Kiếm đạo độc thần

Chương 85-86

trước
tiếp

Chương 85: Bí Pháp: Tật Phong Kiếm Quyết

Vương Nhật Côn tuy rằng nói thật dễ nghe, nhưng mọi người sao có thể không hiểu được ý tứ của hắn, chính là muốn nhân cơ hội này khuấy trận.

– Bản thân Vương Kỳ là tu vi kiếm khí cảnh cửu đoạn sơ kỳ, tự nhận là kiếm thuật tạm được. Mong các thiếu niên anh kiệt Sở gia nguyện ý chỉ giáo.

Vương Kỳ nhân cơ hội đi ra một bước, chắp tay một cái mang tính tượng trưng, ánh mắt cao ngạo đảo qua các thiếu niên con cháu Sở gia, giọng nói đầy vẻ xem thường.

Sự cao ngạo và khinh thường của Vương Kỳ thoáng cái đã chọc giận các thiếu niên Sở gia. Trên mặt mỗi người đều lộ vẻ giận dữ, ánh mắt sắc bén như kiếm, dường như muốn xuyên thủng thân thể của Vương Kỳ vậy.

Nhưng không có người dám đi tới. Bởi vì tu vi kiếm khí của Vương Kỳ là cửu đoạn sơ kỳ. Trong con cháu thiếu niên của Sở gia có rất ít người đạt được.

– Sở Thiên Sở gia, tu vi kiếm khí cảnh cửu đoạn sơ kỳ.

Sở Thiên bước ra ngoài, trầm giọng nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Vương Kỳ.

– Sở Thiên không ngờ cũng có tu vi cửu đoạn sơ kỳ. Quá kinh người.

– Vậy thì có là gì. Sở Thiên có thiên phú tu luyện là thất phẩm, vốn tương đối cao, nhưng lại bái nhập kiếm phái trung phẩm. Ngược lại thì người nào đó, thiên phú tu luyện cửu phẩm, cho dù là bái nhập kiếm phái hạ phẩm, cũng không có cách nào lật người. Nói không chừng, đến bây giờ còn chưa có đột phá đến kiếm khí tứ đoạn.

– Kiếm thuật của Sở Thiên vẫn luôn không tệ. Ở trong thiếu niên đồng lứa tại Sở gia chúng ta cũng đứng trong ba vị trí đầu. Chắc hẳn có thể đánh bại Vương Kỳ kiêu ngạo này.

Những thiếu niên con cháu Sở gia đều nhỏ giọng bàn luận.

– Vì để tránh tổn thương hòa khí, theo ta thấy, đấu kiếm thuật là được. Không nên thi triển sát chiêu, để tránh đổ máu, bất lợi đối với đại thọ.

Lâm Phi Hổ đột nhiên mở miệng nói. Lời của hắn lập tức nhận được sự ủng hộ.

– Rất tốt. Ngươi là người thứ nhất đứng ra, ta sẽ không để cho ngươi bị bại quá khó coi.

Vương Kỳ ngạo nghễ cười nói.

– Bớt nói những lời dư thừa đi. Rút kiếm ra, ta hạ thủ sẽ cố gắng nhẹ hơn một chút.

Sở Thiên hoàn toàn không tỏ ra yếu kém.

Hai bên rút kiếm ra, ở ngay trước đại sảnh của Sở gia, mọi người đều nhường ra một chỗ trống đủ lớn.

– Phu quân, có nên ngăn cản Thiên nhi hay không?

Lý Vân Lan ở một bên, lo lắng nói.

– Không cần. Thân là con cháu của Sở gia ta, phải có loại giác ngộ này. Hơn nữa, lấy tu vi và kiếm thuật của Thiên nhi, cho dù là không địch lại đối phương, cũng sẽ không bị thương.

Sở Hành Vân nói, ánh mắt kiên định, âm thầm cổ vũ cho Sở Thiên.

Lúc này, một thân ảnh cao to uy mãnh lặng lẽ xuất hiện ở trong đại sảnh, nhìn lại. Mọi người cũng không phát hiện ra hắn.

– Ra tay đi, ta sẽ khiến ngươi bị bại mà không có lời nào để nói.

