Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 67

trước
tiếp

Chương 67: Ra oai phủ đầu

“Thật sự ngại quá, gần đây nông trại bên này thật sự bận quá, không cẩn thận mà quên mất chuyện quan trọng như vậy, Giám đốc Vũ hản sẽ không để ý chứ”

Vũ Linh Đan nhìn thoáng qua Lưu Quốc Bình ngoài cười trong không cười, lời nói đã ẩn ý, đem ra so sánh lại khiến cô giống như một người hẹp hòi.

Rõ ràng chính là muốn Vũ Linh Đan phải chịu buồn bực!

Vũ Linh Đan khế cong khóe miệng, cười đơn giản: “Tôi đương nhiên sẽ không để ý rồi, Giám đốc Lưu vì đoàn Bạch Đằng mà trăm công nghìn việc, nhưng mà lần này tôi tới, là bởi vì Tập đoàn Á Đông cho rằng doanh thu hai tháng gần đây của nhà họ Vũ liên tục xuống dốc đến lợi hại, nhìn dáng vẻ, Giám đốc Lưu đã quá mệt mỏi, cũng nên cần có thời gian phải nghỉ ngơi thật tốt rồi”

Vũ Linh Đan yên lặng không dấu vết đánh tới, lần này cô lấy danh nghĩa của Trương Thiên Thành mà đến, chứ không phải của Vũ Phong Toàn, cho nên Lưu Quốc Bình chính là ghi hận trong lòng, cũng không nói ra lời nào.

Nụ cười giả tạo của Lưu Quốc Bình cứng lại trên mặt, nhưng vẫn cúi đầu như cũ, tạo ra tư thế mời, để Vũ Linh Đan vào phòng làm việc nói chuyện.

Trong phòng làm việc.

Nghe Vũ Linh Đan thuật lại mọi chuyện với gương mặt không chút biểu cảm xong, Lưu Quốc Bình đổi lại một bộ mặt buồn rầu, đi đi lại lại trong văn phòng, ông ta không cam lòng: “Hai tháng kinh doanh đi xuống vào mùa ế hàng này không phải là chuyện bình thường sao, Giám đốc Trương có ý gì chứ?”

Vũ Linh Đan nhún nhún vai.

“Xin lỗi nhé, đây là ý của cán bộ cấp cao trong công ty đàm phán với Tổng giám đốc Trương, tôi cũng không rõ lắm chỗ này còn có vấn đề gì”

Vũ Linh Đan rất nhẹ nhàng chối bỏ trách nhiệm, tỏ vẻ bản thân chuyện gì cũng không biết.

Đôi mắt hẹp dài của Lưu Quốc Bình nheo lại, đôi mắt như cáo già soi xét trên người Vũ Linh Đan, thân phận có quan hệ của Vũ Linh Đan, ông ta cũng đã nghe qua không ít, chuyện nổi tiếng nhất đương nhiên là quan hệ với Trương Thiên Thành.

Bây giờ cô nói không biết bất cứ chuyện nào, Lưu Quốc Bình căn bản là không tin được.

Lấy cớ có việc bận, Lưu Quốc Bình lập tức gọi điện thoại cho tổng bộ, trong điện thoại, Vũ Phong Toàn bảo Lưu Quốc Bình cứ yên tâm, lần này Vũ Linh Đan tới chẳng qua chỉ là ra vẻ một chút, sẽ không có vấn đề gì quá lớn.

“Tổng giám đốc Vũ, có những lời này của ông, tôi đã yên tâm hơn rồi”

Lưu Quốc Bình thở hắt ra một hơi dài.

Trước mắt, tuy việc kinh doanh của nhà họ Vũ bị đình trệ, nhưng lợi nhuận bên trong vẫn vô cùng khả quan, nếu Trương Thiên Thành thật sự dừng đầu tư, vậy phải suy nghĩ lại rồi, chỉ sợ cũng không dễ dàng dứt ra như vậy.

Đến cả Vũ Linh Đan, dù sao cũng mang họ Vũ.

