Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi LÀ Cường Nữ

Chương 109

trước
tiếp

Trong lồng ngực của Mộ Yến Lệ như hàng ngàn quân mã phi nhanh, cô không nói nên lời với phản ứng không thể khống chế này của mình. Dù sao cô cũng là mẹ của một đứa trẻ bảy tuổi, dù sao cô cũng đã từng ứng phó với mấy mươi lần bày tỏ, đến mức này sao? Cô đưa tay đẩy anh theo bản năng: “Anh, anh bỏ tôi ra trước đi.”

Có ai thổ lộ mà đè người ta lên tường thổ lộ không?

Cái này không phải là muốn ăn cướp sao?

Dung Tư Thành cũng hơi lui về sau một chút, giọng trầm thấp nói: “Em muốn hỏi gì sao?” Não của Mộ Yến Lệ bị hoảng sợ quá mức, cũng bắt đầu chậm rãi làm việc trở lại: “Anh, tại sao anh thích tôi?”

Tay Dung Tư Thành đút vào túi, mặc dù ngoài mặt giả vờ lạnh lùng, nhưng nhìn kỹ cũng có chút không tự nhiên lắm: “Chính thức một chút thì, em thông minh, xinh đẹp, có cá tính, có năng lực. Là một kiểu bạn gái lý tưởng.” Mộ Yến Lệ nhíu mày: “Còn không chính thức? “Nếu như tôi nói, tôi cũng không biết tại sao thích em, em có cảm thấy miễn cưỡng không? Thật ra, tôi thật sự không thể nói rõ được, lúc đầu chỉ là cảm thấy hiểu lầm em, có chút ngượng ngùng, muốn đền bù cho em. Sau đó tiếp xúc với em, tôi phát hiện em càng ngày càng..

Dung Tư Thành nói đến đây bỗng nhiên cúi đầu, rũ mắt cười. Sau đó ngẩng mắt nhìn về phía cô, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: “Đáng yêu!”

Trên trán Mộ Yến Lệ xuất hiện đường đen, từ này thật sự không có liên quan đến cô lắm.

Bản thân cô cũng không cảm thấy cô đáng yêu. “Cảm xúc của tôi bắt đầu bất giác bị em lôi kéo, niềm vui của em, nỗi buồn của em tôi đều có thể cùng cảm nhận được. Nhìn thấy em chịu oan ức, tôi bắt đầu không kiểm soát được cơn nóng nảy của mình, muốn băm thấy người bắt nạt em thành trăm mảnh. Nghe thấy em nói thích người đàn ông khác, tôi rối rắm không ngủ được cả một đêm. Thật ra bản thân tôi không muốn bày tỏ với em nhanh như vậy, tôi muốn thuận theo tự nhiên, đợi em cũng dần dần thích tôi, nhưng tôi… Có chút nhịn không được, tôi hơi sợ, sợ rằng em thật sự thích người khác.

Ánh mắt Dung Tư Thành sâu lắng lại chân thành, nói xong, anh tiến thêm nửa bước chân về phía cô.

Mộ Yến Lệ lập tức đứng nghiêm chỉnh lại, đôi mắt nhìn về phía anh, cảm giác áp bức khiến người ta nghẹt thở này lại tập kích lần nữa.

Cô cảm thấy, bộ óc của cô lại bắt đầu không còn hữu dụng nữa.

Bạn nói xem, người đàn ông này nói chuyện thì nói chuyện, có thể không phóng ra sức điện lớn như vậy không?

Cô nghiêng người, cơ hồ như chật vật chạy ra khỏi sức ép của người đàn ông, hoảng loạn nhìn về phía người đàn ông: “À thì, tôi không thích ai cả, cũng sẽ không thích ai. Tôi cảm ơn sự yêu mến của anh, nhưng chúng ta không thích hợp, không phải anh không tốt, là tôi không có dự định tìm bạn trai, à thì… Tôi đi trước đây. Gia Hạo cứ để nó ở nhà anh đi, ngày mai tôi lại qua đón thằng bé.”

Nói xong, cô quay người muốn rời đi.

Dung Tư Thành đưa tay lại kéo cô trở lại, nhìn cô hoảng hốt lo sợ thì có chút đau lòng, anh nâng giọng lên nói: “Yến Lệ, không cần vội vàng từ chối, tôi chỉ muốn để em biết là tôi thích em.

Giọng nói của anh chầm chậm, bịn rịn, ngay cả động tác giơ tay lên vén tóc cô ra phía sau tai cũng vô cùng dịu dàng. “Yến Lệ, nếu như có một ngày em muốn tìm bạn trai, hãy nhớ rằng tôi đang đợi em!”

Nói xong, anh lui về sau một bước: “Gia Hạo ngủ rồi, cứ để nó ở đây đi, ngày mai tôi đưa thằng bé về cho em.

Mộ Yến Lệ mím môi không nói gì mà tức tốc xoay người đi xuống lầu, dường như có chút luống cuống, cô cũng không đi thang máy, trực tiếp đi thang bộ xuống.

Ánh mắt Dung Tư Thành khẽ động đậy, nhìn người phụ nữ hoảng hốt chạy trốn, anh dọa cô rồi sao? “Mẹ đâu?”

Một giọng nói non nớt.

Dung Tư Thành rũ mắt liếc Mộ Gia Hạo bên cạnh: “Mẹ con bị cha dọa chạy rồi

Mộ Gia Hạo liếc anh một cái với một bộ dạng già dặn, trầm tĩnh mở miệng: “Đã nói cha đừng cố ép mẹ, nếu mẹ dễ theo đuổi như vậy, thì không đến lượt cha rồi.”

Dung Tư Thành lườm cậu bé: “Sao cảm giác con vẫn có hơi cười trên nỗi đau người khác vậy?”

Mộ Gia Hạo ngẩng cái đầu nhỏ nhìn anh, kiêu ngạo hừ một tiếng: “Quả thật con không muốn để cha theo đuổi được mẹ nhanh như vậy đâu.”

Chân mày Dung Tư Thành đông lại: “Con muốn để người khác làm cha con phải không?” “Trái lại con không muốn, nhưng nếu mẹ muốn để người khác làm cha con, con cũng có thể chấp nhận.

Mộ Gia Hạo nhìn Dung Tư Thành với một bộ dạng bề trên nói chuyện với bề dưới, nói lời thấm thía: “Cho nên cha phải cổ lên đó!”

Dung Tư Thành bị cậu nhóc này làm cho tức đến hít sâu một hơi, cho dù anh biết, cậu nhóc này là cố tình chọc tức anh. “Có thể chấp nhận, con vẫn trèo non lội suối lừa mẹ con trở lại?”

Mộ Gia Hạo hừ một tiếng, quay người đi về phía phòng ngủ: “Con muốn ngủ ở phòng cha, cha ngủ ở phòng khách đi.”

Dung Tư Thành cười nói: “Cha không thể ở cùng một phòng với con sao?”

Mộ Gia Hạo ngoảnh đầu lại nhìn anh: “Con không có quen ngủ cùng một phòng với người khác. “Cha cũng là lần đầu, thử xem nào!”

Dung Tư Thành nói rồi, kh người bể cậu nhóc dưới đất lên, đi vào phòng ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.