Mê Tình Loạn Ý Full

Chương 43 - 44

trước
tiếp

Chương 43

Với tư cách là người hướng dẫn lần này, Trần Thanh Vũ có quyền kiểm tra váy cưới của từng thí sinh. Tôi không để tâm đến vấn đề này trong lòng, nhưng ngày hôm sau tôi thất vọng đến nỗi thực sự muốn tự sát.

Vào hôm sau, một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi tất cả chiếc váy cưới được thiết kế tinh xảo của tôi cùng với những chiếc váy cưới của chín thí sinh khác. Tôi ngồi trong căn phòng thiết kế đã đổ nát, cả người cảm thấy vô cùng hụt hẫng. “Bảo Nhi.” Lê Minh Quang nhận được tin tức thì nhanh chóng qua đó, khi thấy tôi ngồi trên mặt đất với vẻ mặt thất thần, anh ôm chầm lấy tôi, vẻ mặt có chút đờ đẫn. “Đừng sợ, có anh ở đây” Lê Minh Quangôm tôi, hơi thở nhẹ nhàng ấm áp nhưng không cách nào trấn áp nỗi đau đớn cùng buồn bực trong lòng tôi.

Tôi nắm lấy quần áo trên ngực Lê Minh Quang, nghẹn ngào nói: “Minh Quang, không còn nữa rồi… váy cưới mất rồi.” Chiếc váy cưới được thiết kế công phu của tôi thật sự không còn nữa rồi. “Anh biết, ban tổ chức đã biết chuyện này, bây giờ đang cử người đến để điều tra chuyện này, chắc hẳn ai đó đã cố tình làm việc này để hãm hại chúng ta, em đừng sợ.”

Lê Minh Quang nhẹ nhàng vỗ vai tôi an ủi, cố gắng xoa dịu cảm xúc của tôi. Tôi nằm trong vòng tay của Lê Minh Quang, những ngón tay trắng bệch nắm chặt vào quần áo của Lê Minh Quang. Rốt cuộc là ai đã muốn đốt hết tất cả váy cưới? Người đó rốt cuộc có mục đích gì đây?

Bởi vì chiếc váy cưới lần này đã bị đốt cháy nên ban tổ chức bên đó đã nghĩ ra một phương thức khác để chúng tôi tự làm lại chiếc váy cưới của mình. Tôi bất lực, chỉ còn cách phác thảo lại bản vẽ thiết kế đã hoàn thành, cùng Lê Minh Quang thiết kế lại lần nữa. Sau gần ba ngày bận rộn, cuối cùng chiếc váy cưới của chúng tôi cũng hoàn thành.

Tôi nhìn chiếc váy cưới đẹp như trong mơ trước mặt, xoa bụng cười nói: “Em cảm thấy còn đẹp hơn so với lần trước, đây là trong họa có phúc sao?”

Khi Lê Minh Quang nghe tôi nói vậy, anh xoa nhẹ mái tóc tôi rồi nói: “Bởi vì Bảo Nhi của anh càng ngày giỏi mà.”

Được Lê Minh Quang dỗ dành giống như khi còn nhỏ khiến hai tai tôi không khỏi đỏ bừng lên. Chúng tôi xếp bộ váy cưới đã may cùng với chín thí sinh tham gia khác. Sau khi từng chiếc váy cưới đều được trưng bày, tôi nhìn thấy chiếc váy cưới của Sara đứng hàng thứ bảy lại giống hệt chiếc váy cưới của tôi vị trí cuối cùng, cả người tôi giống như bị điện giật vậy. “Minh Quang…” Tôi lo lắng nhìn về phía Lê Minh Quang, Lê Minh Quang cũng cau mày nhìn tôi, sau đó anh khẽ gật đầu về phía tôi với vẻ mặt bình tĩnh, anh ấy muốn giúp tôi bớt căng thắng, yên lặng xem diễn biến kế tiếp.

