Kiếm đạo độc thần

Chương 81-82

trước
tiếp

Chương 81: Sát Khí Của Thanh Lang! Sở Mộ Trở Về Nhà

– Bang chủ yên tâm đi, ta đã phân phó. Chỉ cần vừa phát hiện ra tung tích của Sở Mộ, sẽ lập tức hành động. Cho dù hắn có mọc thêm một đôi cánh, cũng dừng mơ tưởng có thể thoát đi được.

Mạt Dụng nói, trong mắt lộ ra sự tự tin.

. . .

Mặt trời chói chang nhô lên cao, Sở Mộ bước nhanh trên con đường đầy cát bụi, đi tới Khai Dương Thành.

Đêm qua, gặp ba người chặn giết, Sở Mộ đã giết ngược lại bọn họ. Hắn cũng biết mọi chuyện là do Thanh Lan Kiếm Phái ở phía sau thao túng tất cả.

– Thanh Lan Kiếm Phái. . . chắc chắn là lão già Diệu Nhật trưởng lão kia đang làm trò quỷ.

Trong lòng Sở Mộ dâng lên sát khí:

– Diệu Nhật cái lão quỷ này thực lực không tầm thường. Hắn là cao thủ hóa khí cảnh. Hiện tại, ta với hắn chênh lệch quá lớn, vốn không phải là đối thủ của hắn. Nhịn. Chỉ có thể tạm thời nhịn xuống. Chờ tới khi thực lực ta cũng đủ, tất nhiên sẽ giết hắn.

Từ trên người ba kẻ đã bị Sở Mộ giết chết, hắn tìm được một ít ngân lượng, và mấy viên hồi khí hoàn, Tụ Khí Hoàn, cầm máu hoàn. Về phần những vật khác, thật ra chỉ là vật linh tinh, không có bất kỳ giá trị gì.

Kiếm của bọn họ tuy rằng giá trị một ít ngân lượng, nhưng không có tiện mang theo. Sở Mộ cũng không động tới.

Sở Mộ cũng không biết thân phận của ba người bọn họ. Hắn cũng không biết, ở trong trấn Thanh Lan có người đối với hắn có hận ý ngập trời. Thời khắc khi hắn trở về, chắc chắn là một lần tinh phong huyết vũ.

Ban ngày chạy đi, buổi tối nghỉ ngơi, luyện một chút về lĩnh ngộ kiếm thế. Ngày hôm sau, dậy sớm cũng tu luyện kiếm thuật. Về phần kiếm khí, bởi vì ở nơi hoang dã này có thể sẽ bị quấy rầy, cũng không thích hợp để luyện. Cho nên hắn chỉ đành phải tạm thời bỏ xuống.

Đảo mắt, lại là một ngày trôi qua. Sở Mộ cuối cùng đã đi đến Khai Dương Thành.

Cửa thành của Khai Dương Thành mở rộng ra. Bên trái và bên phải của cửa thành có hai hộ vệ kiếm giả mặc áo giáp thắt lưng treo trường kiếm đang đứng. Bọn họ giống như hai bức tượng vẫn không nhúc nhích. Hai mắt lợi hại nhìn thẳng về phía trước, khí tức sắc bén.

Ra vào Khai Dương Thành không ít người, người cưỡi ngựa đến nơi này, nhất định phải xuống ngựa.

Sở Mộ liếc mắt nhìn hai kiếm giả hộ vệ, vận dụng quan khí thuật, phát hiện hai người bọn họ đều có tu vi kiếm giả thất đoạn. Hơn nữa khí tức ngưng luyện. Hiển nhiên là loại kiếm giả đã trải qua chém giết sinh tử.

Trước kia, Sở Mộ ở Khai Dương Thành, vẫn là người có chút danh tiếng. Nhưng hắn hiện tại so với mấy tháng trước đã có biến hóa cực lớn, khí chất hoàn toàn khác hẳn. Bởi vậy, người không quen biết hắn, căn bản cũng không nhận được.

– Người kia dừng bước. Đây là phủ đệ Sở gia.

