Kiếm đạo độc thần

Chương 35-36

trước
tiếp

Chương 35: Ta Chỉ Cần Một Kiếm! Bại Ngươi

Song phương ngươi tới ta đi, kiếm quang phi động kiếm động kiếm ảnh lượn lờ, giăng khắp nơi, um tùm gió kiếm bắn ra. Xuy xuy xuy xuy! Âm thanh không ngừng vang lên, trên mặt đất, xuất hiện vô số dấu chân mất trật tự và từng đạo gió kiếm xẹt qua để lại dấu vết.

– Kiếm thật nhanh, ta hoàn toàn không nhìn kịp

– Thật đáng sợ, ta ngay cả một chiêu cũng không tiếp được.

– Sư huynh Lý Dương lại trở nên càng thêm lợi hại.

– Tô Hóa Long cũng rất lợi hại, vậy mà có thể cùng sư huynh Lý Dương đánh tới trình độ này.

– Lý Dương này, ngược lại là có chút bổn sự, vậy mà có thể cùng Tô Hóa Long đối chiến nhiều kiếm như vậy còn chưa có biểu hiện thất bại.

Một tên đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái khác, hai mắt nheo lại, trong mắt lưu chuyển tinh quang, âm thầm suy nghĩ, có chút ngạc nhiên.

Phải biết rằng, Tô Hóa Long bên trong đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái chính là đứng thứ nhất ah.

Âm vang một tiếng vang thật lớn, gió kiếm vỡ toang, gợi lên cát bụi cuồn cuộn trên mặt đất, hai đạo thân ảnh giao thoa tách ra, đứng vững, lại kiếm chỉ đối phương, xa xa tương đối.

– Xem ra ngươi xác thực xứng với danh hiêu đệ nhất đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái, so đệ nhất nhân đệ tử ngoại môn Thanh Thủy kiếm phái, lợi hại hơn hai phần.

Trong mắt Tô Hóa Long có một tia hưng phấn, ngữ khí lại trở nên chìm lạnh:

– Tuy nhiên, tiếp theo ta sẽ thi triển sát chiêu kiếm thuật. Ngươi chắc chắn phải thua.

Ngữ khí Tô Hóa Long, tràn ngập hoàn toàn tin tưởng, phảng phất có thể lây sang người khác.

– Tạo nghệ kiếm thuật của ngươi, cũng vượt qua dự kiến của ta. Nhưng dừng ở đây thôi, khi ta thi triển kiếm thuật sát chiêu thì chính là thời điểm ngươi thua.

Ngôn ngữ Lý Dương sắc bén phản bác.

Song phương không nói thêm gì nữa, nhưng khí tức toàn thân càng thêm cô đọng. Một cơn gió lăng không bay lên, trùng kích hình thành vài luồng khí xoáy nho nhỏ.

– Ta như thế nào cảm giác….. Có chút lạnh…..

Mấy đệ tử ngoại môn chăm chú quần áo, run rẩy nói.

Những người khác không nói gì, trừng lớn hai mắt, đến nháy mắt cũng không thèm. Bởi vì bọn họ đều biết, tiếp theo Lý Dương cùng Tô Hóa Long muốn thi triển kiếm thuật sát chiêu, một màn đặc sắc chính thức xuất hiện.

– Ta luyện tập kiếm thuật, là kiếm thuật cấp thấp Lạc Diệp Kiếm Thuật.

Tô Hóa Long đột nhiên mở miệng lần nữa, thanh âm trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng lại kèm vẻ tiêu sát, không khi phảng phất tiến vào trời thu.

– Ta luyện tập kiếm thuật, là kiếm thuật cấp thấp Triêu Dương kiếm thuật.

Lý Dương cũng mở miệng, ngữ khí có một tia ấm áp phát ra.

– Chúng ta, một kiếm định thắng bại.

Tô Hóa Long và Lý Dương, cực kỳ ăn ý cùng mở miệng. Bỗng nhiên, gió lớn nổi lên.

