phong thò tai lại gần, gật đầu liên tục.

“Bọn họ biết nói tiếng Hán không?” Thanh Phong hỏi Côn Luân.

Côn Luân chưa kịp trả lời, một người trong đó liền trả lời bằng tiếng Hán khập khiễng: “Tĩnh Viễn Hầu. Ta đặc biệt ở chỗ này chờ ngài.”

Bùi Duyên liếc nhìn Thanh Phong. Thanh Phong lập tức hỏi: “Làm cách nào các ngươi biết chúng ta sẽ đi ngang qua đây?”

“Chúng ta chỉ làm theo lời Tứ vương tử.”

Bùi Duyên có đề cập trong thư rằng vài ngày nữa mình phải về Tây Bắc, nhưng không nói đi đâu, chắc Tứ vương tử tự mình đoán được. Vị Tứ vương tử này được xem là nhi tử thông minh nhất của Đại Hãn Thát Đát, nhưng mẫu thân hắn là người ngoại tộc, không thể kế thừa hãn vị. Theo Bùi Duyên biết, Tứ vương tử cũng không hứng thú với hãn vị.

Thanh Phong nói: “Nếu vậy, có chuyện gì các ngươi cứ việc nói thẳng.”

Người Thát Đát kia lại cúi người, vẻ mặt cung kính: “Tĩnh Viễn Hầu, Đại Hãn hiện giờ đang nguy kịch, không sống được bao lâu. Nhị vương tử cùng Tam vương tử tuy có thực lực mạnh nhất nhưng bọn hắn hiếu chiến. Một khi bọn họ nắm giữ quyền lực, biên giới hai nước sẽ không còn thái bình. Ta nghĩ, ngài cũng không hy vọng thấy cảnh này.”

Đặc sứ mồm mép này đúng là có tài, giúp Tứ vương tử đảm nhận vai trò thuyết khách, nhưng phân tích vấn đề từ góc nhìn của Bùi Duyên.

Bùi Duyên biết rằng để đối phó hắn, Thát Đát chuyên tìm mấy người có học vấn nghiên cứu Đại Nghiệp, nghiên cứu hắn, bởi vậy không muốn đối phương nhìn ra sơ hở gì. Hắn bắt chéo chân, sửa sang lại tay áo, nhìn trên mặt không thấy bất cứ gợn sóng nào.

Người Thát Đát thoáng nhìn nhau, quả nhiên có chút khẩn trương. Trước khi đến đây, bọn họ biết Tĩnh Viễn Hầu nổi tiếng khó đối phó, phong cách chiến đấu trên chiến trường hiếm lạ kỳ quái, không theo lẽ thường. Ở ngoài đời luôn có thái độ kẻ bề trên, chưa bao giờ mở miệng nói chuyện, giống như chẳng vừa mắt bọn họ.

Trước kia, người Thát Đát rất tức giận bất bình, khiêu chiến hắn liên tục không dứt nhưng không ai có thể thắng được hắn.

Có một lần hai quân giao chiến, Bùi Duyên dẫn binh đánh biên thành Thát Đát, người già phụ nữ và trẻ em trong thành đều không kịp chạy trốn. Cửa thành bị chiếm, bọn họ chạy trốn trên thành lâu muốn tự sát. Bùi Duyên tìm một người địa phương biết nói tiếng Hán để truyền đạt từng chữ quân lệnh Đại Nghiệp cho bọn họ. Tướng sĩ Đại Nghiệp tuyệt không tàn sát bình dân bá tánh, bất kể là người Hán hay là người Thát Đát.

Việc này truyền khắp Thát Đát và Ngoã Lạt, từ vương công quý tộc đến lê dân bá tánh đều tâm phục khẩu phục cách Bùi Duyên lấy ơn báo oán. Sau đó, mỗi khi binh lính Thát Đát quấy phá biên giới cũng không đốt giết đánh cướp và làm chuyện ác giống như trước.

Người nọ nhìn Côn Luân, Côn Luân chỉ cúi đầu, hắn đành mở miệng lần nữa: “Tứ vương tử kính nể cách làm người của Tĩnh Viễn Hầu mới cầu cứu ngài. Kỳ thật trước khi Đại Hãn hôn mê đã chọn Đại vương tử kế thừa hãn vị, còn muốn hai vị vương đức cao vọng trọng của Thát Đát phụ tá hắn. Nhưng Nhị vương tử và Tam vương tử nhận được tin liền cầm trọng binh bao vây vương đình, giam lỏng Đại vương tử. Tứ vương tử không gặp được mới mạo muội khẩn cầu Tĩnh Viễn Hầu hỗ trợ. Ngài rất rõ, nếu Đại vương tử trở thành Đại Hãn, với tính tình của hắn, tuyệt đối sẽ không là kẻ thù của Đại Nghiệp.”

Bùi Duyên không muốn nhúng tay can thiệp nội chính Thát Đát, nhưng nếu để tình thế phát triển, hắn không thích hai vương tử kia làm Đại Hãn. Đến lúc đó sẽ phiền toái hơn nhiều so với hiện tại.