Vương Kỳ cười ngạo nghễ, kiếm chỉ vào Sở Thiên.

Sở Thiên sắc mặt trầm ổn, một kiếm chậm rãi đẩy ra. Một kiếm này đường đường chính chính, trong suốt đường đi, thoáng chốc phát sinh ra một khí thế uy nghiêm dũng mãnh. Ngay cả không khí cũng bị ảnh hưởng, bị đẩy mạnh về phía trước.

– Tốt.

Ánh mắt mọi người sáng ngời, âm thầm trầm trồ khen ngợi.

Vương Kỳ cũng có chút kinh ngạc. Sở Thiên vừa ra tay, liền có chút bất ngờ. Chỉ có điều, như vậy mới thú vị, không phải sao?

Vương Kỳ cũng ra tay. Một kiếm chém nghiêng ra, góc độ xảo quyệt quỷ dị, là từ góc chết chém đến.

Cổ tay Sở Thiên rung lên, kiếm quang lóe lên, kéo theo nhiều đóa kiếm hoa. Mỗi đóa đều tràn ngập uy nghiêm, bắn về phía Vương Kỳ.

Cánh tay Vương Kỳ rung lên, thân kiếm rung động, hóa thành hơn mười kiếm, không chỉ phá hỏng kiếm hoa, còn hóa thành kiếm ảnh đầy trời đâm về phía Sở Thiên.

Sở Thiên ra tay, hoàn toàn không tỏ ra yếu kém. Hai kiếm giao nhau, không ngừng truyền ra những tiếng leng keng chói tai. Tia lửa bắn ra khắp nơi.

– Tốt. Kiếm thuật của ngươi thực sự nằm ngoài dự đoán của ta.

Vương Kỳ bay ngược lại, sau khi kéo dài khoảng cách, hắn cười nói, phong thái vẫn cao ngạo:

– Chỉ có điều, ta đã biết trình độ kiếm thuật của ngươi. Không cần phải tiếp tục đấu nữa. Tiếp theo, ta sẽ lấy ra thực lực chân chính, trực tiếp đánh bại ngươi.

– Ai thắng ai thua vẫn còn không biết đâu.

Sở Thiên nói. Vừa rồi hắn lấy ra tài nghệ thật sự, lại cùng đối phương đấu ngang tay. Nay nghe đối phương nói như vậy, lại nhìn thấy sắc mặt đối phương tràn đầy vẻ tự tin thậm chí là tự ngạo, trong lòng hơi trầm xuống, lại không chút e ngại.

– Bí pháp: Tật Phong Kiếm Quyết!

Vương Kỳ quát khẽ. Quanh thân hắn, từ trong không trung một kình phong nổi lên, khiến mái tóc và góc áo lay động, khí thế kinh người. Chợt thấy ngón trỏ ngón giữa bên tay trái của Vương Kỳ khép lại, phía trên có kiếm khí kinh người phun ra nuốt vào. Hắn nhẹ nhàng đặt ở trên thân kiếm, chậm rãi di chuyển tới mũi kiếm.

Kiếm chỉ lướt qua. Chỉ thấy trên thân kiếm có một tầng ánh sáng màu xanh nhạt, giống như có cơn gió nhanh chóng thổi về phía mũi kiếm. Đường nét rõ ràng bắt đầu khởi động, khí tức kinh người.

Trong đám người, ánh mắt Sở Mộ sáng lên.

Bí pháp, hắn cũng có. Kiếm khí hộ thể là để hộ thân. Nhưng không biết Tật Phong Kiếm Quyết này có tác dụng thế nào?

Trên đình viện phía trước đại sảnh phủ đệ của Sở gia đang tập trung rất nhiều người. Bọn vây quanh thành một vòng tròn. Ở giữa có một mảnh đất trống.

Sắc mặt Sở Thiên ngưng trọng, nắm chặt Bách Luyện Kiếm đưa ngang trước người, giống như núi cao đồ sộ. Vương Kỳ toàn thân đầy kình phong tập kích, tóc đen góc áo lay động, phát ra những tiếng phần phật, khí thế kinh người. Trên Bách Luyện Kiếm trong tay hắn còn lưu động gió sắc bén.

– Tật Phong Kiếm Quyết?

