Mãng Hoang Kỷ

Chương 25-26

trước
tiếp

Quyển 2 – Chương 7: Một đánh bảy?

Kỷ Vu Ngọc ngồi ở bên cầm chén rượu đầu thú lên nói:”Có thể Kỷ Nhất Xuyên muốn cho con hắn thử sớm xem sao. Nếu có thất bại thì bốn năm sau Kỷ Ninh lại vẫn có thể thử tiếp lần nữa.”

Kỷ Liệt gật đầu.

“Bọn họ có hai lần tham gia nhưng chúng ta chỉ có một lần nên không thể thua được.” Kỷ Liệt mỉm cười.” May mắn năm đó ta thu được ‘A Bi’ làm nghĩa tử.”

Kỷ Liệt ra lệnh cho người hầu bên cạnh:”Gọi A Bi tới đây gặp ta!”

“Vâng thưa chủ nhân.” Hầu gái đi chân trần khom lưng lui đi.

Một lát sau, một thiếu niên cao lớn khoác áo da lông màu vàng vội chạy đến. Kẻ này có khí thế mạnh mẽ, trên mặt có một lớp lông màu vàng phủ kín, đôi mắt như ẩn như hiện sắc vàng óng ánh, trên lưng vác một thanh đao dọc màu ngăm đen. Mọi thứ của kẻ này đều khác người bình thường.

Thân hình hắn bước đi. . . trông đầy vạm vỡ. Tuy hắn năm nay mới có mười ba tuổi nhưng đã có chiều cao gần bằng Kỷ Liệt.

“Phụ thân.” A Bi cung kính hô.

“A Bi.” Kỷ Liệt nhìn nghĩa tử của mình thì gật đầu thỏa mãn.” Đại điển Kim Kiếm bốn năm tổ chức một lần, ta sẽ sắp xếp cho người báo danh cho con tham gia lần này. Ta chỉ có một yêu cầu với con. . .đó là bằng mọi giá phải đoạt được Kim Kiếm!”

“Vâng.” A Bi đáp lại với giọng trầm mạnh.

“Tốt.” Kỷ Liệt gật đầu thỏa mãn. Lão đã thu dưỡng rất nhiều nghĩa tử nhưng đứa làm lão thỏa mãn rất ít, A Bi là một trong số đó. Lần đại điển Kim Kiếm này lão có mười phần tin tưởng để cho A Bi tham gia loại bỏ trở ngại Kỷ Ninh.

Kỷ Liệt lại nói tiếp.” Lần tham gia này con phải cẩn thận với Kỷ Ninh cũng là con trai độc nhất của Kỷ Nhất Xuyên! Tuy nó không chính thức tôi luyện qua chiến đầu sống chết nhưng lại tu luyện tuyệt học pháp môn cao cấp nhất của Kỷ tộc chúng ta. Pháp môn ta truyền thụ cho con cũng là loại đỉnh cao nhưng so với loại kia thì vẫn kém hơn một chút.”

A Bi gật đầu.

Hắn hiểu được bản thân chỉ là một tên con nuôi bị người ta bắt về mà thôi. Còn Kỷ Ninh thì sao? Y là con trai độc nhất của Tích Thủy Kiếm Kỷ Nhất Xuyên, lại là người có hi vọng nhất kế thừa chức Phủ chủ. Địa vị giữa hai người chênh lệch quá xa. Kỷ Ninh có thể dễ dàng nhận được pháp môn đệ nhất của Kỷ tộc nhưng hắn, một tên bi bắt về làm con nuôi thì không thể nào đạt được tuyệt học mạnh nhất của bộ tộc được.

“Hơn nữa trong hai năm gần đây Kỷ Ninh vừa mới đạt tới cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất.” Kỷ Liệt nhìn nghĩa tử nói.” Nên con không được chủ quan.”

Con sẽ chắc chắn chiến thắng.” A Bi thấp giọng nói.

*******

Đại điển Kim Kiếm bắt đầu!

Hàng loại thiếu niên ở các bộ lạc cấp thấp không ngừng chiến đấu để chọn ra người mạnh hơn đi tiếp. Sau khi trải qua một tháng chiến đấu cuối cùng chọn ra được tám thiếu niên mạnh nhất. Nói đúng hơn. . .là quyết đấu chọn lựa ra bảy thiếu niên, còn một người là Kỷ Ninh thì không cần tỷ thí đã được trực tiếp vào nhóm này.