Rất nhanh, Lưu Quốc Bình cười tủm tỉm bước vào trong, giúp đỡ Vũ Linh Đan xách hành lý mà cô mang tới, một nụ cười giả tạo xuất hiện, vô cùng nhiệt tình: “Giám đốc Vũ đi đường xa tới đây cũng rất vất vả, tôi đã cho người sắp xếp kỹ lưỡng phòng của cô, Giám đốc Vũ cứ nghỉ ngơi trước đã, nếu còn có yêu cầu nào khác, cứ việc nói với tôi”

“Giám đốc Lưu, tôi tới đây công tác, tôi ở ký túc xá của nhân viên là được rồi”

Vũ Linh Đan nhíu mày.

“Ký túc xá của nhân viên sao, chỗ đó đã hết từ sớm rồi, theo tôi thấy… Cô vẫn nên nghỉ ngơi ở khách sạn thì hơn, như vậy cũng có thể tìm hiểu kỹ hơn về khách sạn của chúng tôi, cô nói có đúng hay không?”

Đôi mắt cáo già vừa xoay chuyển, đã biết phải nói những lời gì, Vũ Linh Đan không cách nào từ chối.

“Được rồi”

Vũ Linh Đan suy nghĩ cũng cảm thấy có chỗ đúng, lập tức đồng ý.

Sau khi bước vào thang máy lắp kính trong để ngắm cảnh, Lưu Quốc Bình chỉ vào một chỗ cao và sân trống bình thản phía dưới, nói: “Đây là sân trượt tuyết của Tập đoàn Bạch Đằng chúng ta mới khai thác, dựa theo mong muốn, mùa đông năm nay là có thể sử dụng, tuy giai đoạn bắt đầu có nhiều khó khăn, nhưng tôi đảm bảo, tiêu thụ năm nay nhất định có thể kéo lại”

Vũ Linh Đan gật gật đầu, việc này cô cũng biết sơ qua một ít.

Đối với chuyện buôn bán xuống dốc bình thường, Vũ Linh Đan cô căn bản không để ý, mục đích của cô trong chuyến đi này, chủ yếu vẫn là để tìm hiểu rõ, cách kinh doanh bên trong nhà họ Vũ có vấn đề gì.

“Giám đốc Lưu, làm phiền ông đưa bảng thống kê tiêu thụ kinh doanh gần một năm nay tới phòng tôi, tôi muốn tự mình xem xét”

Vũ Linh Đan nói.

Nếu bên trong nhà họ Vũ thật sự xuất hiện vấn đề, vậy nơi đầu tiên có thể phát hiện ra, chính là tài vụ.

Quả nhiên, Lưu Quốc Bình nhíu mày, lộ ra biểu tình khó xử.

“Thật không dám giấu gì cô, chuyện này không phải để tới cuối năm sao, tất cả giấy tờ chúng tôi có đều đã nộp lên tổng bộ, nếu Giám đốc Vũ thật sự muốn xem, chỉ sợ phải đến tổng bộ để hỏi rồi “Công ty lớn như vậy, hẳn sẽ nắm chắc mọi thứ chứ, Giám đốc Lưu!”

Nói xong lời cuối cùng, Vũ Linh Đan cao giọng hơn một chút, đây đã không còn là thỉnh cầu nữa, mà là trực tiếp uy hiếp.

Lưu Quốc Bình gật đầu liên tục, miệng không ngừng lặp đi lặp lại, trong lòng sớm đã có những tính toán khác.

Sau đó giấy tờ thật sự được đưa tới, Vũ Linh Đan cũng chỉ nhìn thoáng qua một chút, đã phát hiện ra manh mối trong đó.

Đây chẳng qua chỉ là thứ bề nổi qua mắt người ngoài mà thôi.

Vũ Linh Đan giữ kín ý kiến của mình, cũng biết chuyện không dễ dàng hoàn thành như vậy, tùy ý ném giấy tờ ở một bên, tự mình đứng dậy đi tắm rửa.

