Mê Tình Loạn Ý Full

Chương 61-62

trước
tiếp

Chương 61

“Mọi người mau tới giúp tôi phân xử đi, người phụ nữ này là con gái của tôi, bản thân mình leo lên được cửa nhà giàu có rồi nên bây giờ không cần người mẹ như tôi nữa. Nhớ năm đó, sau khi bố của nó chết, tôi một mình ngậm đắng nuốt cay mang theo ba đứa con, thương yêu nhất là đứa bé này. Bây giờ cuộc sống của bản thân nó trở nên tốt đẹp rồi thì lập tức không cần người mẹ như tôi nữa. Mọi người nói xem, đứa con như vậy có phải trái tim của nó màu đen hay không.

Mẹ tôi vừa nói, vừa ngồi dưới đất đấm ngực giậm chân, vừa nói vừa rơi lệ. “Tại sao có thể có người con bất hiếu như thế cơ chứ?” “Đúng vậy, tôi thấy quần áo người phụ nữ này mặc trên người rất đắt, thật không ngờ lại nhẫn tâm như vậy.” “Đúng vậy, người như thế nên bị trời phạt, ngay cả mẹ đẻ của mình cũng không nuôi, thực sự là ghê tởm.”

Những người qua đường bốn phía bị mẹ tôi nói nên đã kích động, mỗi một người đều dùng ánh mắt chỉ trích nhìn tôi.

Tôi nghe thấy lời oán giận của những người đó thì chỉ hơi mấp máy cánh môi của mình, cả khuôn mặt lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Nhìn đi, đây là mẹ của tôi đấy. Bà luôn luôn có thể vì con trai của mình mà hy sinh tôi.

Tôi cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nói: “Mẹ đừng làm loạn nữa, trở về đi.” “Huỳnh Bảo Nhi, bây giờ mày đối xử với tao thế này mà trong lòng không hổ thẹn hay sao? Không sợ bị trời phạt bị thiên lôi đánh hay sao?” Mẹ tôi đau lòng nhức óc gầm thét lên với tôi.

Thiên lôi đánh u? Nếu như có thể, có lẽ tôi đã chết cả một nghìn tám trăm lần rồi. “Hiếu thuận thì nên chiều theo ý mẹ, bắt con phải lên giường của người đàn ông khác, mặc cho những người đàn ông ấy đùa bỡn sao? Vì con là con của mẹ nên mẹ đưa con lên giường một con lợn thì con cũng phải nén giận chịu đựng, đây mới là một đứa con gái có hiếu đúng không?”

Xôn xao.

Toàn bộ người có mặt đều xôn xao, tất cả mọi người nhìn tôi và mẹ. Mẹ tôi không nói ra được câu nào.

Tôi nhìn mẹ, lạnh nhạt tiếp tục nói: “Có phải con phải trở thành công cụ kiếm tiền của các người thì các người mới thoả mãn đúng không? Con thực sự… là do mẹ sinh ra sao?”

Có đôi khi tôi thật sự hoài nghi mình có thể hoàn toàn không phải là do bà sinh ra, trên thế giới này làm gì có người mẹ nào lại đối xử ác độc với con của mình như vậy? “Con… con đương nhiên là do mẹ sinh ra rồi.” Dường như mẹ bị lời của tôi hù dọa, đứng phắt dậy từ dưới đất, lắp bắp nói. “Mẹ… mẹ nuôi con lớn như vậy, lẽ nào con cho mẹ ít tiền cũng không được sao? Con cũng biết bây giờ em trai của con đã hối cải làm lại cuộc đời rồi, muốn sống cho thật tốt. Cái chết của anh trai con cũng có liên quan đến con mà, lẽ nào con muốn em trai của con cũng chết đi hay sao?” Nghe lời mẹ nói xong, tôi hỏi thẳng ngược lại: “Huỳnh Sang hối cải làm lại cuộc đời, muốn mở công ty thì phải dùng cơ thể của con để duy trì sao?”