Tại cửa chính của phụ đệ Sở gia có hai thủ vệ kiếm giả thất đoạn. Khi bọn họ vừa nhìn thấy Sở Mộ đi tới, lập tức cầm chuôi kiếm quát.

– Ta là Sở Mộ.

Sở Mộ không ngừng bước chân, vừa nói.

– Sở Mộ?

Hai thủ vệ liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ đầu tiên là nghi ngờ, tiếp theo, bừng tỉnh hiểu ra, có chút xem thường nói:

– Hóa ra là Sở thiểu gia đã trở về. Mời vào.

Sở Mộ cũng không để ý tới thái độ của bọn họ. Chẳng qua là hai kiếm giả thất đoạn mà thôi. Ở trong mắt Sở Mộ, bọn họ cũng giống như con kiến hôi.

– Hắn không ngờ đã trở về? Thoạt nhìn, hình như không giống với mấy tháng trước, biến hóa rất lớn. Ta cũng không nhận ra.

– Lão gia chủ tổ chức đại thọ bảy mươi, hắn trở về là chuyện rất bình thường. Về phần biến hóa lớn, có lẽ ở trong Thanh Phong Kiếm Phái, thực lực hắn đã tăng lên.

– Cũng đúng. Mặc dù chỉ là kiếm phái hạ phẩm, nhưng chung quy cũng cường đại hơn nhiều so với Sở gia chúng ta.

– Lúc này, các thiếu gia tiểu thư đều sẽ trở về. Đến lúc đó, bọn họ nhìn thấy Sở Mộ, không biết sẽ như thế nào?

– Chuyện đó không liên quan tới chúng ta. Chúng ta chỉ nên làm cho tốt công tác thủ vệ là được.

. . .

– Đứng lại, nơi này là phủ đệ Sở gia, không được tùy ý đi lại.

Sở Mộ đi vào đình viện, lúc xuyên qua hành lang gấp khúc, phía sau chợt truyền đến một tiếng quát chói tai. Hắn dừng bước chân, xoay người nhìn lại. Đó là một đám thiếu nam, thiếu nữ khoảng bảy tám người.

Bọn họ nhìn thấy Sở Mộ, đầu tiên là sửng sốt, một lúc lâu mới phản ứng được.

– A. . . Ta tưởng là ai chứ? Hóa ra là ngươi. Sở Mộ, biến hóa thật lớn nhỉ? Xem ra ngươi ở Thanh Phong Kiếm Phái, lăn lộn cũng rất tốt đi.

Giọng điệu này có chút trêu chọc, khiến Sở Mộ có cảm giác vừa quen thuộc lại vừa chán ghét. Trong ấn tượng của hắn, những gia hỏa này là con cháu của một vài chấp sự trong Sở gia, hình như thường thường đối với Sở Mộ cũng châm chọc khiêu khích như vậy.

Sở Mộ chỉ thoáng liếc mắt nhìn bọn họ. Tu vi của những gia hỏa này đều đang dưới thất đoạn. Hắn lại càng không dể vào mắt. Chẳng qua là một đám hề nhảy nhót mà thôi.

Hắn xoay người, tiếp tục đi về phía trước.

– Ai da, có tiến bộ đấy.

Người vừa nói, sắc mặt nhất thời đại biến, cười lạnh. Cách làm của Sở Mộ khiến hắn cảm giác mình bị khinh thường. Hắn âm thầm tức giận, nói:

– Có vài người cho rằng sau khi tiến vào kiếm phái, thì ngon rồi, coi thường chúng ta, tự cho là mình đặc biệt trâu bò, cao cao tại thượng, không ai bì nổi.

– Sở Mộ, ngươi đứng lại đó cho ta.

Mặc kệ gia hỏa kia nói cái gì, Sở Mộ đều giống như là không nghe được. Tâm tính quyết định độ cao. Giống như một người trưởng thành có hàm dưỡng, lười đi để ý tới không tiểu hài tử xấu xa không có gia giáo. Loại thái độ này hoàn toàn chọc giận đám thiếu nam thiếu nữ.