Kỷ Ninh, thiếu niên thiên tài con trai độc nhất của Tích Thủy Kiếm Kỷ Nhất Xuyên.

Kỷ tộc Tây phủ giải thích với bên ngoài là Kỷ Ninh có thực lực rất mạnh nên không cần tiến hành tỷ thì vòng ngoài đã có thể trực tiếp vào vòng tám người mạnh nhất.

Phẫn nộ?

Bất bình?

“Hừ, đợi đến ngày cuối cùng tên Kỷ Ninh này gặp được bảy người còn lại thì nhất định sẽ thảm bại.”

“Thật sự đúng là không từ thủ đoạn nào!”

“Thật là mất mặt Kỷ tộc!”

Một ít thiếu niên âm thầm xì xào. Chỉ có vài người biết được tin tức Kỷ Ninh đã đạt được cảnh giới ‘Nhân Kiếm Hợp Nhất’.

. . .

“Soạt soạt soạt. . .” Chiến kỳ bay phần phật.

Những cơn gió lạnh vù vù cũng không thổi đi được sự náo nhiệt bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng của đại điển Kim Kiếm!

Trung tâm của Luyện Võ Trường là Võ Điện, ở đó có một đài đấu cực lớn, ở dưới có tám thiếu niên đang đứng, một trong số đó là Kỷ Ninh.

Phía bên ngoài đài đấu có lượng lớn Hắc Giáp Vệ đứng bảo vệ khiến cho mấy vạn người tụ tập xem trận chiến giữa các thiếu niên đều không dám bước qua một bước.

“Đến rồi.”

“Những vị Tiên Thiên sinh linh đã đến.”

Người tụ tập xem chiến đấu những ngày qua của đại điển Kim Kiếm đều không thấy nhiều như vậy! Bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng của đại điển Kim Kiếm, ngày chọn ra người mạnh nhất đoạt được Kim Kiếm trong tám người mạnh nhất.

Trong ngày cuối cùng của đại điển cũng sẽ có rất nhiều Thiên Tiên sinh linh trong truyền thuyết đến xem.

“Người cưỡi dị thú trường cảnh (cổ dài) là Thiên Hỏa Chùy.”

“Cưỡi một con hổ trắng chính là đệ nhất tiễn thủ Kỷ tộc Tây phủ chúng ta!”

“Kia là hỏa thần Kỷ Liệt!”

“Nhìn kìa, Tích Thủy Kiếm! Người đi bên cạnh con đại cẩu tuyết trắng (con chó lớn màu trắng như tuyết) đúng là Tích Thủy Kiếm Kỷ Nhất Xuyên! Đại cẩu tuyết trắng bên cạnh hắn chính là thần thú Tiên Thiên sinh linh ‘Bạch Thủy Trạch’.”

“Phủ chủ!”

“Phủ chủ Kỷ Dậu Dương cũng đã xuất hiện.”

“Như thế nào mà nhiều Tiên Thiên sinh linh vậy? Thật quá nhiều.”

“Nhiều Tiên Thiên sinh linh như vậy!”

. . .

Một hồi xôn xao, một vùng náo động.

Dù sao thì đại điển Kim Kiếm bốn năm mới tổ chức một lần nên mới có mấy người Tiên Thiên sinh linh đến xem. Nhưng mà lần này lại có rất nhiều người từ lâu đã được gọi là tồn tại trong truyền thuyết. Ví dụ như Tích Thủy Kiếm Kỷ Nhất Xuyên, người mạnh nhất Kỷ tộc Tây phủ và cũng vô cùng thần bí vậy mà cũng tới, cuồng ngao như Hỏa thần Kỷ Liệt cũng đến!

Mười đại chấp sự cũng đều đến không vắng người nào.

Bởi vì lần này không đơn giản chỉ là đại điển Kim Kiếm mà quan trọng hơn. . .đây là lần chiến đấu khảo nghiệm để sau này chọn ra Phủ chủ! Chỉ cần Kỷ Ninh có thể đoạt được Kim Kiếm là đã có thể kế thừa chức Phủ chủ. Việc lớn liên quan đến kế thừa chức vị Phủ chủ thì dĩ nhiên sẽ làm toàn bô nhóm Tiên Thiên sinh linh phải đến rồi.