Mẹ tôi không nói nổi một câu. Cuối cùng những người ở đó đã nghe ra được chút chuyện, nói lại mẹ tôi một trận.

Có lẽ bà cũng hiểu được bản thân đã vô cùng mất mặt, sau khi hơi tức giận trợn trừng mắt liếc tôi một cái thì chán chường rời khỏi đây.

Những người đó ít nhiều đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn tôi. Tôi thờ ơ, chỉ cùng Lê Minh Quang vào nhà hàng. Sau khi Lê Minh Quang chọn nguyên liệu lẩu thì ngồi đối diện với tôi, nói bằng giọng nặng nề: “Vì sao không nói chuyện này với anh?”

Sau khi nghe xong lời nói đó của Lê Minh Quang, tôi chỉ cười một cách khó khăn: “Chuyện như vậy có gì hay mà nói? Chẳng lẽ em phải nói cho anh biết chẳng bao giờ người nhà của em xem em như người một nhà mà chỉ biến em trở thành công cụ kiếm tiền thôi sao?” “Em nên nói cho anh biết chứ.” Lê Minh Quang nhìn tôi với ánh mắt phức tạp. “Không cần phải làm vậy, hơn nữa bây giờ em rất tốt, em cũng sẽ không mãi mềm yếu như vậy nữa, cho dù bọn họ có là người thân của em đi chăng nữa thì em cũng sẽ nể tình đâu.” Sau khi Lê Minh Quang nghe xong lời nói của tôi thì không nói gì nữa.

Chúng tôi yên lặng ăn lẩu, tôi cố ý chuyển đề tài nói chuyện, hàn huyên vài chủ đề nhẹ nhàng hơn. Lê Minh Quang lại mang đến cho tôi một tin tức nóng, thứ tư tuần sau, Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ sẽ chính thức đính hôn. Sau khi đính hôn, hai người họ sẽ kết hôn vào một tháng sau đó.

Sau khi tôi nghe xong thì không có biểu cảm gì mà chỉ nhìn Lê Minh Quang cười nói: “Bọn họ đính hôn không phải chuyện rất bình thường sao? Em và Trần Thanh Vũ đã ly hôn lâu như vậy rồi mà.” “Có buồn không?” Lê Minh Quang chỉ yên tĩnh nhìn tôi, không nói gì hết mà lại hỏi tôi ba chữ. “Tại sao phải buồn? Em không hề buồn chút nào, có thể đính hôn hay không thì cũng khó nói lắm.” Tôi ăn một cây nấm hương, thản nhiên nói.

Nghe thấy tôi nói như thế, Lê Minh Quang không nói gì thêm nữa, sau khi anh ấy gõ bàn thì nói với tôi: “Trong tay của Trần Thanh Vũ có một phần bản thiết kế đất xây dựng ở phía nam thành phố. Mảnh đất này có giá trị rất cao, trong tương lai chính phủ sẽ phá bỏ và dời đi nơi khác với diện tích lớn. Nếu có thể lấy được hợp đồng này, chắc chắn có thể kiếm gấp mấy chục lần.” “Anh muốn bản thiết kế này sao?” Tôi đã hiểu lời nói của Lê Minh Quang, không khỏi hỏi ngược lại. “Ừ, anh đã thử dùng nhiều cách khác để lấy được bản thiết kế ấy, nhưng không có bất kỳ cách nào cả. Anh muốn em giúp anh.” “Bản thiết kế này rất quan trọng đối với tập đoàn Trần Thăng sao?” Tôi để đũa xuống, nhìn Lê Minh Quang và hỏi. “Nếu như mảnh đất trống này bị anh lấy đi mất thì có lẽ tập đoàn Trần Thăng sẽ tổn thất nặng nề.” “Vậy thì em sẽ giúp anh.” Nếu có thể kéo tập đoàn Trần Thăng sụp đổ, tại sao lại không làm chứ? “Bảo Nhi, anh… không muốn em cảm thấy như anh đang lợi dụng em. Anh chỉ không muốn em phải vất vả như vậy, em đã hận Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ như thế thì anh sẽ phá hoại công ty của Trần Thanh Vũ để giúp em xả giận.” “Được rồi.” Tôi biết Lê Minh Quang không lợi dụng tôi, anh ấy chỉ muốn dùng một cách khác để giúp tôi đi ra từ trong vực sâu mà thôi.

