Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 13-14

trước
tiếp

Chương 13: Danh chấn ngoại môn. (3)

Khi Huyền Thiên cùng Ngưu Chí Cao đi lên lôi đài, cả quảng trường tụ tập năm sáu trăm người, còn có đệ tử liên tục không ngừng chạy đến.

Chúng đệ tử hào hứng bừng bừng nhìn đệ tử tinh anh quyết đấu, kết quả đến mới biết được quyết đấu là Huyền Thiên võ đạo lục trọng, cùng Ngưu Chí Cao võ đạo thất trọng.

Thì ra cũng không phải hai đệ tử tinh anh quyết đấu, mà là đệ tử tinh anh quyết đấu với đệ tử bình thường! Đám người kia lập tức thất vọng.

– Võ đạo thất trọng, có thể phóng kiếm khí ra ngoài, cách không đả thương địch thủ, mười võ giả võ đạo lục trọng cảnh cũng chưa hẳn là đối thủ của một võ đạo thất trọng, cuộc quyết đấu này không có nửa điểm lo lắng, còn tưởng rằng là đệ tử tinh anh đấu nhau.

– Đúng vậy a, đệ tử bình thường này là ai? Quyết đấu với đệ tử tinh anh không phải tự ngược đãi sao?

– Nghe nói tên là Hoàng Thiên, không hiện sơn không lộ thủy, mấy ngày gần đây mới nổi danh, đạt tới võ đạo lục trọng.

– Thì ra là thế, xem ra là nhận được kỳ ngộ, làm lòng tin của hắn bành trướng, hắn mới võ đạo lục trọng cảnh sao có thể là đối thủ của Ngưu sư huynh?

– Hắc hắc, ngược đãi một lần thì tự tin của hắn sẽ thu liễm.

– Không cần phải đánh bạc đâu, Ngưu sư huynh thắng chắc rồi.

– Hắc hắc… Vậy cũng phải một bồi trăm, có người nào cá với ta không?

– Thực sự một bồi trăm sao?

Đệ tử bên cạnh nói, đúng là Lâm Đông, hắn đối với Huyền Thiên có tự tin mù quáng, vừa mới nghe được đệ tử tinh anh quyết đấu thì Lâm Đông liền hào hứng bừng bừng chạy tới, không nghĩ tới lại là Huyền Thiên quyết đấu với người ta, Hoàng Thạch bị thương không tiện nên không tới.

– Đương nhiên, nhân phẩm đánh bạc của Mã Hoàng ta dám tự nhận thứ hai, không ai đứng thứ nhất đâu.

– Vậy thì tốt, ta áp một trăm lượng, đánh bạc Hoàng Thiên sư huynh thắng.

– Vị sư đệ này, một trăm lượng bạc của ngươi sẽ đội nón ra đi đấy, đệ tử bình thường là không thể nào đả bại đệ tử tinh anh cả.

Người bên cạnh nhắc nhở.

– Không có sao, thua chỉ có một trăm lượng bạc, thắng có thể lợi nhuận một vạn lượng bạc rồi.

Lâm Đông mỉm cười, trên người hắn không nhiều bạc lắm, chỉ có một trăm lượng.

– Này, tất cả mọi người nhìn thấy chưa, vị sư đệ này cam tâm tình nguyện áp Hoàng Thiên.

Mã Hoàng vội vàng đem ngân phiếu một trăm lượng của Lâm Đồng giơ lên, nhưng ngay lập tức trong nội tâm hắn sinh ra ý niệm: nếu Hoàng Thiên thực thắng? Ta phải bồi một vạn lượng, chẳng phải lỗ chết sao?

– Không có khả năng, tuyệt đối không thể được, đệ tử bình thường tuyệt đối không thể thắng đệ tử tinh anh!

Trong lòng Mã Hoàng bác bỏ ý niệm này.

