Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi LÀ Cường Nữ

Chương 112

trước
tiếp

Mộ Yến Lệ cũng không biết dùng biểu cảm gì để đáp lời anh ta, nhìn thấy hai lẵng hoa mà Lâm Hà Vinh đặt người ta giao đến, Lâm Hà Vinh vẫn giống như trước đây, thật ra… keo kiệt một chút thật sự không có gì không tốt. “Tề Vấn Tiêu.

Lâm Hà Vinh ít nhiều cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Thường thì hai lẳng hoa đã có thể thay cho lời chúc may mắn rồi.

Chẳng qua vào lúc này, những lẵng hoa ở trước mặt đều lớn hơn lẵng hoa của anh ta. Dù sao đặt cạnh nhau cũng cảm thấy hơi không hợp nhau.

Mẹ kiếp!

Nếu biết trước thì anh ta đã nghe theo lời đề nghị của chủ tiệm không tặng lẵng hoa nữa. Tặng gạo chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Ngụ ý không tồi.

Nhìn thấy hai lẵng hoa của mình được đặt trong góc, nhìn như thế nào cũng thấy được sự keo kiệt.

Khuôn mặt Trương Linh Đan thoáng hiện lên sự xấu hổ, trong ánh mắt nhìn Lâm Hà Vinh, bất giác hiện lên thêm một tia ghét bỏ,

Chẳng bao lâu!

Mộ Yến Lệ còn tưởng rằng mình bị hoa mắt rồi.

Bởi vì khi Lâm Hà Vinh nhìn về phía cô ta, cô ta lại cong mắt lên nhìn anh ta, ôm chặt cánh tay anh ta. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy hai người đang rất thân mật.

Lâm Hà Vinh điều chỉnh rất nhanh, dù sao cũng mất mặt rồi, không thèm đếm xỉa đến.

Cười hihi nói: “Yến Lệ, vật này không nhiều nhưng vô cùng có thành ý. Chúc cô khai trương đại phát.

Mộ Yến Lệ cũng không nhịn được trêu chọc anh ta: “May là vật cậu mang đến không nhiều, nếu không tôi không biết đặt ở đâu.”

Trương Linh Đan cũng cười nói: “Yến Lệ, chúc mừng chúc mừng nha. Các cô đều rất tài giỏi, không giống tôi, cái gì cũng không làm được.

Mộ Yến Lệ nói: “Không sao, chẳng phải có Lâm Hà Vinh rồi sao. Chuyện gì không làm được thì cứ để cậu ta làm.

Trương Linh Đan hạnh phúc nhìn Lâm Hà Vinh. Truyện Bách Hợp

Lâm Hà Vinh càng khen càng bay lên cao, nuông chiều nhìn Trương Linh Đan: “Mệt chưa? Chúng ta vào trong ngồi trước đi.

Trương Linh Đan gật đầu.

Mộ Yến Lệ vội vàng nói: “Ừm, mau vào trong đi. Bên trong có chỗ nghỉ ngơi đấy. Một lát nữa cắt băng khánh thành xong thì chúng ta sẽ đến khách sạn.

Nhìn bọn họ đi vào trong, Mộ Yến Lệ xoay người lại, tiếp tục tiếp đón các vị khách mới đến.

Bỗng nhiên một chiếc áo ấm áp khoác lên vai, Mộ Yến Lệ xoay người lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Dung Tư Thành. “Hơi lạnh, khoác thêm áo vào đi.”

Mộ Yến Lệ cảm kích sự chu đáo của Dung Tư Thành, chỉnh lại áo, nói cảm ơn với anh. “Anh vào trước đi.”

Dung Tư Thành trả lời ngắn gọn: “Không sao.

Anh cụp mắt xuống nhìn đôi giày cao gót bảy tám phân, nói: “Em mệt chưa? Đi nghỉ ngơi đi. Tôi cũng là cổ đông, tôi đứng đây tiếp khách cũng được.”

Mộ Yến Lệ mỉm cười: “Không sao. Tôi đã quen rồi.”