Nhưng mà Lê Minh Quang quên mất, người đã ở trong vực sâu thật sự thì không còn cách nào rời khỏi đó được nữa, không có bất kỳ cách nào khác.

Sau khi chúng tôi ăn lẩu xong thì đã là bảy giờ rưỡi tối rồi, sắc trời còn rất sớm, vốn dĩ Lê Minh Quang nói muốn đưa tôi đi dạo chợ đêm nhưng trên đường đi đã nhận một cuộc điện thoại nên vội vã rời đi.

Tôi một mình đi ra khỏi nhà hàng, không biết muốn đi tới đâu, lúc tôi vừa định dùng app grab để gọi một chiếc xe đến chợ đêm bên kia thành phố ven sông đi dạo một chút thì thấy xe của Nguyễn Mỹ cách đó không xa lái tới.

Sao Nguyễn Mỹ lại tới chỗ như thế này?

Cô ta là thiên kim tiểu thư nhà giàu có, vừa ra mắt gia nhập vào giới nghệ sĩ là thuận buồm xuôi gió, tại sao lại tới chỗ như thế này? Ban đầu tôi cũng không quá để ý, thế nhưng tôi thấy xe của

Nguyễn Mỹ lại lái về phía nhà mẹ của tôi. Điểm này đã khiến tôi chú ý.

Nguyễn Mỹ lại chạy xe về phía nhà tôi ư? Cô ta muốn đến nhà tôi làm gì?

Cô ta có mục đích gì nhỉ? Đến để tìm tôi? Hay là…

Tôi không kiềm được sự tò mò trong lòng bèn len lén đi theo Nguyễn Mỹ.

Nguyễn Mỹ lái xe bên trong tiểu khu này nên tốc độ xe cũng không phải quá chậm.

Xe của cô ta quả nhiên dừng lại trước cửa nhà tôi đúng như tôi đã nghĩ.

Lúc xe của cô ta mới vừa dừng lại, tôi đã thấy Nguyễn Mỹ bước từ trên xe xuống. Mẹ tôi và Huỳnh Sang lập tức đi về phía Nguyễn Mỹ. “Đi vào rồi nói.” Lúc Nguyễn Mỹ thấy mẹ tôi và Huỳnh Sang thì trên mặt dường như mang theo vẻ không vui và chán ghét, sau đó lạnh lùng nói với hai người bọn họ.

Tôi rất ngạc nhiên, rốt cuộc biểu cảm trên mặt Nguyễn Mỹ là có ý gì?

Hơn nữa, biểu cảm của hai người Huỳnh Sang và mẹ tôi cũng khiến người ta phải suy nghĩ?

Từ khi nào mà Huỳnh Sang và Nguyễn Mỹ có quan hệ tốt như vậy? Mà điều khiến cho tôi khó hiểu chính là Nguyễn Mỹ… không phải vẫn luôn rất khinh thường những người bên nhà của tôi hay sao? Tại sao bây giờ lại cố ý lái xe đến nhà tôi? Nhìn biểu cảm của Huỳnh Sang và mẹ tôi thì giữa bọn họ, nhất định có vấn đề gì đó? “Nguyễn Mỹ, lần trước chúng tôi… đã làm dựa theo lời con nói, thế nhưng vẫn không thành công.” “Đồ vô dụng, còn không phải cũng để cho Huỳnh Bảo Nhi trốn thoát hay sao? Các người ngoại trừ hỏng việc nhiều hơn thành công thì còn có thể làm cái gì?” “Nguyễn Mỹ, con đừng nóng giận, con còn muốn làm gì thì cứ dặn dò mọi người là được rồi. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà…” “Câm miệng, ai là người một nhà với bà. Bà nhớ kỹ cho tôi, tôi là Nguyễn Mỹ, không hề có một chút quan hệ nào với nhà họ Huỳnh các người. Huỳnh Bảo Nhi vẫn luôn quyến rũ Trần Thanh Vũ, tôi muốn Huỳnh Bảo Nhi chết không yên lành.” “Con… muốn phải làm sao?”