Lý Dương cùng Tô Hóa Long xuất kiếm cùng lúc, một vòng mặt trời màu đỏ nhạt tản mát ra rặng mây đỏ yếu ớt. Mà mũi kiếm Lý Dương toát ra ánh sáng mặt trời từ phía chân trời, tản mát ra ôn hòa, xua tan hàn ý để cho người cảm thấy chói mắt nhưng lại ôn hòa.

– Chính là sát chiêu Triêu Dương kiếm thuật của sư huynh Lý Dương!

Đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái kích động không thôi.

Mặt khác, Tô Hóa Long xuất kiếm từng mảnh lá rụng tung bay xoay tròn, thu ý tập kích khiến cho người xem cảm giác một tia lạnh lẽo, toàn thân không tụ chủ được run lên.

– Lạc Diệp Kiếm Thuật của Tô Hóa Long đã sớm luyện đến đại thành, cho dù là rất nhiều sư huynh Kiếm Khí Cảnh thất đoạn tạo nghệ bên trên Lạc Diệp Kiếm Thuật cũng không bằng Hóa Long.

Tên đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái đứng xem, âm thầm nói.- Triêu Dương Đương Không!

Lý Dương hét lớn một tiếng, âm thanh như bôn lôi nổ vang, màu hồng ngày càng cuồn cuộn nghiền áp đi phía trước, phảng phất hướng mặt trời mọc bay về phía không trung, tán phát ra độ ấm nhanh chóng lên cao, có dấu hiệu chuyển biến thành Liệt Dương.

– Nóng quá ah.

– Sát chiêu chính thức xuất hiện.

Đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái càng hưng phấn kích động.

– Vô Biên Lạc Diệp Tiêu Tiêu Sát!

Tô Hóa Long quát khẽ, kiếm quang khẽ động, lá rụng bồng bềnh phảng phất bị gió lớn thổi đến, gào thét lên toàn bộ xông về phía trước, từng mảnh từng mảnh mang theo sát cơ lăng lệ ác liệt, hỗn loạn rồi lại trực chỉ Lý Dương.

Cuối mùa thu hàn ý hàng lâm, chợt nóng chợt lạnh, khiến cho đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái vây xem liên tiếp lui về phía sau, mới cảm thấy dễ chịu một ít.

– So với đệ tử nội môn Thanh Lan kiếm phái mà ta mới giết tinh ranh hơn một phần.

Chứng kiến Vô Biên Lạc Diệp Tiêu Tiêu Sát của đối phương, Sở Mộ âm thần nói.

Triêu Dương nóng bỏng, cùng Vô Biên Lạc Diệp trùng kích lẫn nhau. Dưới nhiệt độ của Triêu Dương, Lạc Diệp bị thiêu đốt hóa thành tro tàn. Mà dưới Vô Biên Lạc Diệp trùng kích, độ ấm Triêu Dương nhanh chóng giảm xuống, thể tích thu nhỏ lại.

Thần sắc Lý Dương cùng Tô Hóa Long nhìn như bình tĩnh, nhưng ánh mắt chấn động lại bộc lộ ra nội tâm khẩn trương của bọn hắn lúc này, thành bại chính là một kiếm này.

Cuối cùng, khi Vô Biên Lạc Diệp sắp tan hết, mà Triêu Dương cũng co lại đến còn móng tay rồi tan vỡ.

– Ngươi bại!

Hai chữ này trùng trùng điệp điệp gõ vào trong lòng Lý Dương, khiến cho thần sắc Lý Dương tái nhợt.

Tô Hóa Long khóe miệng treo lên một vòng vui vẻ, một mảnh Lạc Diệp cuối cùng theo mũi kiếm bay vụt về phía Lý Dương dừng ở vị trí cổ họng. Chỉ cần khẽ đẩy về phía trước, mũi kiếm sắc bén sẽ đâm xuyên cổ họng Lí Dương.

– Đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái, không có ai là đối thủ của ta. Lý Dương! Ngươi là đệ nhất nhân đệ tử ngoại môn cũng như vậy.