Trên quảng trường không ngừng có đệ tử chạy đến, trên lôi đài, Huyền Thiên cùng Ngưu Chí Cao cũng không chờ đợi, hai người vừa lên lôi đài đã đối mặt nhau, chiến ý cuồn cuộn.

– Hắc hắc hắc hắc…

Ngưu Chí Cao âm lãnh cười cười, nói:

– Ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là cao thủ chân chánh, cái gì gọi là ngược đãi?

Vừa mới nói xong chỉ nghe thấy ‘ BOANG… ’ một tiếng, trường kiếm của Ngưu Chí Cao ra khỏi vỏ, trong lúc này hào quang lóe lên, trường kiếm trở nên đẹp mắt, một kiếm đâm vào Hoàng Thiên.

Ngưu Chí Cao cũng không thi triển kiếm khí, mà ngưng tụ nội lực vào kiếm, giờ phút này trên quảng trường đã có sáu bảy trăm đệ tử ngoại môn chạy tới, hắn muốn ở trước mắt bao người nói cho mọi người biết, cho dù không sử dụng kiếm khí Ngưu Chí Cao hắn cũng dễ dàng đánh bại Hoàng Thiên.

– Một kiếm thật nhanh!

– Một kiếm thật mạnh!

Đệ tử ngoại môn dưới đài hét lên, âm thanh kinh hô vang lên liên tiếp, đệ tử tinh anh vừa ra tay, quả nhiên không giống người thường, một kiếm đánh ra hào quang bừng lên, mọi người có cảm giác tránh không thể tránh, muốn tránh cũng không được.

Nhưng mà một kiếm này Ngưu Chí Cao trong mắt của Huyền Thiên không có lợi hại như vậy.

Thần tình Huyền Thiên lạnh nhạt, khinh thường nói:

– Tốc độ của ngươi quá chậm.

Tiếng nói lên kiếm đã xuất vỏ, kiếm quang lóe lên, đệ tử dưới lôi đài chỉ thấy bóng kiếm xuất hiện, xuyên qua bóng kiếm của Ngưu Chí Cao.

– Ah…

Kiếm của Ngưu Chí Cao cách Huyền Thiên ba thốn, hắn liền phát ra tiếng hét thảm, lui ra phía sau.

Một đạo máu tươi ngang trời vẩy ra, vai phải của Ngưu Chí Cao đã hiện ra một vết thương lớn, máu tươi chảy ròng.

Một kiếm, võ đạo thất trọng Ngưu Chí Cao, bại.

Đệ tử dưới đài hét lớn lên, liên tục vang lên, tất cả mở to mắt như chuông lớn.

Cũng chỉ là một kiếm liền đem Ngưu Chí Cao đánh bại!

Khiếp sợ! Toàn trường khiếp sợ!

Ngay cả những đệ tử tinh anh ngoài thất trọng cũng nhịn không được rung động, lên tiếng kinh hô.

Trên mặt Lâm Đông khiếp sợ rút đi liền tươi cười, hoan hô:

– Ha ha… Hoàng Thiên sư huynh quả nhiên thắng.

Nghe vậy, Mã Hoàng bên cạnh, vẻ mặt lập tức biến thành khổ qua, trong nội tâm liên tục kêu khổ.

– Ngưu sư huynh, ngươi thực sự quá kém!

Huyền Thiên nhìn Ngưu Chí Cao dựng ngón cái lên, sau đó chỉ xuống dưới mặt đất.

Ngoài khiếp sợ ra, dưới lôi đài truyền đến âm thanh cười vang dội.

Một đệ tử bình thường dùng một kiếm đánh bại đệ tử tinh anh, bọn họ là đệ tử bình thường, ngoài khiếp sợ ra thì nội tâm còn có vui vẻ.

Sắc mặt Ngưu Chí Cao xanh lại, lại biến thành trắng, hô hấp dồn dập, hắn điểm lên vài huyệt đạo ở vai phải, máu ngừng đổ, ánh mắt trở nên âm lãnh, lạnh giọng nói:

– Tốt! Tốt! Tốt! Hoàng Thiên, ngươi quả thật làm ta lau mắt mà nhìn, nhưng ngươi cũng đừng đắc ý, ngươi vĩnh viễn không phải là đối thủ của ta, kiếm khí — trảm!