“Hôm nay là ngày cuối cùng của đại điển Kim Kiếm.” Một âm thanh trong trẻo nhưng đầy uy nghiêm vang lên. Một vị phu nhân tóc dài người tỏa ra ánh sáng màu lam xuất hiện trên đài đấu. “Hiện tại, mời tám thiếu niên lên trên đài đấu.”

Vù!Vù!Vù!Vù!Vù!Vù!Vù!Vù!

Tám bóng người bay lên trên đài đấu.

Kỷ Ninh liếc mắt qua phát hiện bảy đối thủ đều đang nhìn hắn. Hiển nhiên với tư cách không cần thi đấu đã xếp trong tám người mạnh nhất đã làm cho những tên kia ghen ghét rồi.

“Ngươi tưởng ta muốn à?” Kỷ Ninh bĩu môi. Hắn bị nhét vào luôn nhóm tám là do Phủ chủ Kỷ Dậu Dương quyết định.”Có điều bảy người này đều khá cao, kể cả là nữ, người lùn nhất cũng một mét bảy. Đám đó đều cao hơn mình một chút. . .Ôi, tên vụng về kia chỉ sợ phải cao đến hai mét ba mất.”

Tuy nói là thiếu niên nhưng đều là người đã tu luyện hữu thành gần mười sáu tuổi rồi. Chỉ riêng Kỷ Ninh là mười tuổi nên vóc dàng cũng nhỏ bé nhất.

“Tám người sẽ từng cặp một đấu với nhau. Kẻ nào thua đi xuống, kẻ nào thắng ở lại. Tìm ra bốn người mạnh nhất. Sau đó tiếp tục tìm ra hai người để quyết đấu trận cuối cùng tìm ra người mạnh nhất.” Vị phu nhân tóc dài thông báo.

Kỷ Ninh cùng bảy tên khác đều chăm chú nghe.

Bỗng nhiên. . .

“Dừng lại!” Một thanh âm lạnh như băng vang lên.

Toàn bộ người ở Tây Phủ Thành đang xem trận chiến đều quay đầu nhìn về hướng phát ra thanh âm. Vị phu nhân thì nhíu mày, dù gì thì nàng cũng là Tiên Thiên sinh linh ở Kỷ tộc Tây phủ đến chủ trì ngày cuối cùng. Ai lại dám ngắt lời nàng vào lúc này? Đến khi nàng quay đầu nhìn lại thì. . .Người vừa nói chính là một nam tử toàn thân mặc da thú, khí thế lạnh như băng.

Phu nhân tóc dài giật mình nói.

“Là Tích Thủy Kiếm Kỷ Nhất Xuyên.”

“Tích Thủy Kiếm.”

“Tích Thủy Kiếm đứng ở đó mà như một tòa núi băng khổng lồ vậy làm cho đáy lòng ta cảm thấy phát run.” Mấy vạn người dân đang xem đều lộ ra vẻ mặt đầy kích động. Từng vị Tiên Thiên sinh linh tồn tại như Thần Ma trong truyền thuyết xuất hiện, rồi lại còn người nổi bật nhất của vùng đất này Kỷ Nhất Xuyên cũng ở đây.

Kỷ Nhất Xuyên đứng ở đó lạnh lùng nói:”Ngày cuối cùng của đại điển Kim Kiếm là ngày tìm ra người mạnh nhất đoạt được Kim Kiếm. Theo ta. . .hay là hãy để Kỷ Ninh một đấu bảy luôn đi!”

“Một người đấu bảy?” Phu nhân tóc dài sững sờ. “Việc này, việc này. . .”

“Cái gì!”

“Một người đấu bảy người? Bảy thiếu nhiên kia đều là thiên tài cả đấy.”

“Cái này!”

Toàn bộ mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc pha lẫn chút hoảng sợ.

Phủ chủ Kỷ Dậu Dương có liên quan với Kỷ Nhất Xuyên thì có chút kinh ngạc nhưng lão già rắn độc Kỷ Liệt thì lại cười ha hả.”Tốt, một người đấu với bảy người thiếu niên thiên phủ ở Kỷ tộc Tây phủ chúng ta. Dù có thua thì cũng là một loại tôi luyện. Có điều Nhất Xuyên à. . .Nếu như con ngươi thua bảy người kia thì sẽ giải quyết thế nào?”

“Thất bại thì sẽ nhận thua toàn cuộc chiến, không có cơ hội lấy Kim Kiếm.” Kỷ Nhất Xuyên hờ hững trả lời.