Sắc mặt mỗi người đều đại biến. Bọn họ đều chạy về phía Sở Mộ, hình thành một vòng vây, bao vây chặt lấy Sở Mộ.

– Mấy tháng không gặp, tiến bộ rồi đúng không. Tới đi, rút kiếm, để chúng ta chứng kiến một chút, mấy tháng qua, ngươi ở trong Thanh Phong Kiếm Phái rốt cuộc đã học được kiếm thuật gì. Không nên lãng phí rất nhiều tài nguyên của Sở gia chúng ta, tiến vào Thanh Phong Kiếm Phái, lại cái gì cũng không có học được sẽ rất mất mặt xấu hổ.

Một người trong số đó giễu cợt nói. Mấy người khác vẻ mặt khiêu khích cùng cười lạnh.

– Các người đang làm gì!

Đột nhiên, một tiếng quát chói tai truyền đến. Mọi người quay đầu nhìn lại. Sắc mặt những gia hỏa này đều biến đổi, lộ vẻ tươi cười.

– Sở Thiên ca, chúng ta không làm gì cả. Chỉ là nhìn thấy Sở Mộ đã trở về, chào hỏi hắn mấy câu mà thôi.

– Chào hỏi xong thì cút đi.

Sở Thiên long hành hổ bộ đến, sắc mặt nghiêm khắc, quát lớn, giống như lôi âm nổ vang, chấn động tới mức bảy tám người đầu thấy ong ong rung động, bước chân không ổn, thất điên bát đảo vội vàng lui về phía sau.

– Tốt nhất là đừng để cho chúng ta bắt gặp ngươi ở một mình.

Khi đi qua bên cạnh Sở Mộ, một người trong đó nhỏ giọng uy hiếp nói.

– A Mộ, đệ đã trở về.

Sở Thiên thân hình cao to, cao hơn Sở Mộ nửa cái đầu, vai dày rộng, khiến người ta có một cảm giác trầm ổn. Hắn nhìn Sở Mộ, bước chân đi tới nhanh hơn. Vẻ nghiêm khắc trên gương mặt dường như bị gió mát thổi đi. Thay vào đó là vẻ tươi cười thật lòng, giọng nói còn có vài phần kích động.


Chương 82: Song Thân Khiếp Sợ! Huynh Đệ Đấu Kiếm

Sở Thiên giơ tay lên muốn vỗ vào vai Sở Mộ, lại đột nhiên dừng ở giữa không trung. Chỉ thấy hai mắt của hắn trợn tròn, lộ vẻ khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi. Vẻ mặt giống như người đột nhiên thấy quỷ thần vậy.

Sở gia là một trong ba gia tộc lớn tại Khai Dương Thành, tổng số người có tới hơn một ngàn. Phủ đệ chiếm diện tích rất lớn. Bên trong, lại chia ra rất nhiều phòng, viện, lầu các.

Sở Thiên và Sở Mộ bảy rẽ tám ngoặt đi tới Hành Vân Viện.

Hành Vân Viện, đây là dùng tên của Sở Hành Vân để đặt, thuộc về biệt viện của Sở Hành Vân. Làm chấp sự nắm quyền trong gia tộc, đệ đệ ruột của gia chủ, chút đãi ngộ này vẫn phải có.

– Mộ Nhi, để nương xem có gầy hay không.

Mẹ của Sở Mộ là Lý Vân Lan nước mắt lưng tròng, vô cùng kích động, nắm vai Sở Mộ, vẻ mặt thân thiết cẩn thận quan sát Sở Mộ, hình như thật sự muốn tìm ra hắn gầy ở đâu.

– Trở về là tốt rồi. . . Trở về là tốt rồi. . .

Sở Hành Vân chắp hai tay ra sau lưng, cười to nói. Hắn muốn bước lại, giọng nói kích động, trong mắt tràn ngập sự thân thiết, đơn giản không nhìn ra được suy nghĩ trong lòng.

