Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 65

trước
tiếp

Chương 65: Trương Thiên Thành có giúp hay không?

“Chuyện hạnh phúc cả đời của con không phiền người khác quan tâm. Bây giờ việc quan trọng nhất là giải quyết vấn đề của dự án Thành Đức. Bố nói xem có đúng không?”

Lời nói của Vũ Linh Đan rất cẩn trọng, khiến người khác khó có thể chê trách.

Vũ Phong Toàn gượng cười một tiếng, đáy mắt ông ta vốn đã tối sầm lộ vẻ nham hiểm từ lâu, nhưng đối mặt với Trương Thiên Thành, ông ta không thể nói toạc ra, chỉ có thể kiên nhẫn thuyết phục Vũ Linh Đan: “Ý tứ của Tổng giám đốc Trương tôi luôn hiểu rõ, việc này đã khiến công ty thu hút sự chú ý lớn rồi, Linh Đan, con đừng quản nữa”

Vũ Linh Đan cau mày.

Cô vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp nụ cười đùa giỡn của Trương Thiên Thành, trái tim cô trùng xuống, không nói câu nào.

Trương Thiên Thành không đợi Vũ Linh Đan phải cầu xin, kị đã xem đủ rồi, Trương Thiên Thành hắng giọng rồi thản nhiên n‹ từ đầu Vũ Linh Đan đã là người phụ trách dự án Thành Đức, nếu đổi người lúc này thì e là quá không hợp lý”

Trương Thiên Thành vừa bày tỏ thái độ xong, Vũ Phong Toàn lập tức nhanh chóng phản ứng lại, khóe miệng nở nụ cười: “Nếu Tổng giám đốc Trương đã nói vậy, hãy để Vũ Linh Đan tiếp tục phụ trách việc này, như.

vậy Tổng giám đốc Trương cũng có thể yên tâm”

Trương Thiên Thành không đáp lại, anh chỉ hứng thú nhìn về phía Vũ Linh Đan, nhưng vẻ mặt cô vẫn luôn lạnh nhạt, không nhìn ra chút vui vẻ nào.

“Được rồi, ăn cơm trước đi, khi nào chúng ta đến công ty sẽ bàn chuyện công việc sau.”

Vũ Phong Toàn phá vỡ không khí căng thẳng.

Vũ Linh Đan buông đũa, trực tiếp đứng dậy: “Tôi cảm thấy hơi mệt, tôi lên lâu trước.”

“Đứng lại!”

Cô còn chưa bước được hai bước, tiếng quát của Vũ Phong Toàn từ phía sau đã vang lên, sau đó ông ta lấy lại phong thái của một người bố, lộ ra nét nghiêm nghị cùng chút bất đắc dĩ.

“Bình thường bố dạy con đối đãi với người khác như thế nào? Trong nhà bây giờ còn có khách, con nói đi là đi như vậy còn ra thể thống gì nữa!”

“Đúng vậy, cũng may Tổng giám đốc Trương không phải là người ngoài, nếu như chuyện này bị truyền đi, thể diện nhà họ Vũ chúng ta sẽ bị mất sạch”

Nguyễn Kim Thanh nhân cơ hội thêm dầu vào lửa, vừa nói vừa liếc về phía Trương Thiên Thành.

Trương Thiên Thành vẫn thoải mái ngồi tại chỗ, anh chưa đụng đũa đến một miếng đồ ăn nào trước mặt. Lúc trước từng đến nhà họ Vũ, anh lại không phát hiện ra người nhà họ Vũ có thể diễn kịch tốt như vậy.

“Đầu của Vũ Linh Đan bị thương, đau cũng là chuyện bình thường, Tổng giám đốc Vũ, ông nói xem có đúng không?”

Trương Thiên Thành nhàn nhạt nói.