“Tốt.” Kỷ Liệt gật đầu.

Kỷ Dậu Dương nghi hoặc nhìn về phía Kỷ Nhất Xuyên, rồi mở miệng.”Cứ theo lời Nhất Xuyên mà làm.”

“Vâng thưa phủ chủ.” Phu nhân tóc dài thấy thế thì gật đầu. Hai thế lực lớn nhất Kỷ tộc Tây phủ đều gật đầu thì dĩ nhiên nàng sẽ không nhiều lời, chỉ có thể thầm kêu Tích Thủy Kiếm Kỷ Nhất Xuyên quá kiêu ngạo rồi.

“Tám người các ngươi.”

Phu nhân tóc dài nhìn về phía tám thiếu niên.” Đi theo ta chọn binh khí. Sau đó nghe hiệu lệnh của ta bảy người đấu với Kỷ Ninh. Nếu Kỷ Ninh thua hoặc tất cả các ngươi thua. . .trận chiến này sẽ kết thúc.”

“Rào rào.” Phu nhân tóc dài vung tay lên, trên đài đấu lập tức xuất hiện một đống binh khí lớn đủ các chủng loại nhưng không có mũi nhọn!

“Chọn đi.” Phu nhân tóc dài nói.

Tám thiếu niên trong đó có Kỷ Ninh đều tiến về phía trước nhanh chóng lựa chọn binh khí. Kỷ Ninh cũng chọn cho mình một thanh trường kiếm màu đen có tính chất cứng cỏi nặng tầm năm mươi cân.

Mấy vạn người xem phía dưới bàn tán xôn xao, trong bọn họ rất nhiều người mới lần đầu nhìn thấy ‘Tích Thủy Kiếm’ Kỷ Nhất Xuyên đã cảm thấy ông ta như núi băng vạn năm làm lòng người phát lạnh:” Kỷ Nhất Xuyên đúng là quá cao ngạo rồi, lại dám cho con hắn một đánh bảy? Có thể thực lực của Kỷ Ninh vượt hơn bảy người khác nhưng nếu đồng thời phải đối mặt với bảy người tấn công thì thằng bằng cách nào?”

“Thật quá điên cuồng.”

“Tên Kỷ Ninh kia nghe nói mới có mười tuổi đã bị phụ thân bắt đi tham gia đại điển Kim Kiếm lại còn phải một mình đánh bảy. Thật đáng thương!”

Rất nhiều người đang xem cũng có đồng quan điểm. Dù sao Kỷ Ninh là đứa thấp bé nhất trong tám thiếu niên, lại có tướng mạo thanh tú. Mà phụ thân hắn lại là người nổi tiếng là lạnh lùng nghiêm khắc, thế nên có thể hiểu được thiếu niên này lúc bình thường bị phụ thân yêu cầu nghiêm khắc đến mức nào.

“Chọn xong rồi hả?” Phu nhân tóc dài nhìn về phía tám thiếu niên.

Bảy tên thiếu niên đứng ở một bên trên đài đấu, trên tay đều cầm vũ khí hoặc là đao cong hoặc là trường mâu, đao thẳng, lợi kiếm. . .Cả đám vẫn đang nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh.

Bên kia đài đấu chỉ có lẻ loi mình Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh cầm một thanh kiếm trong tay bình tĩnh nhìn về hướng đối diện.

“Đều đã chọn xong.” Phu nhân tóc dài vung tay thu hồi đống binh khí lại rồi nói.”Vậy thì bắt đầu thôi.”

Lời nói vừa dứt.

Vèo! Vèo! Vèo! Bên trên đài đấu, bảy bóng người cùng lúc đánh về Kỷ Ninh.

 

Quyển 2 – Chương 8: Kiếm của Kỷ Ninh

Bảy bóng người từ bảy hướng khác nhau đồng thời lao thẳng đến vây công Kỷ Ninh.

Tuy lúc trước bọn họ chưa chuẩn bị ‘bảy đánh một’ nhưng mỗi người đều là thiếu niên có thiên phú cực cao ở cả một vùng Kỷ tộc Tây phủ. Dù cho từng người có bất mãn với Kỷ Ninh thì bọn họ vẫn không dám khinh địch, không hẹn mà cùng lựa chọn toàn lực vây công

Kỷ Ninh vẫn đứng yên tại chỗ đến khi bảy thân ảnh đến gần thì hắn mới bắt đầu động.