Tôi nhìn thấy ánh mắt uể oải khác thường của Lê Minh Quang, chỉ có thể nén nỗi sợ hãi trong lòng mình, từ từ nhìn về phía tác phẩm của Sara. Tác phẩm của Sara thực sự giống hệt như của tôi, bất kể về mặt ý tưởng hay thiết kế thì tất cả đều giống y như đúc?

Tuy nhiên, bản thảo thiết kế của chúng tôi rõ ràng đã được bảo mật, ngoại trừ người hướng dẫn thì cũng không thể tiết lộ cho người ngoài được. Hơn nữa nếu như người hướng dẫn đã đảm nhiệm vai trò này thì chắc chắn không thể nào tiết lộ bản thiết kế của chính học sinh mình được?

Vậy rốt cuộc tại sao bản vẽ thiết kế của tôilại có thể chuyển sang cho Sara được? Tôi có thể chắc chắn rằng tác phẩm của Sara là thiết kế của tôi. Tôi siết chặt nắm tay, cắn chặt môi, khi tác phẩm của tôi được trưng bày trên đó thì tôi nghe thấy tiếng hò reo của cả hội trường, mọi ánh mắt đều hướng về phía tôi như thể đang xem một vở kịch hay vậy.

Ngồi trên sân khấu, Trần Thanh Vũ khẽ cau mày, ánh mắt sâu lắng nhìn về phía tôi. Tôi bị Trần Thanh Vũ nhìn bằng ánh mắt sâu thẳm khác thường khiến cả người hơi sởn gai ốc. Chẳng lẽ Trần Thanh Vũ cũng nghĩ rằng mình đã ăn cắp bản thiết kế của người khác sao? Không biết tại sao, chỉ cần nghĩ đến việc Trần Thanh Vũ cho rằng tôi ăn cắp bản thiết kế của người khác thì tôi cảm thấy tim mình đau đến mức không thở nổi. “Cô Huỳnh Bảo Nhi, cô có thể giải thích một chút được không?” Giọng nói của một vị giám khảo truyền đến từ trên khán đài, người đó lạnh lùng nhìn tôi, dường như mang theo chút không vui.

Tôi biết người này là nhà thiết kế Maria, người này rất có tiếng trên thế giới, đồng thời cũng là vị giám khảo có trọng lượng nhất trong số các vị giám khảo ở đây.

Tôi căng thẳng bước lên sân khấu nói với Maria: “Thưa cô Maria, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng tôi có thể đảm bảo với cô rằng bản thiết kế này do chính tay tôi thiết kế.” “Vậy ý của cô chính là của tôi là giả sao? Tôi đã ăn cắp bản thiết kế của cô sao?” Sara đứng bên cạnh nghe thấy tôi nói vậy thì vô cùng bất mãn nói với tôi. “Tôi không có nói như vậy nhưng tôi cũng rất tò mò, cô Sara, tại sao thiết kế của cô lại giống hệt của tôi đến vậy?” Tôi nhìn Sara với đôi mắt lạnh lùng. Là Sara đã đánh cắp bản thiết kế của tôi sao? Nếu không thì tại sao bản thiết kế của cô ta có thể giống hệt như của tôi được chứ? “Huỳnh Bảo Nhi, cô thật láo xược, cô cho rằng Sara tôi lại đi ăn trộm bản vẽ thiết kế của cô sao? Khi tôi nổi tiếng thì còn không biết cô đang ở nơi nào đâu, cô lại dám hung hăng kiêu ngạo như vậy trước mặt tôi sao.” Sara cũng có chút danh tiếng nhỏ trên quốc tế, nói gì đi nữa thì tôi cũng chỉ là một kẻ vô danh.

Suy nghĩ của mọi người chắc chắn đều sẽ là như vậy, rốt cuộc thì làm sao một nhà thiết kế Sara đã từng đạt được danh tiếng lại có thể ăn cắp thiết kế của một nhà thiết kế không có chút tiếng tăm nào được cơ chứ. “Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, hy vọng ban tố chức có thể điều tra chuyện này.” Tôi lưỡng lự một chút, nhìn giám khảo trên sân khấu rồi nói.