Tôi ghé vào cửa sổ phía bên ngoài sân nên chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện truyền ra từ bên trong.

Thái độ mà mẹ tôi đối đãi với Nguyễn Mỹ có hơi kỳ lạ. Cảm giác giống như là sợ… cũng giống như muốn đến gần làm thân?

Hơn nữa, bà nói cái gì mà người một nhà? Làm sao Nguyễn Mỹ có thể là người một nhà với nhà họ Huỳnh được cơ chứ? Rốt cuộc giữa bọn họ có điều gì mà tôi không biết? “Tuần sau là lễ đính hôn của tôi và Thanh Vũ, tôi không muốn Huỳnh Bảo Nhi xuất hiện. Cho dù có trói thì các người cũng phải trói thật chặt lại cho tôi rồi tiêm thứ này vào người Huỳnh Bảo Nhi.”

Tôi cẩn thận hé cửa sổ ra một chút, cuối cùng cũng nghe rõ ràng cuộc nói chuyện bên trong. Tôi thấy Nguyễn Mỹ cầm trong tay một cái bơm kim tiêm giao cho mẹ tôi.

Mẹ tôi nhìn bơm kim tiêm trong tay, không hiểu ra sao thì Huỳnh Sang bên cạnh đã đoạt lấy bơm kim tiêm, cười híp mắt nói: “Đây là đồ tốt đấy, phải cho Huỳnh Bảo Nhi dùng sao?” “Hừ, thứ đồ này có thể khiến cho Huỳnh Bảo Nhi bị nghiện, đến lúc đó thì chỉ có thể mặc cho tôi sắp đặt. Tôi muốn cô ta làm cái gì thì cô ta nhất định phải làm cái ấy cho tôi.” Đôi môi diễm lệ của Nguyễn Mỹ chậm rãi cong lên, nói với khuôn mặt thâm độc.

Nhìn biểu cảm trên mặt Nguyễn Mỹ, cả người tôi cứng ngắc lạnh như bằng. Tôi không tài nào nghĩ tới, lòng dạ của Nguyễn Mỹ lại ác độc như vậy ư?

Lại muốn tiêm thuốc phiện vào người tôi.

Thứ này chỉ cần tiêm vào thì tuyệt đối sẽ bị nghiện. Nguyễn Mỹ muốn hoàn toàn giết chết tôi hay sao? “Vậy thì có phải quá độc ác không?” Mẹ tôi cũng đoán được bên trong là vật gì, không nhịn được mà hỏi Nguyễn Mỹ. “Sao thế? Đau lòng cho con gái của bà rồi à?” Nguyễn Mỹ hai tay khoanh trước ngực, nhìn mẹ tôi cười lạnh nói. Mẹ tôi bị Nguyễn Mỹ nói như vậy thì hơi sợ hãi nói: “Sao có thể? Trước đây con bảo mẹ làm những chuyện kia, mẹ đều làm cả rồi. Huỳnh Bảo Nhi không phải đã thuận lợi ly hôn với Trần Thanh Vũ rồi sao? Nhà của chúng ta cũng khiến cho bên nhà của Trần Thanh Vũ kia căm hận không thôi, khiến cho Huỳnh Bảo Nhi không có mặt mũi ở lại đó nữa. Chỉ là anh trai của con… À không phải, là Huỳnh Tấn… nó đã chết rồi.” “Vậy cũng là chính bản thân anh ta vô dụng” Ánh mắt khủng bố của Nguyễn Mỹ nhìn về phía mẹ tôi rồi cười lạnh một tiếng, một đôi mắt không mang theo chút tình cảm nào.