Ngưu Chí Cao hét lớn một tiếng, hai tay cầm kiếm, lập tức trường kiếm hiện ra hào quang, hắn chém xuống

Xoẹt —

Một đạo kiếm khí phá vỡ hư không, giống như gợn sóng hướng Huyền Thiên lao tới.

Đệ tử dưới đài không lên tiếng, con mắt không nháy, nhìn không chuyển mắt qua hai người trên lôi đài.

Kiếm khí! Cao thủ võ đạo thất trọng có thể phóng kiếm khí, cứ nghe võ giả dưới võ đạo thất trọng không thể ngăn cản.

– Tuy thực lực Hoàng Thiên kinh người, nhưng tu vị cuối cùng vẫn thấp hơn, kiếm khí của Ngưu Chí Cao vừa ra hắn không cách nào ngăn cản, bại chắc rồi.

Một ít đệ tử tinh anh, trong nội tâm thầm nghĩ.

Ngưu Chí Cao bị Huyền Thiên đả bại, bọn họ thân là đệ tử tinh anh cũng cảm thấy mất mặt, tự nhiên là hy vọng Ngưu Chí Cao chuyển bại thành thắng.

Kiếm khí của Ngưu Chí Cao tốc độ bay nhanh bổ vào Huyền Thiên, trên mặt Huyền Thiên không chút sợ hãi, thần tình lạnh nhạt như trước, trong lúc đó hét lớn một tiếng:

– Kiếm khí! Ta cũng có!

Nói xong chém xuống một kiếm.

Xoẹt —

Một đạo kiếm khí rốt cuộc từ mũi kiếm bắn ra, so với Ngưu Chí Cao càng sáng hơn.

Nói thì chậm nhưng tình cảnh rất nhanh, kiếm khí của hai người bổ ra, chỉ trong chớp mắt đã giao phong với nhau.

 

Chương 14: Ước hẹn ba tháng. (1)

Phốc…

Âm thanh như vải vóc bị xé rách vang lên, kiếm khí của Ngưu Chí Cao bị Huyền Thiên chém thành hai nửa, lập tức biến mất trong hư không, mà kiếm khí của Huyền Thiên hơi ảm đạm một ít, vẫn lao thẳng về phía trước đâm vào người của Ngưu Chí Cao.

– Ah…

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, huyết hoa vẩy ra, thân thể Ngưu Chí Cao lui nhanh về phía sau, trên người quần áo bị nghiền nát, xuất hiện vết thương từ vai kéo xuống bụng dưới, vào thịt ba phần, mọi người khiếp sợ.

Ngưu Chí Cao trực tiếp nhảy xuống lôi đài, bản thân bị trọng thương, không có hai ba tháng đừng mong khôi phục.

– Ngươi… Ngươi làm sao có thể sử dụng kiếm khí?

Ngưu Chí Cao ở dưới đất giãy dụa chỉ vào Huyền Thiên trên lôi đài, nói xong một câu liền hôn mê.

– Làm sao có thể? Hoàng Thiên có tu vi võ đạo lục trọng có thể sử dụng kiếm khí?

– Người kia là ai? Tu vi võ đạo lục trọng có thể sử dụng kiếm khí, đánh bại đệ tử tinh anh?

– Tên là Hoàng Thiên, trước kia là đệ tử bình thường, gần đây quật khởi…

– Tên là Hoàng Thiên, hắn thật là lợi hại…

– Hoàng Thiên sư huynh võ đạo lục trọng cảnh, có thể sử dụng kiếm khí, đả bại đệ tử tinh anh võ đạo thất trọng, thực lực vô cùng khủng khiếp.