Mười vị giám khảo cùng nhau bước ra thì thầm với nhau, không biết họ đang nói chuyện gì. Tôi nhìn thấy vẻ mặt của

Trần Thanh Vũ trở nên hơi lạnh lùng khó hiểu, khi anh nhìn tôi thì lại lóe lên một cảm xúc phức tạp. Trong khi tôi đang lo lắng đợi ban giám khảo gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng dừng cuộc thảo luận lại, tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về phía tôi. “Huỳnh Bảo Nhi, phía bên giám khảo của chúng tôi nhất trí quyết định hoãn lại cuộc thi này. Chúng tôi cần điều tra về vấn đề này, trước khi điều tra rõ ràng sự việc, không ai có thể rời khỏi nông trường được.”

Sau khi các giám khảo nói xong thì mọi người đều rời đi. Trước khi Trần Thanh Vũ rời đi, anh mím chặt đôi môi mỏng,ánh mắt sâu xa nhìn tôi rồi mới quay người rời đi. Sara và tám thí sinh khác bước đến chỗ tôi, lạnh lùng chế nhạo tôi. “Huỳnh Bảo Nhi, cô thật to gan, lại dám đi ăn trộm bản vẽ thiết kế của người khác.” “Tôi nói rồi, tôi không có ăn cắp. Tôi còn muốn hỏi cô đó, tại sao thiết kế của cô lại giống của tôi đến như vậy. Không hiểu tại sao tôi lại bị coi như một tên trộm, tâm trạng của tôivô cùng không thoải mái?

Nhưng Sarachỉ lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái, khoanh tay trước ngực nói: “Thảo nào những chiếc váy cưới chúng tôi thiết kế trước đây đều bị đốt cháy hết, đều là do cô làm phải không? Là cô không muốn người khác nhìn thấy những bằng chứng đó nên đã đốt hết váy cưới để che đậy tội ác của mình sao?Nhưng thật đáng tiếc, là cô đã không ngờ tôi vẫn giữ lại bản thiết kế ban đầu đúng không?” “Cô Sara, xin đừng ngậm máu phun người như vậy.” Sắc mặt tôi lạnh lùng nhìn vào ánh mắt khinh thường của Sara rồi nói. “Thật may người của ban tổ chức cũng không phải là kẻ ngốc. Tôi đang chờ xem số phận của cô đấy, Huỳnh Bảo Nhi.” Sau khi Sara bỏ lạicâu nói này thidan theo những người phía sau cùng rời đi, những người đó đều nhìn tôi bằng ánh mắt không lương thiện như thể tôi thực sự đánh cắp bản thiết kế của Sara vậy.

Tâm trạng tôi có chút không thoải mái, tôi khẽ xoa vào bụngđể xoa dịu cơn tức giận trong lòng. Bản vẽ thiết kế do chính tay tôi thiết kế, bỗng dưng giống hệt như một bản vẽ thiết kế khác, tôi cảm thấy thực sự không thể giải thích được. Rõ ràng đó là bản thiết kế mà chính tôi đã nghĩ ra, làm sao có thể giống y hệt với người khác được chứ. “Bảo Nhi, đừng sốt ruột, rồi sẽ điều tra ra thôi mà.” Không biếtLê Minh Quang đã đến bên cạnh tôi từ khi nào, anh ấy nhẹ nhàng vỗ vai tôi rồi nói.

Nghe thấy lời nói của Lê Minh Quang, tôi mới bình tĩnh kìm nén lại cơn tức giận, cắn môi nói: “Minh Quang, anh có tin em không? Bản thiết kế đó thực sự là do chính em thiết kế mà.” “Đồ ngốc, làm sao anh lại có thể không tin em chứ?” Sau khi nghe tôi nói, dường như Lê Minh Quangcó chút bất lực sờ vào mái tóc tôi.

Nghe Lê Minh Quangnói như vậy, tôi không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Lê Minh Quang nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng rồi nắm lấy tay tôi, xoa dịu những cảm xúc trong lòng tôi, sau đó anh ấy kéo tôi rời khỏi sân vận động.