Sở Hành Không và Lâm Phi Hổ nhướng mày, mơ hồ cảm thấy mình hình như đã từng nghe nói về môn bí pháp này. Chỉ có Vương Nhật Côn lộ vẻ tươi cười, dường như muốn nói “ta cái gì cũng biết“.

– Ta nhớ ra rồi.

Đột nhiên, Lâm Phi Hổ vỗ tay nói, trong mắt lộ rõ vẻ bừng tỉnh hiểu ra:

– Tật Phong Kiếm Quyết là một môn bí pháp trung giai. Sau khi thi triển ra, có thể nâng cao tốc độ xuất kiếm lên một thành, tăng tốc độ thân pháp lên một chút.

– Cái gì! Nâng cao tốc độ xuất kiếm lên một thành!

Mọi người vừa nghe, đều khiếp sợ.

Mới nghe, một thành tốc độ xuất kiếm không tính là cái gì. Nhưng hiệu quả thật sự cũng rất rõ ràng. Cùng là hai kiếm giả có tu vi kiếm thuật tương tự, có nâng cao một thành này, bình thường có thể nhanh phân ra sinh tử hơn.

– Nâng cao tốc độ xuất kiếm lên một thành. . .

Sở Mộ có chút suy nghĩ.

Kiếm giả khác nhau, tốc độ xuất kiếm hoàn toàn khác nhau. Một thành, nếu xuất hiện ở trên người kiếm giả xuất kiếm chậm, hiệu quả nâng cao không phải rất rõ ràng.

Nhưng nếu như là kiếm giả xuất kiếm nhanh, một thành nâng cao lại rất rõ ràng. Nói ví dụ như chính hắn, chỉ cần có thể nâng cao một thành tốc độ xuất kiếm, vậy thực lực chỉnh thể sẽ tăng lên một hai thành.

– Trong mười chiêu, đánh bại ngươi.

Vương Kỳ tiện tay vung Bách Luyện Kiếm lên, kình phong lưu chuyển, không khí dập dờn bồng bềnh, có gió thổi lên.


Chương 86: Con Cháu Sở Gia Chẳng Qua Cũng Chỉ Có Như Vậy

– Khẩu xuất cuồng ngôn.

Sở Thiên quát, hai tay cầm kiếm giơ lên. Một kiếm lực mạnh mẽ chém tới, khí thế kinh người, hình như muốn bổ cả ngọn núi lớn ra.

Trên mặt Vương Kỳ hiện lên một sự khinh thường. Hắn xuất kiếm như gió, kiếm ảnh vô số. Có thể thấy kiếm ảnh rõ ràng nhanh hơn dày đặc hơn so với vừa rồi.

Leng keng.

Tiếng kim loại va chạm liền vang lên. Từng kiếm từng kiếm chém về phía kiếm của Sở Thiên, đánh lệch kiếm của Sở Thiên. Tiếp đó, lại từng kiếm từng kiếm đâm về phía Sở Thiên.

Sở Thiên biến sắc, vội vàng vận dụng kiếm thức, thuận thế từ dưới đi lên đồng dạng vòng qua, ngăn cản kiếm của Vương Kỳ.

Một kiếm phản kích, thân ảnh Vương Kỳ như múa, xuất hiện mấy thân ảnh trùng lặp. Hơn mười kiếm ảnh từ ba phía trái, giữa, phải, toàn bộ đều tấn công về phía Sở Thiên.

Sở Thiên nhất thời luống cuống tay chân, liên tục vung kiếm chống đỡ, đã rơi vào thế bị động.

– Nhanh vung kiếm lên.

Trong đám người, Sở Hồng âm thầm sốt ruột hô lên:

– Quá chậm.

Tất cả mọi người đã nhìn ra, luận về kiếm thuật, Sở Thiên sẽ không kém hơn Vương Kỳ. Chí ít hai bên phải đấu hơn mấy trăm ngàn chiêu mới có thể phân ra thắng bại. Nhưng sau khi Vương Kỳ thi triển ra bí pháp Tật Phong Kiếm Quyết, tốc độ xuất kiếm nhanh hơn, di chuyển như bình thường, đã cao hơn Sở Thiên không chỉ một bậc.

