Lâm Thiếu Báo Thù

Chương 52

trước
tiếp

Chương 52

“Ba, con cũng mua đồ mới cho ba mẹ đây.” Lâm Mộc bước đến trước giường Lâm Đại Sơn, đặt túi lên đầu giường.

“Lâm Mộc, con mới về lấy đâu ra tiền? Giờ nhà mình nghèo, đừng có tiêu xài phung phí như trước đây.” Lâm Đại Sơn nghiêm nghị nói.

Ngoài miệng nói vậy, trong lòng ông lại cảm thấy mừng vui thanh thản.

Đây là lần đầu tiên Lâm Mộc mua đồ cho bọn họ, mà không phải duỗi tay xin tiền gia đình như trước kia.

“Ba, đây là tiền người bạn cũ của con cho mượn, ba đừng nghĩ lung tung, con mua vì thấy đồ của mẹ và em gái cũ quá rồi.” Lâm Mộc giải thích.

Thẩm Tư Tư bước tới, cười nói: “Em họ Lâm Mộc, chị thấy em không bận gì, chị mời em ra ngoài dùng cơm, chúng ta ôn lại chuyện cũ, thế nào?”

“Đồ ăn bên ngoài mấy năm trước em ăn ngán rồi, giờ em thấy cơm do em gái nấu là ngon nhất.” Lâm Mộc đáp.

Lời này của anh rành rành là từ chối Thẩm Tư Tư.

Lâm Đại Sơn lên tiếng: “Lâm Mộc, ngày nào con cũng có thể ăn cơm Lâm Lê nấu, chỉ một bữa không ăn nào có sao, nếu chị họ đã đến tận nhà mời con thì đi đi, nói sao thì bây giờ chị họ cũng là bà chủ của con.”

“Ba đã nói vậy thì con nghe theo.” Lâm Mộc cười với ba mình.

Lâm Mộc nghĩ kỹ rồi, không được để ba anh thất vọng về anh, bất kể là chuyện gì.

“Thằng nhóc này coi như nghe lời được 1 lần.” Lâm Đại Sơn nở nụ cười.

Lâm Đại Sơn phải thừa nhận rằng, từ khi Lâm Mộc trở về, cách hành sự của anh đã thay đổi rất nhiều.

Tỷ như mỗi khi ông trách mắng Lâm Mộc, anh đều tỏ ra hiểu chuyện, không cãi lại như trước kia.

Đứa con trai này của ông coi như đã chín chắn hơn nhiều.

“Chị họ, chúng ta đi thôi.”

Thẩm Tư Tư chạy xe đưa Lâm Mộc tới một nhà hàng.

Lúc xe chạy tới bãi đỗ xe, một chiếc xe Jetta không chút nổi bật ở phía sau cũng đi theo.

Trong buồng xe Jetta có một người đàn ông mặc áo phông đen mang vết sẹo trên cổ.

Lúc này, anh ta đang chăm chú nhìn Lâm Mộc bước xuống khỏi xe.

“Chính là anh ta.”

Người đàn ông mặc áo phông đen lấy một tấm ảnh ra đối chiếu, người trong hình chính là Lâm Mộc.

Sau đó anh ta xé nát tấm ảnh.

Trong phòng bao của nhà hàng.

“Lâm Mộc, em đúng là thâm tàng bất lộ nha, không ngờ em có thể kết bạn với nhân vật tầm cỡ như Trần Uyển Nhi.” Vừa ngồi xuống, Thẩm Tư Tư đã tâng bốc Lâm Mộc.

Lâm Mộc thản nhiên ngẩng đầu: “Chị họ, chị mời em tới ăn cơm là vì điều này đúng không?”

“Không thể nói vậy được, chị nghĩ em rời khỏi Kim Châu 5 năm mới quay lại, chúng ta là người thân, người chị họ là chị đây đương nhiên phải tiếp đãi em rồi.” Thẩm Tư Tư nở nụ cười niềm nở.

“Chị họ, ai cũng là người hiểu chuyện, mấy lời lẽ mào đầu này không cần phải nói thêm nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.