Cũng là yêu, nhưng biểu hiện yêu thương giữa phụ thân và mẫu thân, lại tuyệt đối khác nhau. Tương đối mà nói, đối với sự thân thiết và yêu thương dành cho con cái, nữ nhân biểu hiện trực tiếp hơn. Nam nhân bình thường lại thâm trầm hơn. Nhưng bất kể nói thế nào, đều là yêu thương xuất phát từ trong lòng.

Từ ánh mắt, biểu tình và giọng nói của Sở Hành Vân và Lý Vân Lan, Sở Mộ có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác được yêu thương. Trong lòng hắn thấy ấm áp, rất tốt đẹp, khiến hắn cũng không tự chủ được cũng theo kích động. Hắn chân thành kêu một tiếng phụ thân, mẫu thân.

Sở Thiên lại đứng ở một bên, không có quấy rầy. Tuy rằng bây giờ trong lòng hắn rất sốt ruột, có chuyện rất quan trọng, muốn nói cho Sở Hành Vân và Lý Vân Lan biết.

Một lúc lâu, Lý Vân Lan mới dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn lôi kéo một tay của Sở Mộ tới ghế, để Sở Mộ cùng nàng lần lượt ngồi xuống. Sở Mộ không phản đối cũng không có chống cự, thuận theo tự nhiên ngồi xuống. Loại lĩnh hội này cũng không nhiều.

Tiếp theo, là Sở Hành Vân và Lý Vân Lan cùng Sở Mộ nói chuyện phiếm, hỏi thăm một ít chuyện trong cuộc sống tại Thanh Phong Kiếm Phái, ăn thế nào ở thế nào có hay bị khi dễ hay không.

Nếu như là Sở Mộ trước đây, hơn phân nửa sẽ cảm thấy không nhịn được. Nhưng Sở Mộ bây giờ là Sở Mộ mới, không chỉ không cảm thấy không nhịn được, trái lại trong lòng ấm áp, mỉm cười trả lời từng câu hỏi một.

– Mộ Nhi, lần này về, con có thể ở nhà lâu một chút hay không?

Sở Hành Vân hỏi.

– Con sẽ cố gắng hết mức. Nhưng sợ rằng không có cách nào ở quá lâu được.

Sở Mộ nói. Hắn đã đáp ứng Lăng Phong Chưởng Viện, trong vòng ba tháng phải quay về. Theo kế hoạch của bản thân Sở Mộ là sau khi qua ngày đại thọ của gia gia, hắn sẽ ở lại thêm mấy ngày, rồi quay về kiếm phái. Bởi vì hắn vẫn dự định đi tới đài đấu kiếm tiếp tục thủ kiếm đài, thu được Luyện Khí Hoàn, để tu vi của mình mau chóng tăng lên tới bát đoạn đỉnh phong.

– Phụ thân, nương, các người biết tu vi của A Mộ bây giờ không?

Sở Thiên rốt cuộc tìm được cơ hội nói chen vào, lập tức nói ra. Hơn nữa, giọng nói hết sức kích động.

Phản ứng của Sở Hành Vân và Lý Vân Lan đầu tiên là sửng sốt.

Bọn họ đều biết thiên phú của Sở Mộ rất bình thường. Mặc dù nói là bái nhập Thanh Phong Kiếm Phái, có thể tốt hơn so với ở Sở gia, nhưng chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, sợ rằng có tiến bộ cũng không lớn lắm.

Bởi vậy, bọn họ đều cố gắng quên đi vấn đề này. Bọn họ rất sợ mình vừa nhắc tới, sẽ làm Sở Mộ cảm thấy khó chịu.

Không nghĩ tới, chính là con trai trưởng của bọn họ lại đặc biệt đưa ra chuyện này. Đồng thời giọng nói kia đặc biệt kích động. Hình như là có niềm vui bất ngờ nào đó.