Chỉ ngắn ngủi mấy kiếm, Sở Thiên đã rơi vào hoàn cảnh xấu.

Cắn răng một cái, hai tay Sở Thiên cầm kiếm, từng kiếm chém ra, quét ngang, mở rộng phạm vi, dũng mãnh vô cùng, cuối cùng ép Vương Kỳ lui lại một chút.

– Tốt. Đánh bại hắn, Sở Thiên ca.

– Đánh bay hắn, để hắn biết sự lợi hại của con cháu Sở gia chúng ta.

Đám con cháu Sở gia đều nắm chặt nắm đấm, quát to lên.

Nhưng Sở Mộ cùng số ít người lại nhìn ra được, Sở Thiên bị thua chỉ là vấn đề thời gian.

– Đánh bại ta sao? Suy nghĩ kỳ lạ. Bại cho ta.

Vương Kỳ lạnh lùng cười, từng bước tiến về phía trước, Giống như thuận gió, tránh kiếm của Sở Thiên, xuất hiện ở bên cạnh người Sở Thiên. Kiếm quang tập kích xung quanh, kiếm ảnh ngang dọc, trực tiếp bao chùm lấy Sở Thiên.

– Thất bại.

Sở Mộ thầm nghĩ.

Quả nhiên, chỉ thấy sau khi kiếm ảnh biến mất, kiếm của Vương Kỳ đã đặt ở trên cổ Sở Thiên. Sắc mặt Sở Thiên tới đổi lui, cuối cùng có chút cụt hứng, nói:

– Ngươi thắng.

Khóe miệng Vương Kỳ cong lên, lộ ra một nụ cười tự đắc. Hắn thu hồi kiếm, kéo ra mấy đóa kiếm hoa, dừng Tật Phong Kiếm Quyết, nhìn về phía đám con cháu Sở Mộ, nói:

– Còn có ai nguyện ý chỉ giáo? Con cháu Sở gia, sẽ không chỉ có một Sở Thiên chứ?

Đám con cháu Sở Mộ trong lòng thầm tức giận, lại không có người nào dám đứng ra. Tu vi của bọn họ quá thấp. Vừa rồi đã nhìn thấy rõ thực lực của Vương Kỳ, bọn họ hiểu rất rõ mình không phải là đối thủ. Cho nên, tuy rằng tức giận, bọn họ cũng không dám đi ra, tự rước lấy nhục.

– Vương Nhật Côn, hôm nay là đại thọ của gia phụ, các người ầm ĩ như vậy cũng đủ rồi chứ!

Sở Hành Không nhíu mày, nói.

– Ầm ĩ sao? Sở huynh nói lời này là không đúng. Đây chẳng qua là thiếu niên đồng lứa của hai nhà Sở Vương cùng luận bàn mà thôi. Đồng thời, Vương mỗ tới đưa lễ mừng thọ cho Sở lão gia tử. Lẽ nào Sở huynh cảm thấy phần lễ mừng thọ này không đủ phân lượng hay sao?

Vương Nhật Côn giả vờ không hiểu, nói.

– Ha ha ha ha. . . Hiền chất có lòng, đây là món quà mừng thọ đặc biệt nhất mà lão phu nhận được, lão phu thu nhận.

Đột nhiên, một tiếng cười già nua lại trung khí mười phần từ trong đại sảnh truyền đến. Mọi người vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy một lão già cường tráng cao lớn vai dày rộng, bước tới.

Lão già này tóc nơi thái dương trắng bệch, mặt lộ hồng quang, khí huyết tràn đầy, long hành hổ bộ. Trên mặt có một loại uy nghiêm kinh người, giống như mãnh hổ xuống núi, uy thế lẫm liệt.

– Sở lão gia tử. . .

Rất nhiều người vội vàng hành kiếm lễ vãn bối, đặc biệt cung kính.

Lão gia chủ Sở gia… Sở Đương Hùng, năm đó uy phong vô cùng, không ai bì nổi, được gọi là mãnh hổ Sở gia. Bên trong Khai Dương Thành, cho dù là ai đều phải nhường hắn ba phần.

– Ra mắt lão gia tử.

