Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 17-18

trước
tiếp

Chương 17: Ra ngoài lịch lãm rèn luyện. (1)

Mỉm cười, Huyền Thiên nói:

– Ngô Liêu sư huynh nói quá lời, đệ và Trương Long sư huynh có chút mâu thuẫn, nhưng đều là sư huynh đệ, làm gì có thù oán rất sâu chứ?

Ngô Liêu cười hắc hắc, nói:

– Ta không phải là người của Trương Long, sư đệ không cần sợ hãi, ngươi cùng Trương Long có ước hẹn ba tháng hiện tại trong hàng đệ tử ngoại môn ai không biết? Ta chỉ phụng lệnh của Dương sư huynh trước đến cấp cho ngươi con đường sáng…

Huyền Thiên nhíu mày:

– Dương sư huynh?

Hoàng Thạch cùng Lâm Đông cũng liếc nhau, có thể đối nghịch với Trương Long thì Dương sư huynh này trừ ‘ biến thái ’ Dương sư huynh ra, chắc hẳn không thể là người khác.

– Đúng vậy, chính là Dương sư huynh!

Nghe Huyền Thiên nói vỡi ngữ khí có chút kinh ý, hiển nhiên là nghe qua danh hào của ‘ Dương sư huynh ’ rồi, Ngô Liêu đem đầu ngẩng cao hơn một chút, hơi có chút cảm giác thành tựu, nói:

– Trừ Dương sư huynh thì ai còn có thể vững vàng áp Trương Long một đầu? Sư đệ, Dương sư huynh thấy tiềm lực của ngươi rất tốt, không muốn nhìn ngươi bị Trương Long áp chế, cho nên đem ngươi thu vào dưới trướng, từ nay về sau ngươi chính là người cua Dương sư huynh, ngay cả Trương Long cũng không dám làm gì ngươi…

– Không có hứng thú!

Huyền Thiên lạnh lùng nói ra, chen ngang lời của Ngô Liêu.

– Ngươi nói cái gì?

Ngô Liêu đột nhiên bị chen ngang, nhíu mày một cái, nói:

– Bao nhiêu đệ tử cầu thần bái phật muốn gặp Dương sư huynh một lần, muốn đầu nhập dưới trướng của Dương sư huynh, ngươi được Dương sư huynh thưởng thức, đây là vinh hạnh của ngươi… Ngươi mỗi tháng chỉ cần giao ba ngàn lượng bạc cho Dương sư huynh, Dương sư huynh sẽ vĩnh viễn bảo kê ngươi…

– Không có hứng thú!

Huyền Thiên lần nữa lạnh lùng thốt lên.

Đột nhiên âm thanh của Ngô Liêu lạnh xuống, nói:

– Ngươi lại dám cự tuyệt hảo ý của Dương sư huynh?

– Không có hứng thú!

Huyền Thiên nói:

– Ta không cần bất luận kẻ nào bảo kê!

– Hắc hắc hắc… Hắc hắc hắc hắc!

Ngô Liêu cười hắc hắc, nói:

– Khẩu khí thật lớn, ta sẽ nói chuyện này lại cho Dương sư huynh nghe, hừ! Một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận vì những lời ngày hôm nay! Cáo từ!

Nói xong Ngô Liêu phất tay áo, đi ra ngoài phòng.

– Không tiễn!

Trong nội tâm Huyền Thiên cười lạnh, kiếp trước đến trường có người muốn thu hắn làm tiểu đệ, kết quả bị hắn đánh một trận, kiếp này là thế giới cường giả vi tôn, lại có người muốn thu hắn làm tiểu đệ, hắc hắc… cho dù tên kia ‘ biến thái ’ thì như thế nào? Ngứa da thì phải đánh một lần cho hết ngứa.

Một tháng sau đại lục Quyết Phách! Đan Dược Đường.

Thương thế của Trương Hổ đã sớm hồi phục, hơn nữa, trải qua một tháng tu vị càng tiến thêm được một bước, đạt đến Võ Đạo lục trọng cảnh.

Đệ tử Thiên Kiếm Tông tu vị đột phá một cấp độ, liền có thể đến Đan Dược Đường đổi lấy mười khỏa đan dược ban thưởng tương ứng.

Giờ phút này, Trương Hổ đang bị một đám đệ tử ngoại môn vây quanh tiến đến Đan Dược Đường.

Trương Long trong mấy ngàn đệ tử ngoại môn cũng thuộc một trong mấy người cầm đầu, coi như là đệ tử tinh anh đã ngoài Võ Đạo thất trọng cảnh cũng có không ít người cam nguyện làm tiểu đệ, muốn dựa dẫm vào Trương Long.