Khi trở về khách sạn, chúng tôi tình cờ gặp Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ, nhìn dáng vẻ thì có vẻ bọn họ chuẩn bị đi ăn tối.Nguyễn Mỹ giả vờ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi: “Cô Bảo Nhi, tôi nghe nói cuộc thi lần này của cô không được thuận lợi lắm nhỉ.”

Tôi bỏ ngoài tai những lời nói của Nguyễn Mỹ, chỉ nói với Lê Minh Quang bên cạnh: “Minh Quang, em đói rồi, chúng ta vào ăn tối thôi.”

Lê Minh Quangchỉ cưng chiều gật đầu, khẽ gật đầu với

Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ: “Xin lỗi hai người, Bảo Nhi đói rội.” “Cô Bảo Nhi thật sự ăn cắp bản thiết kế của người khác sao?” Nguyễn Mỹ cất giọng châm chọc.

Sắc mặt tôi bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Mỹrồi nói: “Cô Mỹ nắm bắt tin tức cũng nhanh thật. Tôi thực sự không ngờ cô Mỹ lại quan tâm đến tôi nhiều như vậy.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Mỹkhông khỏi cứng đờ. Ngược lại Trần Thanh Vũbên cạnh liếc nhìn Nguyễn Mỹ rồi nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.” “Vâng ạ” Nguyễn Mỹ hoàn hồn, ôm lấy Trần Thanh Vũ rồi nở nụ cười ngọt ngào khác thường hiên ngang rời khỏi khách sạn.

Trước khi rời đi, Nguyễn Mỹquay đầu lại nhìn tôi một cáchđầy khiêu khích.

Tôi cũng không có hứng thú với loại khiêu khích này của Nguyễn Mỹ, theo tôi thấy thìNguyễn Mỹ chỉ là một con bọ đáng thương mà thôi. “Bảo bối, hôm nay mẹ hơi mệt, phải làm sao đây.” Buổi tối sau khi ăn cơm xong thì Lê Minh Quangđưa tôi trở về phòng, anh ấy nói với tôikhông cần suy nghĩ nhiều như vậy, chuyện này nhất định sẽ điều tra ra.

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng tôi luôn có cảm giác lo lắng bất an. Cảm giác bất an này khiến tâm trạng tôi lo lắng không thể giải thích được. Tôi bước ra từ phòng tắm,sau khi tắm xong thì ôm bụng ngồi trên giường, sờ nhẹ lên bụng và nói với đứa con trong bụng.

Tôi tin rằng,đứa trẻ của tôi nhất định có thể hiểu được tâm trạng của tôi. Tôi ngồi một lúc lâu, cho đến khi hơi mệt thì tôi mới tắt đèn, vừa muốn đi ngủ nhưng lúc này cửa phòng lại bị gõ. Tôi không khỏi hơinhíu mày, không biết muộn thế này lại có ai đến nữa. Tôi bất lực bước ra khỏi giường, vừa xoa nhẹ đứa trẻ trong bụng vừa bước ra cửa mở. “Trần Thanh Vũ? Sao anh lại ở đây?” Sau khi nhìn thấy người đang gõ cửa thì tôi không khỏi nhíu mày.

Khuôn mặt tuấn tú của Trần Thanh Vũ hơi ửng đỏ, trên người còn có mùi rượu nồng nặc.

Không cần phải nói, chắc hẳn Trần Thanh Vũđã uống rất nhiều rượu? Tôi nhìn bộ dạng say khướt của Trần Thanh Vũ, trong lòng hỏi cảnh giác: “Đã muộn rồi, tổng giám đốc Vũ còn không về phòng của anh và cô Mỹ hay sao?”

 

Chương 44

Nói xong, tôi bèn đóng cửa phòng lại, nhưng vào ngay lúc này, Trần Thanh Vũ lại vươn tay ra chặn cửa. Tôi bị hành động này của Trần Thanh Vũ chọc tức, đen mặt nói: “Trần Thanh Vũ, rốt cuộc anh muốn làm cái gì.”