Lâm Phi Hổ vội vàng làm kiếm lễ vãn bối. Vương Nhật Côn cho dù là tới khiêu khích, lúc nhìn thấy Sở Đương Hùng, trên mặt cũng hiện lên một phần mất tự nhiên, làm kiếm lễ vãn bối.

– Được, lão phu đặc biệt cảm ơn các vị đã đến đây.

Sở Đương Hùng nói xong, chợt nhìn về phía Vương Kỳ. Tinh quang nội liễm kia khiến Vương Kỳ biến sắc, toàn thân không được tự nhiên:

– Không tệ. Thật sự là nhân trung long phượng, Vương gia có người kế tục. Con cháu Sở gia chúng ta cũng không cần bị coi thường. Tất cả đều có thể ra tay xin chỉ dạy. Thắng bại là là chuyện thường của kiếm giả. Thua, không mất mặt.

Sở Mộ âm thầm ủng hộ. Sở lão gia tử này quả nhiên không tầm thường. Vừa ra trận, khí thế kinh người, trấn trụ toàn trường. Một câu nói ra, cũng hóa giải được nỗi xấu hổ bị đánh bại của Sở Thiên, bỏ đi nghi ngờ và sợ hãi trong lòng đám con cháu Sở gia.

– Ta tới.

Đột nhiên, một giọng nữ vang lên. Sở Hồng bước ra ngoài, liếc mắt nhìn Sở Thiên, lại nhìn về phía Vương Kỳ:

– Sở Hồng của Sở gia, kiếm khí cảnh cửu đoạn sơ kỳ, ta tới để cho ngươi biết Sở gia ta không chỉ có một Sở Thiên.

Sở Hồng là nghĩ như vậy. Kiếm thuật của Vương Kỳ vừa nhìn cũng biết là lấy tốc độ làm chủ, đồng thời kiếm đi lệch. Sở Thiên lại là đường đường chính chính. Phong cách của hai người hoàn toàn khác nhau.

Kiếm thuật của bản thân Sở Hồng lại lấy kỳ và biến là chính. Nàng tin tưởng khi mình thi triển ra, có thể thắng được Vương Kỳ.

– Sở Hồng tỷ nỗ lực lên.

– Sở Hồng tỷ phát uy, đánh bại hắn, cho hắn biết thế nào là lợi hại.

Sở Hồng ở trong Sở gia cũng rất có nhân khí. Bản thân nàng lại xinh đẹp. Thiên phú tốt, tu vi cao, kiếm thuật tinh tế.

– A, dáng vẻ không tệ. Chỉ là không biết kiếm thuật thế nào.

Vương Kỳ ngả ngớn nói, còn huýt sáo một cái, khiến Sở Hồng thầm giận. Đám con cháu Sở gia cũng đều tức giận.

Chợt Vương Kỳ lại thi triển Tật Phong Kiếm Quyết, kình phong tập kích.

– Nếm thử Bách Hoa Kiếm Thuật của ta.

Sở Hồng khẽ kêu lên. Nàng bái nhập chính là kiếm phái trung phẩm Bách Hoa Kiếm Phái. Nàng vừa ra tay, mọi người dường như nhìn thấy được nhiều đóa hoa tươi xuất hiện.

– Có chút thú vị. Hi vọng nàng có thể đánh thêm với ta mấy chiêu.

Vương Kỳ ngạo nghễ nói, sau đó liền xuất kiếm. Kiếm nhanh hơn, góc độ càng xảo quyệt hơn. Một kiếm phá rơi một đóa hoa. Tiếp theo, hắn đâm về phía Sở Hồng.

– Kiếm thật nhanh!

Sở Hồng kinh hãi. Vừa rồi ở ngoài nhìn, nàng cảm thấy Sở Thiên phản ứng quá chậm, khiến cho nàng âm thầm sốt ruột, hận không thể một bước đá văng Sở Thiên ra, nàng thay thế vào. Nhưng thời điểm tự mình lĩnh hội, nàng mới biết được, kiếm của đối phương thực sự rất nhanh. Nhanh tới mức khiến mình khó có thể phản ứng kịp.

Sở Hồng cắn răng một cái, vội vàng vung Bách Luyện Kiếm lên. Rất nhiều đóa kiếm hoa phóng ra, giống như trăm hoa xuất hiện vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.