Tô Hóa Long thu kiếm vào vỏ, thần sắc càng cao ngạo hơn, ngạo khí bức người.

Sắc mặt Lý Dương tái nhợt, ánh mắt có chút ảm đạm, một câu cũng không có nói, chậm rãi thối lui. Hắn bại, vốn cho là sau khi lịch lãm rèn luyện trở về, tu vi đạt tới Kiếm Khí Cảnh lục đoạn đỉnh phong, tạo nghệ kiếm thuật cao sâu hơn. Triêu Dương kiếm thuật đại thành, có thể đánh bại đối phương, không nghĩ tới vậy mà bại.

Bại tựu là bại, Lý Dương không có tìm bất kỳ cớ gì.

– Thanh Phong kiếm phái, cuối cùng là không bằng Thanh Lan kiếm phái chúng ta ah, Thanh Lan kiếm phái chúng ta mới có quyền sống ở trên núi Thanh Lan.

Một đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái khác, ngạo nghễ cười nói.

– Hôm nay, ta quét ngang ngoại môn Thanh Phong kiếm phái, ngày sau ta muốn quét ngang nội môn Thanh Phong kiếm phái!

Tô Hóa Long miệng ra hào ngôn.

– Quá cuồng vọng, đệ tử ngoại môn chúng ta còn có một người.

Một đệ tử ngoại môn gấp gáp quát lên.

– Ah? Còn có ai?

Tô Hóa Long lộ ra khinh thường.

– Sở Mộ! Kiếm thuật đệ nhất nhân đệ tử ngoại môn chúng ta. Nếu là hắn ra tay, ngươi khẳng định không là đối thủ.

Đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái này, vừa rồi cũng là nóng vội, đột nhiên nhớ tới Sở Mộ, không có nghĩ nhiều liền rống lên tiếng, nhưng hiện tại kịp phản ứng, liền sắc mặt trắng bệch, bởi vì hắn biết rõ Sở Mộ chỉ có tu vi Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn.

Tuy nhiên không biết vì sao có hơn mười ngày không thấy Sở Mộ, nhưng hơn mười ngày tu luyện, tu vi có thể gia tăng một ít không tệ, làm sao có thể cùng so sánh với Kiếm Khí Cảnh lục đoạn.


Chương 36: Ta Chỉ Cần Một Kiếm! Bại Ngươi

Mà loại thi đấu này, không đơn thuần là thi đấu kiếm thuật, còn thi đấu kiếm khí ah.

Huống chi kiến thức đến kiếm thuật của Tô Hóa Long, đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái cũng nhận ra kiếm thuật của Sở Mộ có thể đủ thắng quá đối phương.

Chỉ có điều vì mặt mũi, đệ tử ngoại môn này đành phải nói như vậy, dù sao hắn cảm thấy, Sở Mộ biến mất hơn mười ngày, đoán chừng hiện tại cũng không ở trong kiếm phái, đối phương muốn tìm cũng không thấy.

– Sở Mộ? Chưa nghe nói qua, vô danh tiểu tốt mà thôi. Tuy nhiên, coi như là hắn xuất hiện, ta cũng sẽ một kiếm đánh bại hắn, cho hắn biết, cái gì gọi là kiếm thuật.

Tô Hóa Long ngạo khí nghiêm nghị, không để Sở Mộ vào mắt.

– Vậy sao, ta ở ngay chỗ này. Xuất kiếm đi, để cho ta biết rõ cái gì gọi là kiếm thuật.

Bỗng nhiên, một đạo thanh âm đạm mạc vang lên, một đạo thân ảnh áo dài màu xám trong đám người đi ra, nhẹ nhàng đem bao vải lớn buông xuống, từng bước đi về phía Tô Hóa Long.

Vốn là Sở Mộ đối với đệ tử Thanh Lan kiếm phái không có hảo cảm gì, lúc này nghe được đối phương cuồng ngôn, hắn không chút do dự đi tới. Hắn là kiếm thuật tông sư, cũng có uy nghiêm của mình. Hắn là kiếm giả có phong mang của kiếm giả, không cần che dấu, không cần áp lực.