Lúc này Vũ Linh Đan cũng đã đi lên lầu mà không thèm quay đầu nhìn lại, Vũ Phong Toàn đã quên mất vết thương của Vũ Linh Đan từ lâu, nghe thấy Trương Thiên Thành nhắc đến, ông ta không khỏi lúng túng.

Cũng không biết Vũ Linh Đan có nói gì với Trương Thiên Thành hay không.

“Sao Tổng giám đốc Vũ không hỏi vết thương của Vũ Linh Đan là từ đâu mà có?”

Trương Thiên Thành như nhìn thấu suy nghĩ của Vũ Phong Toàn, cố ý hỏi.

Trong nháy mắt xung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ có Trương Thiên Thành vẫn ung dung thoải mái, sau khi thay đổi tư thế ngồi, liền cười nhạt rồi bắt đầu ăn cơm.

Nguyễn Kim Thanh cúi đầu nháy mắt với Vũ Phong Toàn, tình hình bây giờ rốt cuộc là như thế nào?

Vũ Phong Toàn cũng không thể đoán ra Trương Thiên Thành đang nghĩ gì, ông dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người tập trung ăn cơm và đừng gây thêm rắc rối nữa.

Sau khi ăn xong, Vũ Phong Toàn vốn muốn giữ Trương Thiên Thành ở lại, nhưng bị anh trực tiếp từ chối.

Ánh mắt của ông ta hướng lên lầu hai, định bụng gọi Vũ Linh Đan đi xuống, lại bị Trương Thiên Thành ngắt lời: “Vũ Linh Đan đang không thoải mái, để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt”

“Tổng giám đốc Trương quan tâm đến Linh Đan nhiều như vậy, tôi cũng yên lòng”

Mặc dù Vũ Phong Toàn luôn nói những lời khách sáo, nhưng trong lòng ông ta đã sớm vui mừng từ lâu, ông ta biết mình đã đoán đúng.

Nguyễn Kim Thanh có chút không vui, tối nay rõ ràng Vũ Hải Yến mới là nhân vật chính, Vũ Linh Đan tự dưng đau ốm làm loạn lên, cũng coi như có chút thủ đoạn.

“Hải Yến, con đi tiễn Tổng giám đốc Trương đi”

Nguyễn Kim Thanh lại một lần nữa thúc giục Vũ Hải Yến.

Vũ Hải Yến lén lắc đầu. Cả buổi tối, cô ta đã rất cố gắng nói chuyện với Trương Thiên Thành, nhưng người kia hoàn toàn không để cô ta vào mắt, giờ mà còn đứng dậy đi tiễn anh, không phải là càng tự làm bản thân mất mặt hay sao.

Nguyễn Kim Thanh không quan tâm chuyện này, bà ta đã bảo đi thì nhất định phải đi.

Ở trước mặt Trương Thiên Thành, Vũ Phong Toàn không muốn nói nhiều, vừa mới quay lại ông ta lập tức mắng Nguyễn Kim Thanh: “Nhìn những việc tốt mà bà làm tối nay đi, không phải tôi đã nói bà đừng có làm chuyện gì hay sao.”

Nguyễn Kim Thanh phát hiện Vũ Phong Toàn tính tình ngày càng hung dữ, luôn miệng mắng bà ta hết lời này đến lời khác, tâm trạng bà ta càng trở nên tồi tệ, trợn to hai mắt, đáp lại: “Tôi đã làm gì? Tôi để cho Hải Yến tiếp xúc với Trương Thiên Thành nhiều hơn, không phải là vì nhà họ Vũ các người sao?”

“PhìI”

Vũ Phong Toàn nhổ một miếng nước bọt lên trên mặt đất, lửa giận trong mắt không hề giảm bớt: “Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần là Trương Thiên Thành để ý tới Vũ Linh Đan, bà tham gia vào làm cái gì?”

“Bố! Mẹt”

Vũ Hải Yến tiễn Trương Thiên Thành xong, đôi mắt đỏ hoe chạy tới cắt ngang cuộc cãi vã giữa hai người.