Dường như mẹ tôi muốn nói điều gì đó nhưng sau khi nhìn thấy vẻ hung ác độc địa trên mặt Nguyễn Mỹ thì không dám nói một chữ. “Tiêm thứ này vào người cô ta, đừng làm hỏng việc của tôi nữa.” Nguyễn Mỹ lạnh lùng nói với mẹ tôi và Huỳnh Sang.

Khuôn mặt tôi hiện lên vẻ lạnh lùng, trong lòng nguội lạnh rời khỏi căn nhà kia, cho dù Nguyễn Mỹ và bọn họ nói gì sau đó thì tôi cũng không muốn nghe thấy chút nào nữa.

Chương 62

Tôi chỉ nghe được một sự thật, một sự thật nực cười.

Hóa ra bắt đầu từ khi tôi gả vào nhà Trần Thanh Vũ, đám người nhà của tôi luôn làm ra những chuyện quá đáng như vậy hoàn toàn đều là cố ý. Vì muốn tôi không ngẩng đầu lên nổi trong gia đình Trần Thanh Vũ nên những việc như mượn tiền hay trộm đồ kia đều là do bọn họ tự làm, muốn khiến tôi trở nên nhục nhã, khiến tôi không còn mặt mũi tiếp tục ở lại nhà Trần Thanh Vũ nữa.

Vì muốn đuổi tôi ra khỏi căn nhà đó, đúng thật là bọn họ phải lao tâm khổ tứ rồi.

Những người này chính là người thân của tôi sao? Liên hợp với người ngoài cùng nhau đối phó tôi? … “Sao lâu như thế mà không nhận điện thoại vậy?” Lúc tôi quay về chỗ ở là mười giờ tối, taắm rửa xong cũng đã là mười rưỡi rồi.

Đầu óc tôi hơi hỗn loạn. Tôi nằm ở trên giường, hai tay đặt vùng bụng, ảo tưởng rằng đứa con của tôi vẫn còn ở đó.

Tôi nhận được điện thoại của Trần Thanh Vũ, hình như anh đang ở quán rượu vì ở đầu bên kia rất ồn ào.

Tôi rũ mắt xuống, đột nhiên mong sao có một vòng ngực ấm áp có thể ôm chặt lấy cơ thể mình. Tôi ôm thật chặt chính mình, không lên tiếng.

“Huỳnh Bảo Nhi, em nói chuyện đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Chắc là Trần Thanh Vũ cảm nhận được cảm xúc của tôi hơi bất thường nên giọng điệu của anh cũng cất cao hơn, liên tục gọi tên tôi.

Một lúc lâu sau tôi mới có thể lấy lại được giọng nói của mình, tôi khàn giọng đáp lại Trần Thanh Vũ ở đầu bên kia: “Trần Thanh Vũ… Khi nào anh mới quay về?

” “Còn hai ngày nữa là có thể giải quyết xong mọi chuyện rồi. Sao thế? Nhớ tôi rồi à?” Lúc đầu giọng nói của anh còn mang theo sự mệt mỏi nhưng ngay lập tức đã trở nên thoải mái vui vẻ đến kỳ lạ.

Tôi lật người lại, mở to mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu rồi hững hờ đáp: “Ừ, đúng thế. Nhớ anh rồi, anh có thể lập tức quay về không?”

“Huỳnh Bảo Nhi!” Đột nhiên giọng nói của Trần Thanh Vũ trở nên nặng nề lạ thường.

Tôi tự lẩm bẩm: “Thật sự rất muốn có người ở bên tôi, rất cô đơn… thật đó.” “Người phụ nữ chết tiệt này, em ở nhà chờ tôi.” Ở đầu bên kia, Trần Thanh Vũ gầm lên một tiếng rồi ngắt điện thoại.

Tôi nghe thấy tiếng điện thoại kêu tút.. tút.. thì đành vứt sang một bên rồi vùi mặt vào gối.

Làm sao đây? Đột nhiên cảm thấy bản thân thật yếu đuối, tôi không nên trở thành người như vậy.

