Một Thai Ba Bảo Papa Tổng Tài Siêu Hùng Mạnh

Chương 80

trước
tiếp

Chương 80: Hiệu suất làm việc lần này của Mộc Tử Hoành khá tốt.

Cô mát đi một phần ký ức, khiến trái tim anh lại có

thêm vài phần mong đợi.

Lam Lam, lần này để anh tìm được em, đúng không?

Lục Hạo Thành cúi đầu, ánh mắt thường xuyên nhìn Lam Hân.

Lam Hân thong dong uống trà, ánh mắt cũng thường

xuyên nhìn Lục Hạo Thành.

Ban đầu cô cho rằng, Lục Hạo Thành sẽ hỏi cô một
vài vấn đề, ai mà biết chuyện của Khương Lam Hân
một câu anh cũng không hỏi, mà chỉ nói câu được câu

chăng với cô về chuyện khác.

Dường như thấy sắp tới giờ rồi, Lục Hạo Thành nhìn
Lam Hân, ánh mắt mỉm cười, âm thanh trong trẻo:
“Lam tiểu thư, không để ý đổi một nhà hàng khác chứ?”

Lam Hân cười gật gật, lời của anh vừa đúng ý cô, cô

hơi cười nói: “Lục tổng, vậy đi tới nhà hàng khác nhé!”

Cô hiểu rõ ý của Lục Hạo Thành, Khương Tĩnh Hàm
gọi một cuộc điện thoại, cho dù không nghe thấy cô ta
nói cái gì, nhưng cô biết trong lòng mẹ con Khương

gia muốn làm gì?

Hai người rời khỏi khi hai mẹ con Khương gia không chú ý.

Lục hạo Thành cũng không sợ bắt kỳ người nào biết

anh và Lam Hân cùng nhau dùng bữa tối.

Anh chỉ không muốn bữa tối của anh và Lam Hân bị

người khác quấy rày.

Đáy lòng anh thừa nhận, anh rất có hứng thú với Lam
Hân, đặc biệt là cô luôn cho anh cảm giác của Lam Lam.

Còn là mẹ của Nhiên Nhiên nữa, hai chuyện hợp lại,

Lục Hạo Thành liền có cảm giác không thể buông tay

Lam Hân được.

Lục Hạo Thành đưa Lam Hân đi qua một con hẻm ở
quảng trường Thời Đại, trong đây cũng có một nhà
hàng có hương vị rất được, cảnh vật xung quanh cũng

tốt hơn chỗ trước đó.

Lần này, Lục Hạo Thành trực tiếp đưa Lam Hân vào bên trong.

Sau khi hai người chọn món, vẫn nói chuyện câu

được câu chăng chờ đồ ăn mang lên.

Wechat Lục Hạo Thành vang lên máy lần.

Anh nhấn vào mở màn hình ra xem, là tin nhắn Mộc
Tử Hoành gửi đến, bên cậu ta đã bàn bạc ổn thỏa với
Nhạc Cẩn Nghiên, sớm ngày mai sẽ dẫn Lam Tử

Nhiên đến công ty ký kết hợp đồng.

Lục Hạo Thành thấy tin nhắn này, khóe miệng cong

lên ý cười nhàn nhạt.

Hiệu suất làm việc của Mộc Tử Hoành lần này rất được.

Vẻ mặt Lam Hân bình tĩnh, thường xuyên nhìn ra
ngoài cửa sổ, ngoài cửa số vài cây hoa hồng nở ra rất
đẹp, chằm chậm đung đưa trong gió đêm, tươi đẹp

động lòng người.

Khi Lục Hạo Thành không chủ động nói chuyện với

cô, cô cũng sẽ không dễ dàng mở miệng.

Lục Hạo Thành trả lời tin nhắn xong, cô cũng im lặng

ngồi một bên không quấy rầy anh.

Trong phòng mặc dù tĩnh lặng, Lam Hân vẫn cảm thấy

có chút đè nén.

Mà phía bên này, lúc Cố An An dùng tốc độ nhanh
nhát để đến nhà hàng mà Khương Tĩnh Hàm nói

nhưng lại không thấy Lục Hạo Thành và Lam Hân.

Đáy lòng Cố An An nháy mắt nín lại một hơi, vẻ mặt

tức giận, lập tức gọi điện thoại cho Khương Tĩnh Hàm.

Khương Tĩnh Hàm và Đào Mộng Di đến nhà hàng

khác dùng bữa, ở tầng hai vừa hay có thể thấy vị trí

của Lục Hạo Thành bọn họ, hai mẹ con muốn vừa ăn

tối vừa xem kịch hay.

Nhưng hai mẹ con vẫn chưa đi vào bên trong thì nhận

được điện thoại Cố An An gọi đến.

“Alo!” Khương Tĩnh Hàm cười mỉm nhận điện thoại, cô

ta vốn cho rằng Cố An An gọi điện thoại đến cảm ơn.

Ai mà biết, nghe thấy lại là âm thanh căm tức chói tai
của Cố An An: “Khương Tĩnh Hàm, cô dám trêu tôi
sao? Lục Hạo Thành và Lam Hân căn bản không ở chỗ này?”

“Sao có thể? Lúc chúng tôi rời đi.” Khương Tĩnh Hàm
bỗng nhiên ngậm miệng, lúc rời đi cô ta không quay lại nhìn.

“Cố An An, không cần biết cô tin hay không? Tôi thực
sự tận mắt nhìn thấy bọn họ, tôi có lòng tốt gọi điện
thoại cho cô, cô lại nổi giận với tôi, ý tốt của cô đây
sao?” Khương Tĩnh Hàm cũng là một người nóng nảy,

Cố An An gào thét lên với cô ta thì cô ta lập tức cũng

phát cáu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.