Nghèo văn giàu võ, nếu muốn tu luyện võ đạo nhanh chóng, không chỉ cần thiên phú thượng đẳng, còn cần linh đan diệu dược, hai bút cùng vẽ mới được.

Đan dược, bí kíp, vũ khí, ba thứ này vĩnh viễn không thể thiếu với võ giả.

Thần Châu đại địa, mỗi người tu võ, đan dược tiêu hao vô cùng nghiêm trọng, cho nên tạo thành đan dược khan hiếm, cung không đủ cầu, giá cả khá cao.

Trước võ đạo thất trọng, võ giả tu luyện chú trọng luyện thể, chỉ cần phục dụng một loại đan dược là Thối Thể Đan.

Thối Thể Đan phân biệt là hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm ba loại, hạ phẩm rèn luyện da thịt, trung phẩm rèn luyện gân cốt, thượng phẩm rèn luyện nội tạng, phân biệt đối ứng với võ đạo một hai, ba bốn, năm sáu trọng.

Một khỏa hạ phẩm Thối Thể Đan giá trị ba trăm lượng bạc, một khỏa trung phẩm Thối Thể Đan giá trị sáu trăm lượng bạc, một khỏa thượng phẩm Thối Thể Đan giá trị chín trăm lượng bạc.

Phục dụng đan dược tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn gấp bội, một vị đệ tử tư chất bình thường, phục dụng đan dược tu luyện tốc độ tuyệt đối không chậm hơn đệ tử thiên tài, có thể thấy được tầm quan trọng của đan dược.

Một khỏa Thối Thể Đan ước chừng đủ cho võ giả tu luyện ba ngày, số lượng đệ tử Thiên Kiếm Tông vô cùng đông đảo, mỗi người mỗi tháng chỉ được ba khỏa đan dược, chỉ đủ tu luyện chín ngày mà thôi.

Thời gian còn lại muốn phục dụng đan dược tu luyện nhất định phải dùng tiền mua từ tông môn, nếu như hoàn toàn miễn phí cấp cho thì với tông môn mà nói là tiêu hao khổng lồ, tông môn phát triển cần thời gian trăm năm, ngàn năm, căn bản tiêu hao không nổi.

Gia tộc của Lâm Đông là tiểu gia tộc không có phẩm, tu vi của hắn miễn cưỡng đạt tới tam trọng, cũng không được coi trọng, nhưng mỗi tháng cũng được cấp hai ngàn lượng bạc.

Hai ngàn lượng bạc mua trung phẩm Thối Thể Đan chỉ có thể đủ mua ba khỏa, đủ cho Lâm Đông tu luyện chín ngày, hơn nữa tông môn miễn phí phát ba khỏa, một tháng Lâm Đông phục dụng trong tu luyện cũng chỉ có mười tám thiên, cho nên một trăm lượng bạc với hắn mà nói là vô cùng quý giá.

Một vạn lượng bạc a, tương đương gấp năm lần số bạc gia tộc mỗi tháng cung cấp cho, đầy đủ mua mười sáu khỏa trung phẩm Thối Thể Đan, tăng thêm đan dược miễn phí của tông môn, đầy đủ Lâm Đông liên tục phục dụng đan dược tu luyện hai tháng.

– Mã Hoàng sư huynh, một vạn lượng bạc, hắc hắc…

Lâm Đông chà xát chà xát tay, hai mắt híp thành một đường.

Mã Hoàng có tu vi võ đạo lục trọng cảnh, tiến vào tông môn đã hơn năm năm, tư chất bình thường, nhưng gia tộc của hắn lai lịch không nhỏ, là gia tộc bát phẩm, mỗi tháng cung cấp hắn tu luyện là một vạn lượng bạc, nhưng mà trừ tiền mua sắm đan dược mỗi tháng cũng không thừa bao nhiêu.

Đệ tử ngoại môn sau khi tiến vào võ đạo thất trọng mới có tư cách tiếp nhận nhiệm vụ tông môn, ra ngoài lịch lãm rèn luyện, kiếm lấy tiền tài cùng công lao môn phái, trước thất trọng cảnh chỉ có một cách kiếm tiền là chỉ điểm đệ tử gia tộc giàu có mới tu luyện.