“Tôi hơi… mệt.”Trần Thanh Vũ giống như đang rất mệt mỏi nói lẩm bẩm với tôi. “Mệt mỏi thì trở về phòng, hôm nay tâm trạng của tôi không tốt, mời anh đi cho.”

Tôi kìm nén lửa giận trong lòng xuống, lạnh lùng nói với Trần Thanh Vũ.

Hôm nay đã xảy ra loại chuyện này, tâm trạng muốn tốt cũng khó, tôi thật sự không có thời gian đấu võ mồm với Trần Thanh Vũ.

Khi tôi vừa muốn khép cửa thì Trần Thanh Vũ lại vươn tay đẩy tôi ra rồi đóng cửa phòng của tôi lại. Tôi bị hành vi lưu manh của Trần Thanh Vũ chọc tức đến sầm mặt. “Trần Thanh Vũ, con mẹ nó, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” Lửa giận của tôi hoàn toàn bị Trần Thanh Vũ đốt lên, không nhịn được nói ra lời thô bạo.

Trần Thanh Vũ dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm tôi, sau đó cúi đầu, cắn lên miệng tôi, anh ôm lấy cơ thể của tôi, nảy sinh lòng ác độc đẩy tôi vào vách tường bên cạnh. “Ưm” Lưng tôi đập vào bức tường rắn chắc khiến tôi đau đến mức không nhịn được rên lên một tiếng.

Tôi tức giận ngẩng đầu lên đối diện với cặp mắt đầy tơ máu đỏ ngầu của Trần Thanh Vũ, hét lên: “Trần Thanh Vũ, mẹ nó anh mau buông tôi ra.”

“Huỳnh Bảo Nhi… Sáng nay… tại sao Lê Minh Quang lại bước ra từ phòng của cô?” Trần Thanh Vũ hít một hơi thật sâu xong, anh ấn mạnh ngón tay lên đôi môi đỏ mọng của tôi.

Không hiểu sao sự chất vấn của anh lại khiến tâm trạng tôi trở nên rất khó chịu.

Tôi mỉa mai liếc nhìn Trần Thanh Vũ một cái, mặt không cảm xúc nói: “Lê Minh Quang là bạn trai của tôi, anh ấy qua đêm ở phòng tôi không phải là một chuyện rất bình thường sao?”

“Tôi không cho phép” Trần Thanh Vũ nghe xong, ánh mắt vốn đã khủng bố này càng trở nên đáng sợ hơn.

Anh giữ chặt bả vai của tôi, giống như muốn bóp nát bả vai tôi vậy. Hành động này của Trần Thanh Vũ khiến cả người của tôi có hơi đau đớn.

Tôi nhíu mày, trên mặt mang theo vẻ không vui nói: “Trần Thanh Vũ, đây là chuyện giữa tôi và Lê Minh Quang, hoàn toàn không liên quan tới anh. Anh buông ra cho tôi, có nghe hay không.” “Huỳnh Bảo Nhi, cô dám… cô dám để Lê Minh Quang chạm vào cô, tôi tuyệt đối sẽ cho cô biết tay” Thấy Trần Thanh Vũ thở hổn hển như vậy, tâm trạng của tôi trở nên rối loạn.

Tôi nâng chân lên muốn đá Trần Thanh Vũ văng ra, nhưng động tác của Trần Thanh Vũ lại vô cùng nhanh nhẹn, anh lập tức giữ được chân tôi. Anh chen cơ thể mình vào giữa hai chân tôi, động tác quyến rũ thậm chí mờ ám này khiến cả người tôi trở nên khô nóng khó chịu. “Trần Thanh Vũ, anh điên rồi, buông tôi ra:”

“Huỳnh Bảo Nhi, Huỳnh Bảo Nhi” Trần Thanh Vũ giống như bị điên liên tục gọi tên cô, sau đó cúi đầu hoôn lên từng chút trên môi cô. Ngón tay noóng boỏng như dung nham của anh chạm vào da thịt tôi.

