Lâm Thiếu Báo Thù

Chương 42

trước
tiếp

Chương 42

“Tất nhiên, về sau tôi sẽ không đeo nó nữa, sẽ không sao đâu? “Trần Uyển Nhi vẫn có chút kinh hãi.

Trần Uyển Nhi rõ ràng đã tin rằng có điều gì đó không ổn với chiếc vòng tay, cô không còn mặt mũi để nhắc lại chuyện trước đó.

“Tôi phải nhìn bên trong cơ thể cô thì mới biết mức độ trúng độc của cô, như thế tôi mới có thể xác định được, cô có đồng ý cho tôi xem không.”

Sau đó Lâm Mộc bước tới chỗ Trần Uyển Nhi, đưa tay ra và nói:

“Đưa tay cho tôi, để tôi xem giúp cô.”

Khuôn mặt của Trần Uyển Nhi hơi thay đổi, làm sao cô có thể dễ dàng để một người đàn ông chạm vào tay mình? Lại là một thanh niên trạc tuổi cô.

“Trần Uyển Nhi, tôi không phải đang muốn lợi dụng cô, tôi cũng không để ý đến chuyện động tay động chân với cô, nếu như cô không muốn cho tôi xem, tôi cũng không còn cách nào khác.” Lâm Mộc thờ ơ nói.

Trần Uyển Nhi nghĩ đến là để chữa trị, nghĩ đến lúc đau đầu vô cùng khổ sở, cô nghiến răng nghiến lợi đưa bàn tay trắng nõn của mình ra cho Lâm Mộc.

Lâm Mộc rất nghiêm túc, nắm lấy cổ tay Trần Uyển Nhi và véo mạnh.

“Nào, đau quá! Làm sao anh có thể thô lỗ như vậy!” Trần Uyển Nhi hai má phồng lên tức giận, đôi mắt đẹp hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Mộc.

“Tôi xem xong rồi, tình hình không tốt lắm.” Lâm Mộc buông tay.

“Tình… Tình hình không tốt sao? Lâm Mộc, đừng cố ý làm tôi sợ!” Trần Uyển Nhi sắc mặt tái nhợt.

Những chuyện lạ lùng đã đủ khiến cô sợ hãi, khi Lâm Mộc nói như vậy, trong lòng cô tự nhiên rất hoảng sợ.

“Bạn nhỏ Lâm Mộc, có chuyện gì không tốt, cậu có thể nói cụ thể cho ông biết được không?” Lão Trần nghe Lâm Mộc nói xong, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.

Lâm Mộc nói thẳng: “Cô Trần Uyển Nhi hẳn là đeo vòng tay ngọc bích không dưới nửa năm, độc tố đã ăn mòn sâu, cho dù không tiếp tục đeo vòng tay, độc tố cũng đã tích tụ trong cơ thể, vẫn có khả năng phá hủy và tra tấn cô ấy.”

“Vậy phải làm thế nào mới có thể tiêu diệt hoàn toàn được nó?” Lão Trần hỏi.

“Những gì cháu có thể làm bây giờ là ức chế độc tố và ngăn không cho độc tố trong cơ thể phá hủy cô Trần, hiện tại cháu cũng không thể hoàn toàn diệt trừ tận gốc được!” Lâm Mộc nói thật.

“Vậy thì… Còn có cách nào khác không?” Lão Trần vẻ mặt càng thêm ngưng trọng.

“Nếu sư phụ cháu ở đây thì có thể làm được dễ dàng, nhưng ông ấy đã nói với cháu rằng sẽ không dễ dàng xuống núi, còn về cháu thì phải cần đợi thực lực tăng lên thêm một bậc thì mới có thể hoàn toàn có thể giải độc cho cô Trần Uyển Nhi được.” Lâm Mộc nói.

“Như cháu đã nói, nếu chỉ áp chế thì về lâu dài có hiệu quả không?” Lão Trần hỏi.

“Hiệu quả, ít nhất nó có thể đảm bảo rằng cô Trần Uyển Nhi sẽ không bị phát bệnh, không bị đau đầu, và sẽ không bị ảnh hưởng bởi chất độc trong cơ thể.” Lâm Mộc nói.

“Đã như vậy rồi, bạn nhỏ Lâm Mộc, cậu trước hết nên ức chế độc tố trong cơ thể cho cháu gái ông, sau khi làm xong việc này, ông sẽ rất cảm kích!” Lão Trần rất khách sáo.

Nếu không thể trị tận gốc thì trước hết chỉ có thể ức chế, sau đó từ từ tìm cách diệt trừ sau.

“Được rồi, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ đi.”

Lâm Mộc quay đầu nhìn Trần Uyển Nhi, nhẹ giọng nói: “Nào, cởi bỏ quần áo ra đi.”

“Ba, ba không tin thì con cũng không còn cách nào khác.” Lâm Mộc cười khổ.

“Mau ngủ đi, đừng ở đây làm mất thời gian, nhớ kỹ, không được điều tra lại chuyện đó! Nếu con điều tra lại, ba sẽ không có đứa con trai là con!” Lâm Đại Sơn lại cảnh cáo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.