Nhưng hắn không lập tức trả lời đối phương, chỉ nhìn Thanh Phong làm hai thế tay đơn giản. Thanh Phong nói: “Hầu gia đã biết ý Tứ vương tử các ngươi. Các ngươi đi về trước, chờ Hầu gia nghĩ kỹ sẽ nghĩ cách liên hệ Tứ vương tử.”

Hai người Thát Đát kia hiển nhiên không vừa lòng kết quả này, ngàn dặm xa xôi tới đây một chuyến nhận được câu trả lời ba phải, trở về biết báo cáo kết quả ra sao? Bọn họ còn định nói thêm, Côn Luân nói mấy câu, bọn họ mới từ bỏ.

Sau khi bọn họ rời đi, Côn Luân nói: “Sau một canh giờ, thuốc mê sẽ mất hiệu lực. Hầu gia tính toán sao?”

Bùi Duyên giơ tay rờ trán. Vấn đề này rất khó giải quyết. Muốn trấn áp hai vị vương tử kia phải xuất binh. Tuy hắn nắm quyền ở biên giới nói một không hai nhưng hiện tại không phải là thời kỳ chiến tranh, hắn phải gánh tất cả hậu quả nếu tùy tiện chủ động xuất binh. Hơn nữa Bùi Chương vốn kiêng kị hắn, trăm phương ngàn kế muốn đổi chủ tướng thủ Tây Bắc. Nếu vô ý để Bùi Chương phát hiện hắn và vương tử Thát Đát lén liên lạc, không chừng sẽ giống năm đó tiên đế đối phó phụ thân và huynh trưởng, chụp tội danh thông đồng với địch phản quốc lên đầu hắn.

Cho nên vừa nãy hắn không đồng ý.

Nếu là quân thần khác, hẳn sẽ có một số hiểu ngầm. Với tình huống Thát Đát hiện giờ, xuất binh chắc chắn là lựa chọn tốt nhất. Nhưng Bùi Chương vốn rất đa nghi, bất kể việc này hắn làm tốt hay không, ở trong mắt vị kia được lý giải thành lòng không phục.

Làm Hoàng đế không dễ, làm thần tử tận trung với chức vị cũng không dễ. Bùi Chương đăng cơ đã mấy năm, Bùi Duyên vẫn tìm không ra phương pháp cân bằng giữa hai người. Có lẽ không thể duy trì được bất cứ quan hệ nào giữa bọn họ. Sớm muộn gì có một ngày, Bùi Chương sẽ không dung thứ nổi hắn.

Bùi Duyên đứng lên, đi lên lầu không nói lời nào. Thanh Phong và Côn Luân lưu lại dưới lầu, bọn họ biết lúc này tốt nhất không cần đi quấy rầy Hầu gia.

Thẩm Oanh còn đứng trên hành lang. Vừa rồi nàng nghe đối thoại dưới lầu rõ ràng. Bùi Duyên biết nàng đứng nghe, cũng không kêu nàng tránh đi. Những việc này đối với nàng tựa như binh thư buồn tẻ không thú vị, nghe cũng không sao.

Thẩm Oanh theo Bùi Duyên vào phòng, trở tay đóng cửa lại, hỏi: “Hầu gia định giúp vương tử kia sao? Nếu không giúp hắn, Thát Đát sẽ có một Đại Hãn hiếu chiến, biên giới chẳng phải lại không được an bình?”

Bùi Duyên ngồi ở mép giường, nhìn nàng trả lời: “Muốn giúp, nhưng khó.”

Thẩm Oanh đi qua ngồi bên cạnh hắn, truy vấn: “Tại sao? Quyền lực của ngài ở Tây Bắc chẳng lẽ không đủ để giúp bọn hắn sao?”

“Hoàng thượng đa nghi.” Bùi Duyên chỉ nói bốn chữ. Hắn không tính nhiều lời, chuyện của hắn thì tự mình hắn nghĩ cách giải quyết. Huống chi, hắn chưa bao giờ trông cậy vào tiểu cô nương như Thẩm Oanh, đối với việc triều đình thì có gì để giải thích.

Thẩm Oanh trầm mặc. Không ai hiểu tính tình Bùi Chương hơn nàng, nhìn ôn tồn lễ độ nhưng kỳ thật nhạy cảm đa nghi. Hắn lớn lên trong hoàn cảnh ngươi lừa ta gạt, lại không được tiên đế bảo hộ và yêu thương, ẩn nhẫn nhiều năm mới có thể đăng cơ, dĩ nhiên xem trọng quyền lực hơn bất cứ điều gì. Hắn không tín nhiệm người nào, thích ôm mọi chuyện trên người, tuy rằng thận trọng nhưng cũng mệt chết mệt sống.

Thẩm Oanh nói với hắn về vấn đề này, hắn có vẻ thích thú, không cảm giác mỏi mệt.

Nàng chưa từng nghĩ, có một ngày mình sẽ giúp người khác đối phó hắn. Cũng không thể nói là đối phó, hiện giờ nàng chỉ muốn giúp Bùi Duyên.

“Thế thì Hầu gia làm Hoàng thượng không nói nên lời, có được không?” Thẩm Oanh nói.

Bùi Duyên vốn dĩ đang chuẩn bị cởi áo nghỉ ngơi, nghe lời nàng nói, hắn sửng sốt một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.