Xoẹt.

Đao quang kiếm ảnh vừa hiện lên thì hắn đã như một cơn gió lướt đi. Tốc độ, thân thể, lực lượng được hắn phát huy vô cùng hoàn mỹ dễ dàng thoát khỏi sự vây công của bảy thiếu niên thiên tài.

“Cái gì?”

“Thoát rồi?”

“Không thể được!”

Bảy tên thiếu niên dừng lại khiếp sợ nhìn Kỷ Ninh. Vừa rồi Kỷ Ninh không dùng binh khí mà chỉ dựa vào bộ pháp đã dễ dàng thoát khỏi sự vây công của bảy người. Bộ pháp kinh khủng này… chỉ cần Kỷ Ninh không muốn thì cả bọn không thể động đến chéo áo của hắn.

“Nhanh quá.”

“Như một cơn gió.”

“Không hổ là con trai độc nhất của Tích Thủy Kiếm. Bộ pháp thật lợi hại, kể cả ta cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy một cái bóng.

Hơn vạn người đứng xem cuộc chiến cũng vô cùng kích động. Tất cả đều tu luyện từ nhỏ nên cũng có chút thành tựu thế mà chỉ có thể trông thấy Kỷ Ninh tránh né một cách mơ hồ.

Kỷ Ninh dừng lại khoanh tay đứng nhìn.

“Bảy tên này chưa thể khiến ta sử dụng kiếm, bộ pháp cũng không hơn được ta.”

Kỷ Ninh lại nhìn bảy tên bên kia, trong giây phút tránh né ngắn ngủi vừa rồi hắn đã phân tích được rất nhiều:

“Tên thiếu niên cầm loan đao và tên Kim Mao(tóc vàng) dã thú kia có bộ pháp Nhập Vi, xem ra tình báo cũng có chút sai sót.”

Tuy rằng phụ thân cao ngạo nhưng Kỷ Ninh vẫn cho người đi thu thập tin tức của bảy đối thủ. Kết quả thu được là thiếu niên cầm loan đao kia có bộ pháp Nhập Vi nhưng không ngờ Kim Mao dã thú cũng như thế.

-Bất quá bộ pháp của cả hai vẫn còn kém ta.

Kỷ Ninh cười cười.

Bộ pháp của hắn đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp nhất nên lúc này đối phỏ với đối thủ có bộ pháp Nhập Vi vô cùng dễ dàng, hơn nữa hắn tu luyện tuyệt học Phong Ảnh Bộ nên đã chiếm ưu thế tuyệt đối.

-Mau cuốn lấy hắn.

-Không được để hắn có khoảng trống để né tránh.

-Cùng xông lên!

Bảy tên thiếu niên một lần nữa tấn công.

Kỷ Ninh bình tĩnh bước đến.

Trong nháy mắt cả hai bên lại nhào vào nhau, đao kiếm đan xen… Kỷ Ninh bước đi nhẹ nhàng, trường kiếm trong tay như roi dài, lực đạo từ tay truyền vào mũi kiếm rồi vung ra ngoài. Bởi vì đại điển Kim Kiếm hạn chế giết người nên các binh khí đều không có mũi nhọn, lúc này dùng các chiêu thức như quét, cuốn là vô cùng thích hợp.

Nhanh!

Kiếm của Kỷ Ninh nhanh đến mức làm người xem cảm thấy rung động.

Kỷ Ninh từ vòng vây nhẹ nhàng bước ra, hai tay nhanh như chớp vung ra bảy kiếm hướng về bảy người.

Ầm, ầm, ầm, ầm, ầm.

Năm thân ảnh bắn ngược ra ngoài hơn mười trượng rồi ngã xuống đất. Sau đó năm người đó lồm cồm bò dậy, nhịn không được lại thổ ra một búng máu, sắc mặt bọn họ vô cùng khó coi và khó tin. Bởi vì bọn họ vừa thấy Kỳ Ninh xuất kiếm liền lập tức ngăn cản nhưng lại không chạm được vào kiếm của Kỷ Ninh.

Áo đối phương còn chưa đụng được đã bị đánh bay!

“Nhân Kiếm Hợp Nhất!” Năm tên thiếu niên trong nháy mắt đã xác định được cảnh giới kiếm pháp của Kỷ Ninh, hiểu ra chênh lệch giữa hai bên.