Bị Trần Thanh Vũ đụng chạm như thế, dường như tôi cảm thấy cả cơ thể của mình sắp bùng cháy lên. “Trần Thanh Vũ… Đừng… Buông tôi ra…”

Khi ngón tay của Trần Thanh Vũ soờ looạn trên người tôi, tôi chịu đựng sự rung động trong lòng đấy người Trần Thanh Vũ ra, khẽ quát Trần Thanh Vũ một tiếng. Đôi mắt của Trần Thanh Vũ đỏ ngầu, hơi thở nóng rực cuồng dã của anh sắp bức tôi phát điên,

Anh xé rách quần áo của tôi, quát khẽ với tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, cô dám đểLê Minh Quang chạm vào cô nhưng lại không cho tôi chạm vào cô sao?”

“Anh đúng là cái tên không nói lý lẽ, buông tôi ra.” Tôi cố gắng giãy giụa, thật vất vả mới giải thoát được một cánh tay, tôi không hề nghĩ ngợi đã tát một cái lên trên mặt Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ bị tôi đánh đến sững sờ, sau đó lại càng trở nên thô bạo hơn. Anh tách hai chân tôi ra rồi cởi thắt lưng của mình xuống, tôi nhìn dáng vẻ phẫn nộ lúc này của anh, biết rất rõ kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên, tôi tuyệt đối sẽ không thể để chuyện đó xảy ra.

Ngay lúc cả coơ theể nóng rực của Trần Thanh Vũ dần dần tiến tới gần tôi, tôi không nhịn được quát Trần Thanh Vũ một tiếng: “Trần Thanh Vũ, anh nghe rõ cho rõ, nếu anh dám đụng vào tôi, tôi sẽ hận anh, tôi sẽ hận anh cả đời, anh có nghe thấy không?”

Có lẽ lời tôi nói đã khiến Trần Thanh Vũ đang mất đi lý trí dần dần lấy lại tinh thần. Màu đỏ trong mắt anh dần dần biến mất không ít, ánh mắt dường như trở nên mê mang nhìn tôi đang nằm dưuới thaân anh.

Tôi thấy Trần Thanh Vũ đã khôi phục lý trí thì lập tức dùng sức đẩy Trần Thanh Vũ ra khỏi người tôi. Trần Thanh Vũ bị tôi đẩy lảo đảo lui về phía sau một bước, sau đó không hề nói gì cả nhưng ánh mắt vẫn mê mang nhìn chằm chằm vào tôi. “Anh có thể đi rồi” Tôi mặc quần áo của mình vào, ôm lấy bụng và nói với Trần Thanh Vũ một cách cảnh giác.

Bây giờ tôi thật sự rất lo lắng Trần Thanh Vũ sẽ đột nhiên nổi điên làm chuyện đó với tôi lần nữa. Tôi đang mang thai đứa nhỏ trong bụng, bây giờTrần Thanh Vũ không khác gì đã mất đi lý trí.

Một khi anh làm chuyện gì với tôi, tôi căn bản không có cách nào tránh né. “Huỳnh Bảo Nhi” Trần Thanh Vũ sửa sang lại quần áo của mình một chút, dùng ánh mắt mang theo một chút áy náy nhìn tôi.

Tôi quay đầu đi, lạnh mặt nói: “Đừng nổi điên ở chỗ của tôi, nếu anh muốn phụ nữ thìcó thể đặt dịch vụ dành cho khách thuê. Còn nếu thật sự không được thì tôi tin rằng Nguyễn Mỹ sẽ hầu hạ anh thật tốt.”

Cơ thể của Trần Thanh Vũ dường như trở nên cứng đờ bởi vì câu nói của tôi.

Anh nheo đôi mắt lại nhìn tôichằm chằm, trong khoảnh khắc đó tôi còn tưởng rằng Trần Thanh Vũ sẽ muốn nuốt sống tôi. Cơ thể của tôi cứng đờ, siết thật mạnh nắm tay, không nói lời nào.