“Bây giờ tôi không muốn cãi nhau với ông.”

Nguyễn Kim Thanh liếc mắt nhìn Vũ Phong Toàn, đi thẳng tới bên cạnh Vũ Hải Yến, đồng thời vẻ mặt lập tức tươi cười trở lại: “Tổng giám đốc Trương nói cái gì, có hẹn với con không?”

Vũ Hải Yến lắc đầu thất vọng.

“Hai người nghe kĩ cho tôi, đừng cố tiếp cận Trương Thiên Thành nữa, nếu dám làm mất mặt nhà họ Vũ, tôi sẽ đánh gãy chân các người”

Lần này Vũ Phong Toàn hoàn toàn phát điên, quyền lực đã ở trước mắt ông ta, không ai có thể ngăn cản được.

“Được rồi, Vũ Phong Toàn, coi như tôi bị mù. Bị mù mới nhìn trúng hai bố con hèn hạ các người, giờ chuyện gì ở cái nhà này tôi cũng không quan tâm nữa”

Nguyễn Kim Thanh cũng không chịu thua, bà ta gào lên, mặt đỏ bừng, trên mặt đã tràn đây nước mắt.

Đối mặt với cuộc cãi vã với bố mẹ, Vũ Hải Yến cũng rơi vào tình thế khó xử, cô ta quy tất cả chuyện này là tại Vũ Linh Đan, sau khi suy nghĩ một lúc, cô ta sải bước lên lầu, gõ cửa phòng của Vũ Linh Đan.

Vũ Linh Đan nghe thấy tiếng động cơ nổ ngoài cửa sổ nên đoán Trương Thiên Thành đã rời đi rồi, cô đứng ở ban công nhìn anh, không ngờ Trương Thiên Thành dường như cũng biết cô đứng ở đó, anh quay.

đầu nhìn sang phía cô khiến cô sợ hãi, nhanh chóng nấp sau bức tường, tim đập loạn lên.

Nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, mặt Vũ Linh Đan không đổi sắc, lập tức bước ra mở cửa. Chưa kịp nhìn rõ người gõ cửa là ai, cô đã bị chào hỏi ngay bằng một cái tát.

Vũ Linh Đan nhanh chóng phản ứng lại, mặc dù cô đã tránh sang một bên nhưng thắt lưng của cô vẫn đập vào góc bàn, đau điếng.

“Vũ Linh Đan, chị thật lợi hại. Chị đã sớm ở cùng một chỗ với Trương Thiên Thành, thế mà chị nói chị không quan tâm đến Trương Thiên Thành, không quấy rầy anh ấy nữa? Chị đúng là biết diễn kịch, Vũ Hải Yến lao tới, chửi bới bừa bãi.

Đầu của Vũ Linh Đan thực sự rất đau, cô không muốn để ý đến Vũ Hải Yến nữa, dù sao cô ta cũng sẽ không tin lời cô nói, nên cô bước ra ngoài, cô không thể trị được cho Vũ Hải Yến thì sẽ có người khác trị.

“Vũ Linh Đan, đứng lại, chị đừng có giả bộ như vậy nữa. Từ trước đến nay vốn đã không thích, hiện tại đều ly hôn rồi, sao chị lại cướp của tôi”

Ở dưới tầng, vợ chồng Vũ Phong Toàn vẫn đang cãi vã, Vũ Linh Đan chỉ nhìn qua, không quan tâm đến việc họ đang tranh cãi điều gì.

Ngay sau đó, Vũ Linh Đan quay đầu lại và đối mặt với Vũ Hải Yến đang tức giận và thất vọng, cô khoanh tay trước ngực, bình tĩnh n‹ Hải Yến, biểu hiện của Trương Thiên Thành tối nay cô cũng thấy rồi đấy, cô không có cơ hội đâu, cô chính là đang khổ sở quấy rầy anh ta đấy.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.