Dung Tư Thành cũng không nói thêm gì, anh muốn ở bên cạnh cô, đứng cùng nhau ở bên ngoài cũng rất tuyệt. Lúc này, một đoàn xe từ đằng xa chạy đến, chiếc xe dẫn đầu là chiếc Maybach màu đen dừng lại trước cửa phòng làm việc. Ngay sau đó, những chiếc xe ở phía sau cũng lần lượt dừng lại.

Đám đông lên tiếng bàn luận. “Những chiếc xe này đến đây để chúc mừng hả?” “Ai thế nhỉ? Trông giống một ông chủ lớn” “Mau nhìn đi. Đó chẳng phải là Đàm Hiền sao? Có cả Triệu Cẩm Tú nữa kìa. Trời ơi, nhiều minh tinh nổi tiếng như vậy sao?” “Đúng vậy, có cả Trương Thiên Thanh và Kiều Uyên nữa kìa!” “Thể diện của Mộ Yến Lệ lớn ghê.

Khi đám đông có mặt tại hội trường đang bàn tán xôn xao thì khuôn mặt của Sở Minh Hoàng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Mộ Yến Lệ lập tức nghênh đón: “Anh họ!”

Sở Minh Hoàng cười nói: “Yến Lệ, chúc mừng, khai trương đại phát.” “Cảm ơn anh họ.”

Sở Minh Hoàng nhìn sang Dung Tư Thành, hơi bất ngờ, mỉm cười chào hỏi: “Tổng giám đốc. Dung cũng ở đây à

Dung Tư Thành cười nhạt: “Tôi là cổ đông của Studio này.

Sở Minh Hoàng hừ một tiếng đầy ẩn ý: “Hóa ra Tổng giám đốc Dung cũng là cổ đông. Vậy thì chúc mừng, chúc mừng nhé!”

Dung Tư Thành cũng lịch sự trả lời: “Cảm ơn, mời vào bên trong!”

Sở Minh Hoàng không nhúc nhích, quay đầu nhìn về phía các minh tinh nổi tiếng đang dần dần bước đến

Studio: “Yến Lệ, bọn họ hâm mộ danh tiếng của em nên mới đến đấy. Một lát nữa tặng cho bọn họ mỗi người một voucher giảm giá”

Mộ Yến Lệ biết, cái gì gọi là hâm mộ danh tiếng nên đến đây, Sở Minh Hoàng mở lời nên bọn họ mới đến cổ động thôi.

Sau đó cô cười nói: “Làm sao được chứ. Anh họ đã mở lời vậy thì nhất định phải bán giá gia đình rồi. Các anh vào trong đi, đồng giá hai trăm sáu mươi tư nghìn.

Nghe xong, người phụ nữ đứng ở phía sau rất phấn khích: “Cảm ơn Yến Lệ”

Studio quần áo Ngọc Tú ở bên đường đối diện vắng vẻ một cách lạ thường.

Mộ Ngọc Tủ đứng ở cửa kính nhìn từng chiếc từng chiếc xe chạy ngang qua đây. Rất nhiều lắng hoa xếp đầy mặt tiền của cửa hàng, còn có quảng cáo khắp đường phố. Mộ Yến Lê sợ rằng người khác không biết hôm nay cửa hàng quần áo của cô ta khai trương sao?

Phung phí

Càng vui vẻ đắc ý thì xui xẻo sẽ đến nhanh thôi! Cô ta căm hận nghĩ thầm.

Tần Ánh đứng ở bên cạnh, trong ánh mắt đều là sự hâm mộ. Từ khi biết Mộ Ngọc Tú sao chép trong cuộc thi, studio này cũng trở thành một cái thùng rỗng kêu to, nhân viên đã từ chức hết rồi, chỉ còn lại một mình cô ta. Đột nhiên cô ta kéo Mộ Ngọc Tú “Chị Tú, chị nhìn xem, đồ mà bọn họ mặc có phải là đồ trong studio của Yến Lệ không? Vừa nãy Triệu Cẩm Tú không phải mặc bộ này. Cô ta đã thay đồ rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.