Mãi đến khi Trần Thanh Vũ đi đến trước mặt tôi, đột nhiên ôm lấy cơ thể của tôi, anh ôm tôi vào lòng thật chặt, quanh chóp mũi của tôi đều là hơi thở của Trần Thanh Vũ, tôi hơi lo lắng muốn giãy giụa thì giọng nói trầm khàn của Trần Thanh Vũ vang lên bên tai tôi.

Anh nói…

Đừng cử động, chỉ thế này thôi, để tôi ôm một chút. Lúc anh nói lời này, giọng nói thâm trầm đến mức hơi đáng sợ.

Tôi mím môi, bất đắc dĩ nói với Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ… Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Có phải anh cảm thấy vết thương của tôi chưa đủ sâu muốn đâm thêm một nhát đúng không? Người anh yêu không phải nên là Nguyễn Mỹ sao? Nhưng rốt cuộc hành vi bây giờ của anh là tại sao hả?”

“Tôi uống say” Cơ thểTrần Thanh Vũ cứng đờ giống như một tảng băng.

Một lúc lâu sau, khi tôi cho rằng Trần Thanh Vũ sẽ không trả lời câu hỏi của tôi thì anh lại đến bên tai tôi nói ra một câu này. Nghe thấy Trần Thanh Vũ nói như vậy, cơ thể của tôi không khỏi run lên một chút. “Tôi thật sự uống say, Huỳnh Bảo Nhi” Trần Thanh Vũ vùi mặt vào cổ cô, ôm chặt tôi vào ngựcgiống như một đứa nhỏ yếu ớt không có cảm giác an toàn,

Tôi nghe Trần Thanh Vũ nói xong, ánh mắt hiện lên một sự phiền muộn bất đắc dĩ. Trần Thanh Vũ, anh uống say nhưng tôi cũng uống say thì phải làm sao bây giờ? “Anh muốn làm cái gì?” Ngay lúc tôi thất thần thì Trần Thanh Vũ lại đột nhiên bể tôi lên, tôi hoảng sợ cho rằng Trần Thanh Vũ còn muốn làm chuyện đó.

Khi một người đàn ông uống say, sức lực sẽ còn lớn hơn cả lúc bình thường, tôi thật sự không thể chịu được.

Trần Thanh Vũ nhận ra tôi đang căng thẳng, giọng nói trở nên lạc lõng cô đơn: “Tôi không làm gì hết, chỉ muốn ngủ với cô, ngủ một cách bình thường thôi.”

Tôi vốn có thể nói ra những lời lẽ chính đáng hoặc vô cùng sắc bén đuổi Trần Thanh Vũ đi, nhưng không biết vì sao, có lẽ là do cảm xúc kích động trong mắt anh đã khiến tôi hoàn toàn không thể đuổiTrần Thanh Vũ đi được nữa.

Tôi dùng hết sức siết chặt nắm tay, cánh môi hơi mấp máy một chút, nhưng sau đó lại không có cách nào nói ra những lời tàn nhẫn. Trần Thanh Vũ đặt tôi lên trên giường lớn của phòng ngủ, anh coởi quaần áo trên người mình xuống để lộ ra vòng eo cường tráng gợi cảm.

Tôi không dám nhìn cơ thể quyeến ruũ của Trần Thanh Vũ, chỉ sợ bản thân sẽ không thể chịu đựng được. Tôi mặt đỏ tai hồng nắm lấy chiếc chăn trên giường, cố gắng làm cho bản thân mình bình tĩnh trở lại, nhưng cơ thể đang khẽ run lên của tôi đã bán đứng tâm trạng hiện tại của tôi rồi.

Trần Thanh Vũ vươn tay nhẹ nhàng vuốt lông mày tôi, mang theo một chút yêu thương nói với tôi: “Không cần căng thắng, đêm nay tôi sẽ không làm gì cả”

Đây là lần đầu tiên anh dùng loại giọng điệu dịu dàng như thế nói chuyện với tôi, hốc mắt của tôi không nhịn được mà đỏ lên.