Huỳnh Bảo Nhi, mày không nên như thế này. … “Rầm… rầm… rầm..”. Nửa đêm, tôi đấu tranh rất lâu mới dần mơ hồ ngủ thiếp đi. Ai ngờ không biết là người nào cứ gõ cửa liên tục khiến tôi tỉnh giấc.

Tôi không nhịn được bật đèn lên, nhìn đồng hồ mới biết là bốn giờ sáng.

Có nhầm không thế? Ai vậy chứ? Nửa đêm lại đi quấy rầy giấc ngủ của người khác.

Tôi xỏ dép lê vào bước ra khỏi phòng ngủ rồi bước đến mở cửa. Một bóng đen mang theo cả sự ẩm ướt nhào về phía tôi.

Sau khi đóng cánh cửa lại, anh lập tức đè tôi lên bức tường hôn tôi ngấu nghiến. Miệng của tôi bị muút đến mức tê dại. Ban đầu thấy người đó nhào tới, tôi còn đang thấy hối hận nhưng mà sau khi ngửi thấy hơi thở quen thuộc thì tôi đã nhanh chóng trở nên bình tĩnh lại. Tôi giữ lấy phần eo của Trần Thanh Vũ cuoồng nhiệt đáp trả.

Hai người chúng tôi cứ thế lăn lộn dưới đất.

Anh kéo áo tôi lên rồi coởi quaần tôi ra, còn tôi thì mở những cúc áo sơ mi của anh, tháo luôn cả thắt lưng.

Đôi mắt anh đỏ quạch, anh tách haai chaân tôi ra rồi nhanh chóng đưa người qua lấp đầy cơ thể tôi.

Tôi thốt ra một tiếng dễ chịu, hai chân quắp chặt lấy eo của Trần Thanh Vũ, cả người đung đưa nói: “Trần Thanh Vũ… Sao anh lại về rồi? Không phải đã nói là phải hai ngày nữa sao?”

Cảm nhận được cơ thể noóng boỏng của anh… Tôi thích cảm giác này.

Từ khi tôi bắt đầu muốn báo thù, dường như tôi đã vứt hết liêm sỉ mà phụ nữ nên có. Tôi của hiện tại lạ lẫm đến mức chính tôi cũng không nhận ra được nữa.

“Không phải là em nhớ tôi sao?” Trần Thanh Vũ nâng hai chân tôi lên tiếp tục chiếm hữu.

Tôi phát ra âm thanh sắc nhọn, nắm lấy tóc của Trần Thanh Vũ không ngừng thở hoổn heển.

“Có thích không?” Trần Thanh Vũ đưa tôi đến một bên tai của tôi rồi cắn vào vành tai tôi, ám muội nói.

“Thích.” Tôi mở to đôi mắt còn đang mơ hồ, nhìn vào gương mặt khôi ngô lạnh lùng của người đàn ông rồi liếm môi.

Trần Thanh Vũ thấp giọng cười, anh ôm tôi lên rồi giữ nguyên tư thế này tiến vào phòng ngủ.

Mỗi một bước đều giống như đang dày vò tôi. Tôi có thể nghe rõ tiếng nước mờ ám kia, cả khuôn mặt đều trở nên đỏ bừng. Tình huống này thật sự quá phóng đãng, tôi vẫn không thể đè nén nổi sự nhục nhã trong lòng.

“Huỳnh Bảo Nhi, là em khiến tôi điên cuồng” Sau khi Trần Thanh Vũ bước vào phòng ngủ thì anh lập tức vứt tôi lên giưuờng, cơ thể đột nhiên trống rồng khiến tôi khó chịu uốn éo phần eo. Rất nhanh sau đó Trần Thanh Vũ đã bắt lấy hai chân tôi làm tôi hài lòng.

Tôi cất giọng reên riỉ, hai chân giang rộng không ngừng gọi tên Trần Thanh Vũ. Một lần lại một lần, tôi cảm thấy mình thật sự điện rồi.

Mà có lẽ tôi đã thật sự điên rồi nhỉ? “Còn muốn sao?” Ngày hôm sau, tôi cảm thấy như cả người mình vừa được lắp lại, rất rất đau.