Trên đài đấu lúc này chỉ còn ba người.

Kỷ Ninh tay cầm kiếm đen nhìn thiếu niên cầm loan đao và Kim Mao dã thú âm thầm gật đầu. “Hai người bọn họ mỗi người đều đón được một kiếm của ta, thiếu niên cầm loan đao xuất thủ khá nhanh nhưng vẫn chưa đạt đến cảnh giới Nhập Vi. Tên Kim Mao dã thú kia… thật không ngờ đã đạt được cảnh giới Nhập Vi Nhân Đao Hợp Nhất.”

“Kỳ Ninh công tử hãy nhớ rõ, ta tên A Bi! Kỷ Bi!”

Kim Mao dã thú nhìn chằm chằm Kỷ Ninh. “Đánh bại Kỷ Ninh chỉ có thể là ta !”

Thiếu niên cầm loan đao lại khẽ biến sắc mặt . “Không ngờ trong các thiếu niên tham gia lần này ta vẫn không phải là mạnh nhất. Tên A Bi kia vậy mà đã đạt đến cảnh giới Nhân Đao Hợp Nhất.”

Những năm ở tại Vũ điện hắn luôn khổ luyện không ngừng.

Hắn biết mình xuất thân thấp kém chắc chắn sẽ không có được tuyệt đỉnh đao pháp. Vì thế hắn luyện đao chỉ cần một chữ nhanh! Đao… chỉ cần nhanh, càng nhanh càn tốt. Hắn truy cầu tốc độ cực hạn sau đó phối hợp với bộ pháp Nhập Vi. Đao đã xuất thì phải thắng!

Lúc này hắn lại kinh ngạc phát hiện, không những nhi tử của Tích Thủy Kiếm Kỷ Nhất Xuyên kinh khủng mà tên Kim Mao dã nhân bên kia cũng không kém hắn.

“Kỷ Ninh!” Thiếu niên cầm loan đao bỗng gầm nhẹ. “Ta biết ngươi rất mạnh, ta muốn ngươi tiếp của ta ba đao, chỉ mình ta ra tay. A Bi ngươi cứ đứng yên đó!”

A Bi đứng một bên cười lạnh không để ý, thiếu niên cầm loan đao này thực lực vẫn kém hơn hắn một ít, bộ pháp của Kỷ Ninh lại vô cùng lợi hại, bảy người hợp lại còn không thể ngăn chặn. Lúc này thiếu niên cầm loan đao tấn công thì chỉ tự mang nhục.

Kỷ Ninh nhìn kỹ thiếu niên cầm loan đao, hắn có thể cảm giác được lòng tin kiên định của người này.

“Được!” Kỷ Ninh gật đầu.

Xoẹt…

Thiếu niên cầm loan đao thét to một tiếng rồi hóa thành một bóng ảnh, hai con ngươi như đôi mắt hung ác của loài sói xông đến. Chỉ trong chớp mắt đao đầu tiên của hắn đã chém vào cổ của Kỷ Ninh, đao vốn cùn nên không thể dùng chiêu để cắt được.

Thiếu niên cầm loan đao lúc này đã sử dụng tuyệt chiêu mình am hiểu nhất.

“Lui !” Thân hình Kỷ Ninh như một cơn gió lui nhanh về phía sau, ánh đao gào thét lướt qua người hắn.

Xoẹt!

Thiếu niên cầm loan đao lại đánh ngược về một đao, đao này tốc độ còn nhanh hơn, phương hướng vẫn là cổ Kỷ Ninh. Kỷ Ninh xoay chân tránh thoát nhưng cũng đã có cảm giác phải cố hết sức. Nếu đao tên kia nhanh hơn một chút nữa thì có lẽ Kỷ Ninh đã phải xuất kiếm.

Xoẹt! Đao quang bỗng bay ra bẳn thẳng vào Kỷ Ninh.

Đao thứ ba – ly thủ đao!

Loan đao không ngừng xoáy mạnh, được hai đao đầu tiên gia tốc nên khi rời tay đao quang đã đạt đến tốc độ kinh người. Lúc này Kỳ Ninh không còn do dự lập tức xuất kiếm.

Keng! Đao kiếm va chạm, loan đao bay ngược lại trở về tay thiếu niên.

Thiếu niên cầm loan đao gật đầu. “Ta thua!”

