Một Thai Ba Bảo Papa Tổng Tài Siêu Hùng Mạnh

Chương 87

trước
tiếp

Chương 87: Tôi không thích người khác lục lọi bàn làm việc của tôi.

Cô ta vốn cho rằng, sau khi Lâm Hiểu Man đi, cô ta sẽ
là giám đốc thiết kế của tổng công ty, nhưng đột nhiên
lại lòi ra một Lam Hân cướp mắt vị trí vốn dĩ thuộc về
cô ta, khiến đáy lòng cô ta làm sao có thể không hận

được đây?

Viên Viện không cam lòng đáp trả: “Giám đốc Lam yên

tâm, lát nữa tôi sẽ dọn sạch bàn làm việc.”

Lam Hân biết lúc này cô ta miệng phục tâm không
phục, một người muốn leo lên từ lâu lại thường xuyên
bị đè nén, oán hận tích góp dưới đáy lòng, không phải

một hai câu thì có thể tan thành mây khói.

Đôi mắt Lam Hân lạnh lùng quét lên bàn làm việc bừa
bộn, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Viên Viện, lại không
nhanh không chậm nói: “Tôi không thích người khác
lục lọi bàn làm việc của mình, lần này, tôi không truy
cứu, loại hành động nhỏ nhặt thích lục lọi đồ của

người ta tôi cực kỳ ghét.”

Viên Viện vừa nghe, sắc mặt lúng túng lạ thường.

Ban đầu cô nghĩ, Lam Hân là một người yếu đuối dễ bắt bí.

Sau khi tới đây sẽ giống Lâm Hiểu Man vừa vào công
ty, nhìn thấy bàn làm việc bừa bộn sẽ tự tay mà dọn dẹp.

Không ngờ tới Lam Hân này chỉ có vẻ ngoài yếu đuối,
bên trong xương cốt là vẻ lạnh lùng khiến người ta

không thể không chắn động trong lòng.

“Tôi chỉ tìm một vài đồ thôi, không cần thận làm thành
thế này, lát nữa tôi sẽ dọn!” Cô vốn muốn tìm ổ USD
của sản phẩm mùa thu, muốn xem qua thiết kế của
Lam Hân rốt cục là tốt bao nhiêu mà có thể một lần

liền thông qua sự đồng ý của mọi người.

Nhưng vẫn chưa tìm thấy, cô ta đã nghe thấy tiếng

bước chân của Lam Hân.

Cô ta nghỉ phép, không nhìn thấy thiết kế của cô, đáy

lòng luôn có chút không cam tâm.

“ÙI” Lam Hân chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng, không

nhìn Viên Viện.

Tính tình của Viên Viện khi ở nhà ăn nhân viên, cô ít

nhiều nghe thấy một chút.

“Cộc cộc…” tiếng gõ cửa truyền đến, thư ký Âu bước vào.

“Thư ký Âu!” Viên Viện rất nhanh thay đổi vẻ mặt khéo léo.

Thư ký Âu lướt qua Viên Viện, ánh mắt trực tiếp nhìn
Lam Hân, cười nói: “Giám đốc Lam, tới phòng làm
việc tổng giám đốc một chuyến, người đại diện thời
trang trẻ em mùa này đã tới, Lục tổng bảo cô qua xem

xem có hài lòng không?”

Lam Hân vừa nghe, mày khẽ cau lại, có chút không
hiểu nói: “Thư ký Âu, tôi phụ trách thời trang nữ,
không có thời trang trẻ em, chuyện chọn người đại

diện này có lẽ không liên quan gì tới tôi mới phải?”

Thư ký Âu cong mắt cười, khuôn mặt anh ta thanh tú,

lúc này cười, cả người dường như bao phủ một tia

sáng thu hút người khác.

Một lúc sau, anh ta khẽ mím môi, một tay nhét trong
túi quần, hình dáng cao to thon gầy càng lộ ra phong
thái hiên ngang, vẫn cười nhìn Lam Hân: “Giám đốc
Lam, biểu hiện của cô ở công ty bên chúng tôi đều ghi
lại, thời trang trẻ em cô thiết kế ở thành phố Phàn bán
ra rất tốt, Lục tổng muốn khiến thời trang trẻ em cũng
trở thành trào lưu độc đáo ở thành phố Giang, trước

tiên cô cứ qua, việc cụ thể chúng tôi sẽ nói sau.”

Lam Hân không biết làm sao, việc này sao càng nói

càng phức tạp vậy?

Lam Hân gật gật đầu: “Vậy cứ qua trước đãt”

“Ừ!” Âu Cảnh Nghiêu cười cười, quay người về phía trước.

Lam Hân ung dung theo Âu Cảnh Nghiêu đi tới phòng

làm việc của Lục Hạo Thành.

Đột nhiên nhìn thấy Cần Nghiên và con trai, cô có chút

không tin được nhìn Cẩn Nghiên và Nhiên Nhiên.

Bước chân ngừng lại, đứng yên tại chỗ.

Cần Nghiên mặc bộ váy liền bó người màu trắng, mái
tóc xoăn bồng bềnh theo chuyển động của cô ấy,
khiến cô ấy nhìn càng dễ thương, đôi chân thon dài,
nhỏ nhắn mà xinh đẹp, Cẩn Nghiên là báu vật trời

sinh, người tình trong mộng của đàn ông.

Lục Hạo Thành thấy cô kinh ngạc vẫn ung dung bình thản.

Khóe miệng cong lên, tao nhã ngồi đối diện Cẩn

Nghiên nhưng đuôi mắt lại nhìn Lam Hân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.