Ngón tay của Trần Thanh Vũ nhẹ nhàng trượt xuống vùng eo của tôi, giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh còn mang theo chút quyến luyến và gian tà.

Tôi chớp mắt liếc xéo Trần Thanh Vũ hờn dỗi đáp: “Anh muốn tôi chết trên giưuờng sao?”

Mỗi lần phóng túng như vậy, người mệt mỏi còn không phải là tôi sao!

Trần Thanh Vũ hít một hơi thật sâu rồi vùi mặt vào cổ tôi u sầu đáp: “Huỳnh Bảo Nhi, em có độc”

Có độc sao?

Tôi thấp giọng cười một tiếng nhưng không đáp lại mà dựa vào lồng ngực của Trần Thanh Vũ. Vừa định đổi tư thế lại vướng phải chỗ kia khiến tôi hơi đau đớn. “A..” “Làm sao thế?” Trần Thanh Vũ nghe thấy tôi hít một tiếng đau đớn, hàng lông mày đẹp đẽ cũng hơi cau lại. “Hơi đau.” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ khó chịu đáp.

Trần Thanh Vũ trầm mặt, anh ôm lấy eo tôi hỏi: “Đau ở đâu? Để tôi nhìn xem?”

Nói rồi anh định mở chân tôi ra xem vết thương.

Động tác này của Trần Thanh Vũ khiến tôi hoảng sợ nhanh chóng khép chân lại, gò má tôi cũng ửng hồng: “Không cần, nghỉ ngơi một lát là được.” “Biết xấu hổ à? Cũng không biết cả đêm qua là ai dính lấy tôi không ngừng?”

Giọng nói trầm thấp gian manh của Trần Thanh Vũ kích thích vào lỗ tai tôi khiến gò má tôi lại đỏ lên, tôi đành liếc Trần Thanh Vũ một cái.

Từ lúc nào mà Trần Thanh Vũ trở nên vô liêm sỉ như thế này chứ? “ỤC… ục..” Vào lúc tôi đang không biết phải nói gì với Trần Thanh Vũ thì đột nhiên bụng tôi kêu lên.

Gương mặt tôi trở nên đỏ bừng, tôi cũng không nói được câu nào nữa.

Ánh mắt sâu thẳm của Trần Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào mặt tôi, sau đó anh chạm vào bờ vai trần lộ ra ngoài của tôi nói: “Đói rồi à?” “Ừ” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ rồi lúng túng gật đầu.

Trần Thanh Vũ không lên tiếng mà đứng dậy mặc quần áo rồi bước ra khỏi phòng.

Nhìn theo bóng lưng của Trần Thanh Vũ, đột nhiên tôi cảm thấy hơi hoảng hốt. Sau đó tôi ngồi tựa vào giường nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu, không nói gì nữa.

Sự cuồng nhiệt và dây dưa tối hôm qua dần dần tái hiện trong đầu tôi. Một cảnh tượng đieên cuoồng như thế đúng là tôi chưa từng nghĩ đến.

Vào những lúc yếu đuối nhất, con người ta thật sự rất muốn có một thứ gì đó có thể dựa dẫm, thật sự rất muốn.. “Ăn cơm thôi” Vào lúc tôi đang suy nghĩ đến xuất thần, Trần Thanh Vũ bưng một bát mì bước tới rồi cau mày nói với tôi.

Tôi nhẹ nhàng ngồi dậy từ trên giường, nhìn vào bát mì trong tay Trần Thanh Vũ mang tới rồi liếm môi hỏi: “Anh làm sao?” “Không phải.” Nghe xong gương mặt tôi cũng trầm lại. Đúng thế, tôi thực sự đã hỏi một câu cực kỳ ngu ngốc. Người đàn ông như Trần Thanh Vũ sao có thể biết làm mì chứ? Anh còn chưa từng nấu cơm.

Nghĩ đến đó đầu tôi lại đau nhức dữ dội.

Trần Thanh Vũ sầm mặt đáp: “Là Trần Danh làm, chắc là rất ngon.”