– Thật sự là Sở Mộ!

– Biến mất hơn mười ngày, hắn lại xuất hiện.

– Các ngươi xem, cái bao vải kia, giống như có rất nhiều thứ. Chẳng lẽ hắn đi Bách Thú Cốc lịch lãm rèn luyện?

– Làm sao có thể, tu vi Sở Mộ mới Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn, làm sao có thể đi Bách Thú Cốc lịch lãm rèn luyện.

– Hi vọng hắn thua không quá khó nhìn.

Hiển nhiên, những đệ tử ngoại môn này, đối với Sở Mộ không ôm hi vọng gì.

– Hắn tựu là Sở Mộ!

Ánh mắt Lý Dương và Dương Dịch ngay ngắn hướng vào Sở Mộ. Trực giác bọn họ cho biết Sở Mộ không đơn giản, không hề giống như lời nói đơn giản của đám đệ tử ngoại môn.

– Ngươi chính là Sở Mộ?

Tô Hóa Long nhìn Sở Mộ, khẽ cười một tiếng, ngữ khí có chút khinh thị.

– Cho ngươi xuất kiếm trước.

– Rút kiếm ! Ta chỉ xuất một kiếm, ngươi sẽ thua!

Ngữ khí Sở Mộ thập phần đạm mạc, lại trịch địa hữu thanh (*nói năng có khí phách), khiến cho người nghe xong trợn mắt há hốc mồm, Tô Hóa Long và đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái khác vốn là sững sờ, tiếp theo cười lớn, thiếu chút nữa cười ra nước mắt.

Dương Dịch và Lý Dương phun lên một cơn tức giận, thần sắc càng thêm ảm đạm, tràn ngập thất vọng, đối với Sở Mộ thất vọng. Vốn là bọn hắn đối với Sở Mộ ôm lấy một điểm kỳ vọng, nhưng bây giờ nghe lời nói Sở Mộ, triệt để thất vọng.Âm vang một tiếng, Tô Hóa Long rút kiếm, kiếm nơi tay, thần sắc biến đổi, ánh mắt lợi hại thẳng Sở Mộ.

– Ngươi rất thú vị, nhưng ta một khi xuất kiếm, sẽ không lưu thủ.

Âm thanh Tô Hóa Long lạnh lùng nói.

– Chú ý! Ta muốn xuất kiếm.

Sở Mộ rất hữu hảo nhắc nhở một câu, thoáng chốc rút kiếm, một vòng kiếm quang sáng như tuyết tách ra, đâm thẳng Tô Hóa Long, Tô Hóa Long vừa mới kịp phản ứng, vội vàng đâm ra một kiếm ngăn cản, nhưng kiếm quang nhanh chóng thu liễm, Sở Mộ thu kiếm vào vỏ, khiến cho một kiếm của Tô Hóa Long thất bại.

Sở Mộ quay người đi về hướng bao phục, Tô Hóa Long một kiếm đâm tới sau lưng Sở Mộ, khiến cho người kinh hãi, nhưng sau lưng Sở Mộ giống như có một con mắt, thân hình nhoáng một cái, khiến cho một kiếm của Tô Hóa Long thất bại. Đang muốn lần nữa xuất kiếm, Tô Hóa Long chỉ cảm thấy cổ họng đau đớn, thò tay vừa sờ đặt ở trước mắt xem xét, sững sờ, thần sắc sợ run.

Những người khác, kể cả đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái khác và Dương Dịch, Lý Dương …, toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào cổ họng Tô Hóa Long, thần sắc ngốc trệ không thể tin được. Bởi vì, trên cổ họng Tô Hóa Long, có một điểm màu đỏ tươi, đó là máu tươi……

Kiếm thuật sư, cũng chú ý tu thân dưỡng tính, tu là bản thân thể chất tâm linh kiếm thuật, dưỡng là tính cách tánh mạng, trong từ điển bọn hắn không có cái gọi là giả heo ăn thịt hổ, cũng không có cái gọi là ít xuất hiện.

Như thế nào là kiếm?