Về phần đệ tử bình thường dưới Võ Đạo thất trọng cảnh thì, căn bản không lọt vào mắt Trương Long, muốn theo đuôi Trương Long hắn cũng không muốn.

Trương Long không muốn, nhưng vẫn còn đệ đệ Trương Hổ.

Những đệ tử bình thường muốn theo đuôi Trương Long nhưng không tìm ra cách tự nhiên đều đến bên Trương Hổ.

Hơn mười vị đệ tử ngoại môn đi sau lưng Trương Hổ, trong đó, không thiếu tồn tại có tu vị Võ Đạo lục trọng.

– Trương Hổ sư huynh nhập môn bốn năm rưỡi, tuổi vừa mới mười lăm, tu vị đã đạt đến Võ Đạo lục trọng cảnh, ngày sau khẳng định cũng như Trương Long sư huynh, 20 tuổi trước bước vào Tiên Thiên, trở thành đệ tử nội môn thôi.

– Đó là đương nhiên, Trương Hổ sư huynh thiên tư thông minh, ngộ tính siêu nhân, ngày sau trở thành đệ tử nội môn là chuyện khẳng định rồi.

– Trương Hổ sư huynh, nếu hai huynh đệ các người trở thành đệ tử nội môn, gia tộc các người nhất định sẽ rất vẻ vang.

. . .

. . .

Nghe một đám người nịnh nọt sau lưng, tâm tình Trương Hổ cực độ khoan khoái dễ chịu, cười cười ha ha, nói:

– Dùng tư chất của ta, ngày sau trở thành đệ tử nội môn đệ tử đã là chuyện khẳng định rồi, bất quá, trước khi trở thành đệ tử nội môn, ta nhất định phải đuổi theo phế vật Hoàng Thiên kia, ở trên lôi đài đánh hắn thành tàn phế.

Một vị đệ tử ngoại môn Võ Đạo lục trọng cảnh nói:

– Trưởng lão tra xét, Hoàng Thiên là gặp phải chút kỳ ngộ nên có thể hấp thu Linh Dược nguyên khí gì đó mới có thể tăng tu vị lên hai cấp độ trong thời gian ngắn, tu vị dựa vào ngoại lực để tăng lên như hắn so với Trương Hổ sư huynh căn bản không thể bằng được.

Một vị đệ tử ngoại môn khác nói:

– Trương Hổ sư huynh, huynh bây giờ đã đạt đến Võ Đạo lục trọng cảnh, tu vị đuổi theo Hoàng Thiên, Hoàng Thiên dựa vào ngoại vật tăng lên tu vị, về sau lại muốn đề thăng độ khó sẽ rất lớn, Trương Hổ sư huynh tư chất hơn người, không bao lâu nữa sẽ vượt qua Hoàng Thiên, tu vị đạt tới Võ Đạo thất trọng cảnh, trở thành đệ tử tinh anh, Hoàng Thiên vĩnh viễn cũng không thể đuổi kịp bước chân Trương Hổ sư huynh được!

Biết rõ trong lòng Trương Hổ mang hận Hoàng Thiên, đám người theo đuổi bắt lấy cơ hội này nịnh nọt để chiếm lấy hảo cảm của Trương Hổ.

– Lấy tư chất Trương Hổ sư huynh, qua nửa năm nữa là có thể đạt tới Võ Đạo thất trọng cảnh, trở thành đệ tử tinh anh, đến lúc đó, Hoàng Thiên thúc ngựa cũng đuổi không kịp.

– Trương Hổ sư huynh cũng là thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến, sau khi bước vào Võ Đạo thất trọng cảnh chỉ sợ ngay cả đệ tử tinh anh Võ Đạo bát trọng cảnh cũng không phải là đối thủ của Trương Hổ sư huynh, có thể dễ dàng giẫm nát Hoàng Thiên dưới chân.

– Về sau thành tựu của Trương Hổ sư huynh Hoàng Thiên tuyệt đối không có tư cách nhìn lên, Hoàng Thiên so sánh với Trương Hổ sư huynh tựa như đom đóm so với mặt trăng vậy!

– Đừng nói là ánh trăng, quả thực là đom đóm so với mặt trời mà.

. . .

. . .

Mọi người vây quanh Trương Hổ tiến vào trong Đan Dược Đường.

Giờ phút này trong đại sảnh Đan Dược Đường có một thiếu niên anh tuấn mười ba mười bốn đang đứng đó, đúng là Huyền Thiên.

Huyền Thiên hai tay khoanh trước ngực, trường kiếm đeo sau lưng, kiếm không ra khỏi vỏ đã có một cổ phong duệ như kiếm khí giống như lan tràn ra bốn phương tám hướng.

So sánh với một tháng trước thì khí chất Huyền Thiên đã xảy ra biến hóa rất nhiều, cường đại hơn gấp 10 lần, cả người hắn giống như một bảo kiếm xuất vỏ vậy.