Khi xuống tầng ăn cơm chiều, chỉ cảm thấy bóng dáng phía đối diện có chút quen thuộc, sau khi người đó quay đầu, lập tức dành cho cô một nụ cười lạnh.

Trương Thiên Thành này chính là người âm hồn không tan, anh chắc chắn là biết cô hôm nay muốn tới đây, mới tiện dịp đó cùng tới.

Mùa thu vừa mới đến, Vũ Linh Đan đã bắt đầu cảm thấy cơ thể có chút lạnh lẽo, cố ý chọn vị trí trong góc, chính là vì muốn tránh mặt Trương Thiên Thành.

Gần đây số lần khác thường của người đàn ông này càng ngày càng nhiều, không thể chọc vào cũng không thể trốn thoát.

“Linh Đan, cô cũng ở đây à”

Bên tai truyền tới âm thanh có chút quen thuộc, Vũ Linh Đan vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Trương Đức Phú đang mỉm cười nhìn cô, trong tay còn cầm theo một ly rượu vang.

Vũ Linh Đan theo bản năng nhìn về hướng có Trương Thiên Thành, bóng người vừa nãy vẫn còn ở kia, lúc này sao có thể không tìm thấy nữa.

Chẳng lẽ là ảo giác của cô ư?

Trương Đức Phú cũng nhìn theo tâm mắt của Vũ Linh Đan, nhìn tới ghế sô pha, giống như cái gì cũng chưa nhìn thấy, lập tức quan tâm hỏi han: “Linh Đan, cô đang nhìn gì vậy, có người quen sao?”

Vũ Linh Đan vẫy vẫy tay, không có sự xuất hiện của Trương Thiên Thành, không khí cũng lập tức nhẹ nhàng hơn không ít, Vũ Linh Đan cười hỏi: “Cậu tới bên này làm gì vậy, cho dù có là nghỉ phép, cũng sẽ không tới chỗ của nhà họ Vũ chứ”

Trước đó không lâu, Tập đoàn Á Đông vừa hoàn thành một khu nghỉ dưỡng, lúc đó còn gây không ít chấn động lớn nhỏ trong nước, chuyện nóng hổi này vẫn chưa hề hạ nhiệt, chuyện này nếu để người khác chụp được cảnh người của Tập đoàn Á Đông tới khu nghỉ dưỡng của tập đoàn khác nghỉ phép, không lựa chọn khu nghỉ dưỡng của công ty mình.

“Nếu tôi gật đầu, cô chắc chắn không tin tôi đâu”

Trương Đức Phú cố ý nửa úp nửa mở, thấy Vũ Linh Đan cười gật đầu, Trương Đức Phú lúc này mới nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Tôi đây đành nói thật vậy, tôi chính là vì cô mà đến”

“Tôi sao?”

Vũ Linh Đan vô cùng kinh ngạc.

Nhớ tới chuyện đêm qua, ánh mắt của Vũ Linh Đan không tự nhiên nhìn quanh khắp nơi, hiển nhiên là không muốn nhớ lại vấn đề này.

“Linh Đan, lần trước có thể là tôi hơi đường đột, cũng không biết vì sao nữa, có lẽ vì có anh cả ở đó, tôi không muốn để cô chịu uất ức, cho nên mới muốn bảo vệ cô…”

“Trương Đức Phú, cậu đừng nói nữa, tất cả những chuyện đó tôi đều hiểu rồi”

Vũ Linh Đan nhanh chóng cắt đứt lời thổ lộ chân thành của Trương Đức Phú, đồng thời nói chậm lại, nghiêm túc nói: “Nhưng mà, tôi còn phải cảm ơn cậu”

Khóe miệng Trương Đức Phú xẹt qua một nụ cười tự giễu, lắc đầu, cũng không nói thêm lời nào nữa.

Một lúc lâu sau, khi bầu không khí giữa hai người họ dần trở nên đây gượng gạo, Trương Đức Phú mới mở miệng lần nữa: “Kỳ thật lần này tôi tới, là muốn hỏi ý kiến của cô một chút”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.