Thẳng tắp, sắc bén, cương nhu kết hợp, bất kể là một điểm nào, kiếm tựu là kiếm, sắc bén không thể thiếu, kiếm mất đi sự sắc nhọn chỉ là sắt vụn.

Kiếm thuật sư như kiếm, đồng dạng cũng có sắc bén, kiếm thuật sư tạo nghệ kiếm thuật càng cao thâm, phong mang càng lớn. Chỉ có điều, theo cảnh giới kiếm thuật tăng lên, phong mang sẽ từ ngoài ẩn vào trong, giống như bảo kiếm thu vào vỏ, phản phác quy chân. Nhưng không có nghĩa là mất đi sự sắc bén của mình.

Một khi đã bị khiêu khích, kiếm thuật sư không chút do dự lộ ra phong mang. Cho nên, trên địa cầu, người có kiến thức căn bản không muốn đắc tội kiếm thuật sư. Bởi vì khi kiếm thuật sư giận giữ sẽ rút kiếm giết người, máu tươi năm thước.

Đương nhiên, cũng không phải nói kiếm thuật sư là một đám mãng phu. Trên thực tế, bọn họ là một đám người trí giả, có kết tinh trí tuệ độc đáo riêng.

Đồng dạng, với tư cách là kiếm giả cũng muốn có phong mang mới có thể dũng mãnh tinh tiến. Mất đi phong mang tắc thì biến thành sắt vụn, không còn tư cách xưng là kiếm giả.

Một kiếm của Sở Mộ, dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi lưu lại một vệt máu tươi ở trên cổ họng Tô Hóa Long, chỉ là đâm rách phần da. Nhưng điều này nói rõ, chỉ cần Sở Mộ nguyện ý là có thể một kiếm giết chết Tô Hóa Long.

Chỉ là đối với Sở Mộ, Tô Hóa Long quá yếu, ngay cả tư cách làm đối thủ cũng không có. Nếu không phải Tô Hóa Long ăn nói cuồng ngôn chỉ vào mình, Sở Mộ cũng không có ra tay giáo huấn. Mặt khác, nếu giết chết Tô Hóa Long, Sở Mộ khó mà đảm bảo được rằng Thanh Lan kiếm phái sẽ không mượn cơ hội này mà gây sự. Đối với Sở Mộ, phiền toái như vậy có thể tránh thì nên tránh.

Sở Mộ cũng không biết, một kiếm của hắn khiến trong lòng mọi người xoáy lên một cơn bão như thế nào.

Tô Hóa Long thần hồn chán nản rời Thanh Phong kiếm phái mà đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái thì hưng phấn không thôi, kích động không thôi, lại không biết phát tiết như thế nào, chỉ là không ngừng cười, cười lớn, la lên, rút kiếm cuồng loạn nhảy múa, không có dấu hiệu tận hứng.

Dương Dịch và Lý Dương liếc nhau, cười khổ một tiếng.

Vốn bọn hắn còn đang suy nghĩ muốn cho Sở Mộ một chút giáo huấn, khiến cho hắn hiểu được đệ nhất kiếm thuật Đệ tử ngoại môn không phải là người nào cũng đều có thể đảm đương.

Nhưng hiện tại, chứng kiến kiếm thuật của Sở Mộ quỷ thần khó lường, bọn hắn sởn hết cả gai ốc nghĩ mà sợ, toàn thân mồ hôi lạnh ứa ra, sắc mặt càng thấy tái nhợt, này đâu chỉ là đệ nhất kiếm thuật Đệ tử ngoại môn, danh xưng đệ nhất Đệ tử ngoại môn đặt ở trên đầu Sở Mộ còn không sai biệt lắm. Hai người bọn họ bị đả kích, cảm giác nản lòng thoái chí, cảm thấy tân tân khổ khổ luyện kiếm nhiều năm, lại có gì dùng?

Bất kể thế nào, Sở Mộ biến mất hơn mười ngày, dùng tư thái siêu nhiên tuyệt đỉnh tuyên bố hắn trở về với đám đệ tử ngoại môn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.