 

Chương 18: Ra ngoài lịch lãm rèn luyện. (2)

Trương Hổ và đám người theo đuôi tiến vào Đan Dược Đường liền trông thấy Huyền Thiên trước tiến.

Thanh âm tâng bốc Trương Hổ hạ nhục Huyền Thiên đều im bặt lại.

Bọn hắn từ trên người Huyền Thiên thấy được khí tức nguy hiểm như trên người Trương Long vậy, bởi vậy cũng không dám khinh nhờn.

Trương Long đã có tu vị Võ Đạo thập trọng cảnh, thực lực càng đứng vào top 3 trong ngoại môn, trên người Huyền Thiên rõ ràng xuất hiện khí thế không thua gì Trương Long, kể cả Trương Hổ trong đó, mỗi một vị đệ tử ngoại môn vừa rồi tiến vào Đan Dược Đường đều cảm thấy khiếp sợ.

– Chẳng lẽ — tu vi của hắn lại đột phá?

Trong lòng mọi người lập tức toát ra một ý niệm trong đầu.

– Không! Không có khả năng! Một tháng trước hắn mới chỉ là Võ Đạo tứ trọng cảnh, bởi vì kỳ ngộ nên tu vị liên tục tăng lên hai cảnh giới, đạt đến Võ Đạo lục trọng cảnh, làm sao có thể nhanh như vậy được? Một tháng lại đột phá đến Võ Đạo thất trọng cảnh?

Mọi người lập tức vứt bỏ ý niệm hiện lên trong lòng lúc đó.

Đúng lúc này, một vị đệ tử Đan Dược Đường cầm hai hộp thuốc đi đến trước mặt Huyền Thiên nói:

– Hoàng Thiên sư huynh, trong hộp này là Tẩy Tủy Đan hạ phẩm và Ngưng Khí Đan, tất cả bảy khỏa, trong đó năm khỏa, là ban thưởng sau khi tu vị huynh đột phá đến Võ Đạo thất trọng cảnh, hai khỏa khác là đan dược cấp cho tháng sau.

Sau Võ Đạo thất trọng cảnh cần hai loại đan dược là Tẩy Tủy Đan và Ngưng Khí Đan để tu luyện, tu vị đột phá, tông môn ban thưởng mười khỏa đan dược, nhưng sẽ chia làm hai loại, mỗi loại cũng chỉ có năm khỏa, đan dược cấp cho là bốn khỏa, luận đệ tử bình thường từ Võ Đạo thất trọng cảnh trở xuống sẽ nhiều thêm một khỏa, nhưng phân thành hai chủng, mỗi loại chỉ có hai khỏa.

Tẩy Tủy Đan và Ngưng Khí đan giá cả cao, tông môn căn bản không cách nào cấp miễn phí quá nhiêu, như vậy tiêu hao quá lớn, cho nên, sau khi đệ tử ngoại môn bước vào Võ Đạo thất trọng cảnh liền có thể làm nhiệm vụ tông môn, ra ngoài lịch lãm rèn luyện, săn giết yêu thú, kiếm lấy tiền tài và điểm công lao tông môn.

Tiền tài là bảo đảm để mua sắm đan dược, điểm công là mấu chốt để tu luyện bí kíp Huyền giai.

Ông. . . Trong đâu Trương Hổ vang lên một tiếng, trên mặt như như bị người tát một bạt tai.

Mới vừa rồi còn có người nịnh nọt, nói Trương Hổ có thể sớm ngày đột phá Võ Đạo thất trọng cảnh, trở thành đệ tử tinh anh, giẫm nát Huyền Thiên dưới chân.

Kết quả, đột phá Võ Đạo thất trọng cảnh, bị Huyền Thiên giẫm dưới chân lại là Trương Hổ hắn.

Vừa rồi chúng đệ tử vuốt mông ngựa nguyên một đám xụ mặt, tựa hồ như có người bóp lấy cổ bọn hắn vậy, khó có thể thở được.

Vừa rồi bọn hắn nâng Trương Hổ lên mây, hiện giờ sự thật chứng minh, Trương Hổ không chỉ không ở trên mây mà kết quả còn bị người khác dẫm nát dưới chân, đây quả thực là châm chọc cực lớn, mà đối tượng lại chính là Trương Hổ.

Huyền Thiên tiếp nhận đan dược, ánh mắt nhìn về phía bọn người Trương Hổ, hắn tai thính mắt tinh, vừa rồi lời bọn hắn nói tự nhiên đều bị Huyền Thiên nghe được.

Trong mắt Huyền Thiên mang theo khinh thường, hắn đi đến trước mặt mọi người, ánh mắt quét qua nói:

– Một đám phế vật!