Tôi nhớ rõ, lúc ấy khi Trần Thanh Vũ dùng giọng điệu dịu dàng lưu luyến nói chuyện với Nguyễn Mỹ, khoảnh khắc đó khiến tôi thật sự rất hâm mộ, hâm mộ Trần Thanh Vũ đối xử dịu dàng với Nguyễn Mỹ như vậy.

Nhưng giờ phút này… tôi lại… có một loại cảm giác chua xót. Nếu trước khi chúng tôi ly hôn, Trần Thanh Vũ có thể đối xử với tôi như vậy thì mặc kệTrần Thanh Vúcó yêu Nguyễn Mỹ đến cỡ nào, tôi cũng sẽ không ly hôn.

“Huỳnh Bảo Nhi, tôi thích em..”

Trần Thanh Vũ ôm tôi vào trong ngực, dựa vào bên tai tôi nhỏ giọng nỉ non nói với tôi.

Tôi vô cùng kinh ngạc với câu nói của Trần Thanh Vũ, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai mơ hồ trước mặt. “Tôi thật sự thích em, cho nên em đừng yêu người khác, được không?” Trần Thanh Vũ nhẹ nhàng hôn lên cổ tôi, thấp giọng nỉ non nói.

Nụ hoôn ướt át noóng bong rải rác trên cổ tôi, bầu không khí trở nên hơi mờ ám.

Tôi không nhịn được reên riỉ một tiếng. Tôi cắn môi, kìm nén sự nhộn nhạo trong lòng xuống, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm.

Nụ hôn của anh giống như có ma lực, công kích vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng của tôi. Tôi kheẽ reên lên một tiếng, thaân theể vô thức ưỡn người về phía Trần Thanh Vũ. Anh chậm rãi duỗi tay xuống giữa hai chân tôi, ngón tay nhẹ nhàng vói vào trong. “Đừng..” Tôi không nhịn được giữ lấy tay của Trần Thanh Vũ, không thể để mình bị Trần Thanh Vũ khiêu khích như thế này được.

Nếu khiến đứa nhỏ trong bụng bị thương thì làm sao. Trần Thanh Vũ dùng ánh mắt ưu thương nhìn tôi, nhìn ánh sáng trong đáy mắt của Trần Thanh Vũ, tôi đột nhiên buông lỏng tay ra.

Trần Thanh Vũ thu hồi ngón tay rồi bế tôi lên, anh taách chaân tôi ra, cúi đầu xuống rồi vùi vào. Tôi không ngờ Trần Thanh Vũ sẽ làm chuyện này với tôi một lần nữa, tư thế hèn mọn này của anh khiến cả người tôi trở nên run rẩy. Tôi ôm lấy đầu của Trần Thanh Vũ, hai chân mở rộng ra, không ngừng kêu tên của Trần Thanh Vũ. “Trần Thanh Vũ, nhẹ một chút.” “Tôi biết.”

Đôi mắt của Trần Thanh Vũ đỏ ngầu, trên miệng dính một chút chất lỏng.

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ hiện thân giống như quỷ dữ trong đêm tối, đầu óc không thể nào hoạt động được nữa. Trần Thanh Vũ dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm tôi, cầm lấy tay của tôi đặt lên trên người anh. “Tôi có thể… không chạm vào em, nhưng em có thể giúp tôi giống như hai chúng ta làm một lần vậy, có được không?”

Yêu cầu của Trần Thanh Vũ đột ngột khiến tôi cảm thấy không có cách nào từ chối được. Tôi cắn môi, e lệ ngượng ngùng cúi đầu xuống lấy lòng Trần Thanh Vũ. Trần Thanh Vũ phát ra một tiếng reên riỉ noóng boỏng, anh giữ chặt sau gáy của tôi, đè đầu của tôi lại, giọng nói trở nên đứt quãng: “Huỳnh Bảo Nhi, em giỏi quá… Ư..”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.