Mà đệ tử ngũ lục trọng mới có cơ hội này, dù sao tu vị quá thấp so với đệ tử ngoại môn không cao hơn bao nhiêu, đệ tử mới không muốn hao tiền lên bọn họ, tùy tiện mời người chỉ đạo a.

Tuy hắn thông qua chỉ điệm đệ tử mới nhập môn tu luyện cũng có thể lợi nhuận một chút bạc, nhưng mà thua một vạn lượng bạc cũng khiến hắn bồi vốn gốc, cơ hồ là đứt đoạn đan dược tu luyện nửa tháng.

Trong nội tâm Mã Hoàng đau đớn, gãi gãi đầu, nói:

– Vị sư đệ này, tỉ lệ đặt cược này có chút cao đúng không?

– Như thế nào? Mã Hoàng sư huynh, vừa rồi là huynh nói một bồi trăm, các vị sư huynh bên cạnh đều chính tai nghe thấy đấy, huynh không phải muốn chơi xấu đấy chứ?

Lâm Đông đề cao âm thanh lên vài phần, hỏi ngược lại.

Mấy đệ tử ngũ lục trọng bên cạnh có chút hả hê nói:

– Mã Hoàng sư đệ ( sư huynh ), vừa rồi chúng ta đều nghe thấy, ngươi muốn quỵt bạc của đệ tử tam trọng, không sợ mất mặt sao?

Trên đầu Mã Hoàng đầy hắc tuyến, nhưng mà muốn hắn cấp một vạn lượng bạc cho đệ tử tam trọng, hắn cam lòng sao?

Mã Hoàng nói:

– Nói bậy, ta làm sao quỵt bạc của sư đệ được chứ? Vị sư đệ này, ngươi có một trăm lượng bạc a? Như vậy ta đem một trăm lượng đưa thêm cho ngươi, hai trăm lượng nhé?

Đệ tử bên cạnh quăng ánh mắt khinh bỉ, Mã Hoàng nhanh chóng đổi giọng thành hai trăm lượng, nhưng mà ánh mắt khinh bỉ càng mạnh hơn.

Nhưng mà so sánh với một vạn lượng bạc, khinh bỉ thì khinh bỉ a, Mã Hoàng thầm nghĩ dù sao đối phương chỉ là tiểu đệ tử võ đạo tam trọng, hắn có thể tìm mình gây phiền toái sao?

– Lâm Đông sư đệ, tại sao ngươi ở chỗ này, Hoàng Thạch đâu?

Đột nhiên một thanh âm từ sau lưng Mã Hoàng vang lên, Mã Hoàng quay người lại, chính là Huyền Thiên.

Vừa rồi Huyền Thiên một kiếm trảm ra kiếm khí, đem Ngưu Chí Cao đánh bay ra khỏi võ đài, vẫn còn hiện ra trong đầu của Mã Hoàng đấy.

– Chẳng lẽ vị tiểu sư đệ này rất quen Hoàng Thiên sao?

Trong nội tâm Mã Hoàng sinh ra cảm giác không ổn.

Thiên Kiếm Tông, sư huynh sư đệ cũng không phải là luận niên kỷ hoặc là số năm nhập môn, mà là xem tu vị cao thấp.

Lâm Đồng so với Mã Hoàng nhập môn muộn hơn, niên kỷ cũng tuổi cũng nhỏ hơn hai tuổi, nhưng mà tu vi thấp hơn Mã Hoàng, cho nên gọi là Mã Hoàng sư huynh.

– Hoàng Thiên sư huynh… Đệ nghe nói đệ tử tinh anh quyết đấu, nên chạy tới nhìn xem, Hoàng Thạch sư huynh bị thương không tiện, cũng không tới đây được, nhưng mà vị Mã Hoàng sư huynh này, hắn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.