Nghĩ tới đây, Sở Hành Vân thi triển quan khí thuật, nhìn về phía Sở Mộ. Tiếp theo, hai mắt hắn trợn trừng. Tròng mắt cũng thiếu chút nữa thì rơi ra ngoài. Miệng hắn còn không tự chủ được mở ra. Vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Thấy vẻ mặt trượng phu như vậy, Lý Vân Lan cũng thi triển quan khí thuật nhìn về phía Sở Mộ. Tiếp đó, hai mắt nàng cũng trợn tròn, trên mặt lộ ra đầy vẻ khiếp sợ.

Thấy biểu tình của song thân, Sở Thiên đắc ý hừ hừ hai tiếng, giống như bản thân hắn khiến song thân cảm thấy khiếp sợ vậy. Điều này làm cho Sở Mộ có chút cảm động.

– Mộ Nhi. . . Con. . . Con. . . Tu vi này của con. . . Là thật sao?

Sở Hành Vân lắp ba lắp bắp hỏi, vẫn chấn động vô cùng.

– Là thật.

Sở Mộ cười nói.

– Thật sự. . . Thật sự là kiếm khí cảnh bát đoạn. . . Ta thế nào lại cảm giác hình như mình đang nằm mơ vậy. . .

Sở Hành Vân vẫn lắp ba lắp bắp hỏi:

– Mộ Nhi, nói nhanh lên, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tu vi của con làm sao lại nâng cao nhanh như vậy?

Lý Vân Lan và Sở Thiên cũng tròn mắt nhìn Sở Mộ, chờ Sở Mộ giải thích.

Sở Mộ mỉm cười, liền nói sơ qua những chuyện đã xảy ra một lần. Chuyện về Vương Phong, hắn chỉ nói sơ lược, cũng không có nói là cuộc chiến sinh tử. Chỉ nói phân ra thắng bại mà thôi.

Vợ chồng Sở Hành Vân và Sở Thiên tập trung tinh thần lắng nghe. Sau khi nghe xong, bọn họ mới thở ra một hơi.

– Thì ra là thế. Không nghĩ tới Mộ Nhi con ở Thanh Phong Kiếm Phái mấy tháng, lại phát sinh nhiều chuyện như vậy. Tu vi cũng nhận được cách thức nâng cao tăng vọt. Thực sự bất ngờ.

Sở Hành Vân than thở. Vẻ mặt Lý Vân Lan và Sở Thiên lại đầy thán phục.

– Những gì A Mộ từng trải qua, so với ta còn phong phú hơn nhiều. Ta ở Lưu Vân Kiếm Phái, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện ra, vẫn là tu luyện.

Sở Thiên có chút hâm mộ. Đột nhiên thần sắc hắn thoáng động, nhìn về phía Sở Mộ:

– A Mộ, nói như vậy, bây giờ kiếm thuật của đệ rất lợi hại đi. Được rồi. Chúng ta đi vào trong viện vận động tay chân một chút.

– Được.

Sở Mộ không từ chối.

Sở Hành Vân và Lý Vân Lan không có ngăn cản. Tu vi của Sở Mộ bất ngờ đạt được bát đoạn, khiến cho bọn họ đặc biệt khiếp sợ. Lúc này, bọn họ cũng muốn xem thử kiếm thuật của Sở Mộ ra sao.

Bất kể nói thế nào, đây là thế giới kiếm giả. Nếu là một kiếm giả, khi có tu vi kiếm khí cường đại và kiếm thuật tinh tế, mới có thể sống yên phận.

– Thiên nhi, con phải chú ý ra tay đúng mực.

Lý Vân Lan đặc biệt phân phó nói.

– Yên tâm đi, nương.

Sở Thiên vỗ nhẹ vào ngực, bảo đảm nói.

Trong sân, Sở Thiên cùng Sở Mộ đứng cách nhau năm thước, từ phía xa đối diện nhau. Từng người rút kiếm của mình ra. Vợ chồng Sở Hành Vân lại đứng ở một bên, mỉm cười nhìn.

– A Mộ, trước đó không lâu ta vừa đột phá cửu đoạn, là tu vi cửu đoạn sơ kỳ. Chỉ có điều đệ yên tâm, ta sẽ khống chế tu vi ở bát đoạn sơ kỳ, tương đương với đệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.