Nói xong lập tức nhảy khỏi đài chiến đấu. Thiếu niên cầm loan đao rất rõ ràng, Kỷ Ninh cùng hắn căn bản không cùng một trình độ. Chưa cần nói đến việc Kỷ Ninh tu luyện là kiếm pháp đỉnh cao nhất của Kỷ tộc, chỉ riêng cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất đã đủ đánh bại hắn. Có thể phát huy ra thực lực mạnh nhất tại đài đấu thì hắn đã thỏa mãn rồi.

“Có thể gọi thiếu niên cầm đao kia gia nhập chúng ta!” Phủ chủ Kỳ Dậu Dương ở phía xa phân phó thủ hạ. “Hắn có tiềm lực trở thành Tiên Thiên.”

“Vâng thưa chủ nhân.”

Lúc này trên đài chỉ còn Kỷ Ninh và A Bi.

Đồng tử A Bi ánh lên sắc vàng óng ánh nhìn chăm chú Kỷ Ninh, thân thể cũng mơ hồ phát ra kim quang, một cỗ khí tức cường đại phát ra. Điều này làm cho Kỷ Ninh bên kia lập tức giật mình, con ngươi co lại nhìn: “Tên A Bi này cũng tu luyện pháp môn Thần Ma luyện thể? Xem ra cũng đã tu luyện tới trình độ khá cao.”

“Kỷ Ninh.” A Bi trầm giọng. “Ta thừa nhận thân pháp của ngươi nhanh hơn ta. Nhưng hôm nay là ngày quyết đấu tìm ra người mạnh nhất nếu chỉ dựa vào né tránh sẽ không thể lấy được Kim Kiếm đâu. Ngươi nhất định sẽ phải chính diện giao đấu với ta, nhưng thật đáng tiếc là nếu bàn về giao chiến chính diện thì ngươi căn bản không phải đối thủ của ta. Ngươi nhất định phải thua!”

Kỷ Ninh cầm kiếm đen trong tay bình tĩnh nhìn đối thủ.

Từ khí tức hung lệ của của đối phương Kỷ Ninh có thể phỏng đoán, A Bi nhất định đã trải qua rất nhiều lần chiến đấu sinh tử, đối phương cũng đã đạt đến cảnh giới Nhân Đao Hợp Nhất. Tầng kim quang bên ngoài chứng tỏ hắn cũng đã tu luyện pháp môn Thần Ma luyện thể cường đại, nếu không sai hắn hẳn tu luyện Huyền Hoàng Bất Diệt. Dù sau hắn đều đã xem qua mười chín bản Thần Ma luyện thể pháp môn của Kỷ tộc Ngũ phủ.

“Tên A Bi này đã trải qua chém giết sinh tử rất nhiều lần, tu luyện pháp môn Thần Ma luyện thể lại còn đạt cảnh giới Nhân Đao Hợp Nhất nhưng lại không hề có một chút danh tiếng nào.”

Kỷ Ninh thầm nghĩ. “Hắn tuyệt đối không phải xuất thân từ các bộ lạc thuộc Kỷ tộc, tám chín phần là được lão già rắn độc Kỷ Liệt âm thầm bồi dưỡng.”

“Sợ rồi à?” A Bi giơ đơn đao lên, ánh mắt như hồ rình mồi nhìn chằm chằm Kỷ Ninh, hắn căn bản không tiến lên mà chờ Kỷ Ninh chủ động tấn công.

Kỷ Ninh tay cầm hắc kiếm bình tĩnh bước đến, bước chân tự tại như đi tản bộ. Nếu như trước khi bị Dực Xà tập kích thì hắn đối với việc đối phó với A Bi còn chút lo lắng nhưng lúc này bộ pháp Thiên Nhân Hợp Nhất và kiếm pháp của hắn đã có một bước tiến vô cùng lớn.

Thật sự…

Bộ pháp Thiên Nhân Hợp Nhất là công pháp đã như lưu thủy hành vân (nước chảy mây trôi), tuy kiếm pháp vẫn chưa đạt đến Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng đã không còn là kiếm pháp của mấy tháng trước. Lúc này hắn căn bản không cần thi triển Xích Minh Cửu Thiên Đồ cũng có thể dễ dàng đánh bại A Bi.

Kiếm của Kỷ Ninh chợt động!

Xoẹt! Kiếm ảnh như mưa trong nháy mắt xuất ra.

Mỹ lệ nhiều màu.