Cuối cùng, ánh mắt Huyền Thiên rơi xuống trên mặt Trương Hổ nói:

– Ngươi — là phế vật trong phế vật.

Sự thật bày ở trước mắt, bọn hắn không cách nào phản bác được.

Giờ phút này những đệ tử khác trong Đan Dược Đường lập tức cười rộ lên, trong thanh âm tràn đầy đùa cợt, đám người theo đuổi Trương Hổ vỗ mông ngựa không thành, kết quả còn vỗ nhầm chỗ, quả thật buồn cười.

Huyền Thiên bước chân không ngừng, lướt qua bọn người Trương Hổ, trực tiếp rời khỏi Đan Dược Đường, mắng bọn hắn một câu phế vật, chỉ là thuận miệng, căn bản không đáng dừng chân làm gì.

Rời khỏi Đan Dược Đường, Huyền Thiên liền trực tiếp đến Công Lao Điện chọn lựa nhiệm vụ tông môn.

Nhiệm vụ tông môn có săn giết yêu thú, tìm kiếm thảo dược, khoáng vật, đuổi giết giang dương đại đạo, hộ tống tài vật nhân viên, tạm thời bảo vệ an toàn gia tộc. . . vân vân và vân vân!

Nhiệm vụ tông môn mà đệ tử ngoại môn có thể tiếp nhận cực kỳ có hạn, chỉ có săn giết yêu thú và tìm kiếm thảo dược, khoáng vật, trên người yêu thú có không ít đồ vật, đều là bảo bối cả. Yêu hạch có thể luyện dược, luyện khí, da lông có thể làm quần áo, huyết nhục là vật đại bổ, cốt cách có thể luyện dược, có thể luyện khí.

Căn cứ vào đẳng cấp của yêu thú bất đồng, tài liệu có thể đổi lấy điểm công lao điểm và tiền tài cũng phân cao thấp. Nói như vậy yêu thú nhất cấp có thể đạt được 1 đến 5 điểm công lao, yêu thú nhị cấp có thể đạt được 10 đến 50 điểm công lao, yêu thú tam cấp có thể đạt được 100 đến 500 điểm công lao, nếu như đổi thành bạc thì gấp mười lần điểm công lao.

Yêu thú nhất nhị cấp thực lực tương đương với Võ Đạo cảnh, yêu thú tam cấp thì thực lực tương đương với Võ Giả ở Tiên Thiên cảnh.

Về phần thảo dược và khoáng vật thì có thể luyện chế đan dược và vũ khí, mà quyết định giá trị cũng là tiên tài gấp 10 lần điểm công lao, là kiếm tiền mua đan dược hay tích góp từng chút điểm công lao để học tập võ kỹ cao cấp hơn phải xem quyết định của bản thân.

Huyền Thiên tiếp nhận nhiệm vụ tông môn săn giết yêu thú và tìm kiếm thảo dược, khoáng vật, liền từ chỗ trưởng lão Công Lao Điện nhận được một khối lệnh bài ra ngoài, sau đó hắn liền rời khỏi Công Lao Điện, chuẩn bị tiến đến sơn mạch Âm Phong.

Sơn mạch Âm Phong cách Thiên Kiếm Tông chừng hơn nghìn dặm, là một nơi yêu thú tụ cư gần Thiên Kiếm Tông, bình thường, đệ tử Thiên Kiếm Tông ra ngoài săn giết yêu thú, đều tiến đến sơn mạch Âm Phong cả.

Huyền Thiên ra khỏi Thiên Kiếm Tông, mới vừa bay qua bốn năm ngọn núi, khi cách cách thành trấn gần nhất chừng sáu bảy dặm thì thân thể bỗng dừng lại, hai mắt bắn ra một đạo tinh quang, nhìn về phía một bụi cỏ phía trước, quát:

– Người nào?

Bụi cỏ tách ra hai bên, một người trẻ tuổi tuổi chừng mười bảy mười tám đi ra.

Người này cao chừng một mét bảy ba, mặc thanh y, cánh tay rất dài, mang theo một thanh trường kiếm, kiếm đang trong vỏ.

Người trẻ tuổi kia đi ra từ bụi cỏ, ánh mắt như kiếm, chăm chú nhìn vào trên mặt Huyền Thiên.

Người này có tu vị Võ Đạo bát trọng cảnh, Huyền Thiên liền đề cao cảnh giác.

Ánh mắt Huyền Thiên rơi vào trên ngực trái người kia, chỗ đó có một vòng tròn, trong vòng tròn có một thanh tiểu kiếm thẳng tắp, đây là tiêu chí của đệ tử Thiên Kiếm Tông.

– Vị sư huynh này, đường lớn không đi lại ẩn núp trong bụi cỏ, tựa hồ đang chờ ta hả?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.