Trần Danh biết nấu cơm?

Tôi im lặng nhìn Trần Thanh Vũ, bây giờ tôi đã rất đói bụng rồi nên chỉ có thể cố ăn một chút. Dù sao thì tối qua tôi và Trần Thanh Vũ thực sự quá điên cuồng cho nên bây giờ bụng cũng đã đói meo.

Tôi uống thử một ngụm, hương vị không tệ nên không nhịn được lẩm bẩm một tiếng rồi bắt đầu động đũa ăn mì.

Tôi vừa ăn xong một miếng, điện thoại của Trần Thanh Vũ cũng vang lên.

Trần Thanh Vũ liếc nhìn tôi rồi quay người đi nghe điện thoại.

Tôi nhìn theo bóng lưng của Trần Thanh Vũ thầm suy nghĩ. Tôi bò dậy khỏi giường vơ đại lấy bộ quần áo trên giường khoác lên người rồi đi theo sau Trần Thanh Vũ. “Bây giờ anh đang ở trong nước, không ở nước ngoài. Quay về lúc tối qua… hiện tại? Anh đang ở khách sạn..” Có lẽ là Trần Thanh Vũ đang nói chuyện điện thoại với Nguyễn Mỹ, tôi còn mơ hồ nghe thấy được giọng nói mềm mại của cô ta truyền tới từ đầu bên kia.

Tôi không hiểu nổi anh, rõ ràng anh biết Nguyễn Mỹ là loại người gì mà, vậy tại sao còn một mực dung túng cô ta chứ?

Chẳng lẽ là vì điều Trần Danh nói trước kia? Vì Nguyễn Mỹ từng cứu Trần Thanh Vũ cho nên cho dù cô ta có làm ra chuyện gì thì Trần Thanh Vũ cũng sẽ chọn cách dung túng cho cô ta sao?

Nghĩ đến đây tôi nở một nụ cười lạnh lẽo. Tôi bước lên phía trước ôm lấy eo Trần Thanh Vũ từ phía sau.

Chắc là Trần Thanh Vũ cũng không ngờ đến tôi lại đột nhiên chạy tới ôm anh.

Cơ thể của anh lập tức trở nên căng cứng.

Tôi nhếch lên một nụ cười ác ý rồi bước đến trước mặt Trần Thanh Vũ, duỗi tay ra ôm lấy cổ anh rồi nói với anh bằng một giọng ám muội: “Trần Thanh Vũ, em vẫn còn hơi đói. Anh có thể đi mua giúp em chút gì đó không?” “Thanh Vũ, người bên cạnh anh là ai vậy?” Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nói bén nhọn của Nguyễn Mỹ, tôi nghe xong trong lòng không nhịn được thầm nở nụ cười chế giễu.

Xem đi, mới có chút kiích thiích nhỏ như thế mà Nguyễn Mỹ đã bắt đầu lo lắng rồi?

Tôi lạnh nhạt bĩu môi, ánh mắt mang theo cả sự lạnh lùng. “Lát nữa anh sẽ về.” Sau khi dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi một lát, Trần Thanh Vũ cất tiếng nói với Nguyễn Mỹ rồi ngắt điện thoại.

Sau khi nhìn thấy Trần Thanh Vũ ngắt điện thoại, vào lúc tôi định buông anh ra thì Trần Thanh Vũ đột nhiên ôm chặt tôi vào ngực.

Sức lực của anh rất lớn, thậm chí tôi còn có thể thấy được chỗ tận sâu trong con ngươi đen láy của Trần Thanh Vũ đang lấp lánh lửa giận. “Huỳnh Bảo Nhi, rốt cuộc em muốn làm gì?” Giọng nói của Trần Thanh Vũ mang theo vẻ tàn nhẫn khiến tim tôi giật thót, đập dồn dập mãnh liệt.

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ dửng dưng đáp lại: “Tôi chẳng muốn làm gì cả, chỉ là… quá cô đơn thôi.”

Bởi vì cô đơn cho nên… muốn tìm một người ở bên tôi mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.