Có thể đem kiếm pháp giết người trở thành một loại hưởng thụ mỹ lệ thì hiển nhiên bản thân đã đạt đến một cảnh giới vô cùng cao sâu.

“Phá!” A Bi rống to một tiếng, đao quang đậm đặc như máu bổ về phái Kỷ Ninh. Trong chớp mắt trước mặt hắn như xuất hiện địa ngục, từng nhát đao chém tới như nhát chém trừng phạt khiến đối phương cảm thấy tuyệt vọng chỉ muốn cam chịu tử vong.

“Huyết Ngục đao?” Kỷ Ninh tùy ý hất tay lên kiếm vũ.

Kiếm quang như mưa tạo thành một dòng nước quấn quanh thân thể A Bi mặc cho Huyết Ngục đao hung lệ tấn công vẫn không thể thoát khỏi sự trói buộc của dòng nước.

Lúc này A Bi có cảm giác như lạc vào một lồng giam bằng nước, khắp nơi đều là nước, từng dòng nước điên cuồng quấn lấy hắn khiến hắn lực mà không thể dùng.

“Phá!” A Bi điên cuồng hét to, đao quang đang bị dòng nước trói buộc lại càng trở nên cuồng liệt.

“Đao pháp dũng mãnh thật!” Kỷ Ninh nhẹ nhàng lên tiếng.

Tuy đối thủ một tia uy hiếp cũng không có nhưng kinh nghiệm sinh tử của A Bi lại hấp dẫn Kỷ Ninh. Kỷ Ninh vô cùng rõ ràng khiếm khuyết lớn nhất của bản thân lúc này chính là kinh nghiệm.

Xoẹt.

Hắc sắc trường kiếm trong tay Kỷ Ninh đột nhiên đâm tới, trong nhát mắt thiên địa như trở nên yên tĩnh, kiếm quang hóa thành từng giọt mưa xuyên qua đơn đao. Đơn đao vỡ vụn, giọt mưa lại bắn vào ngực Bi như giọt nước rơi xuống mỏm đá. Rắc một tiếng, thanh âm xương cốt vỡ vụn truyền ra ngoài A, Bi bị bắn xa ra hơn chục trượng rồi hung hăng đập vào nền đất tạo thành một hố lõm.

Tích Thủy Xuyên Thạch thuộc Tích Thủy Kiếm!!

Hự. A Bi ôm ngực phun ra một ngụm máu.

Hắn cúi đầu xuống nhìn vào ngực, áo bào làm bằng da đại yêu Tiên Thiên đã rách, trước ngực trũng vào một khoảng do xương cốt bị vỡ vụn. Đây chỉ là Kỷ Ninh sử dụng một thanh kiếm cùn thôi đó.

Cả khu luyện võ tụ tập hơn vạn người vốn đang im lặng theo dõi cuộc chiến bỗng chốc bùng nổ, tất cả đã hoàn toàn rung động! Không hổ là nhi tử của Tích Thủy Kiếm Kỷ Nhất Xuyên, không trách Kỷ Nhất Xuyên lại dám cuồng ngạo để nhi tử mình chiến bảy người. Công tử Kỷ Ninh này cũng thật dễ sợ, vẻ ngoài yếu ớt thanh tú thế mà trong nháy mắt đã quét sạch bảy đối thủ dễ dàng.

“Ha ha ha…” Phủ Chủ Kỷ Dậu Dương thống khoái cười sang sảng.

Thắng!

Kẻ thắng vẫn là dõng dõi nhà hắn, đoạt được Kim Kiếm chính là phủ chủ!

“Tích Thủy Xuyên Thạch! Kiếm pháp nhập cảnh !” Kỷ Liệt nắm chặt lan can bên phải khiến thành đá vỡ vụng.

“Nhị đệ.” Phủ chủ Kỷ Dậu Dương quay đầu nhìn nhị đệ của mình.

Kỷ Liệt cũng nhìn đại huynh, sắc mặt biến ảo trầm giọng:

“Kiếm pháp nhập cảnh… gần mười tuổi đã đạt tiểu thành tu luyện Tích Thủy Kinh một trong ngũ đại kiếm pháp của Kỷ tộc ta. Hắn so với phụ thân còn kinh khủng hơn. Đại huynh, dòng dõi của huynh trước có Kỷ Nhất Xuyên sau lại có Kỷ Ninh… thiên thời trợ giúp, ta thua một cách tâm phục khẩu phục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.