Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 9-10

trước
tiếp

Chương 9: Trò vui khởi động

Bàng Lạc Tuyết trở lại khuê phòng bắt đầu tỉ mỉ phối màu sợi tơ, cầm bức họa bắt đầu tỉ mỉ thêu lên. Tử Quyên bưng ly trà sâm tiến vào, nói cho nàng biết, buổi tối lão thái thái muốn lễ phật, sẽ không cần các nàng đi Hà Hương viện thỉnh an.

Ngày mai chính là Mẫu Đơn yến, tuy nói tiểu thư vẫn chưa đến tuổi cập kê, thế nhưng là tiểu thư Quốc công phủ l.q.d đương nhiên phải tỉ mỉ. Không nên làm mất phong thái tiểu thư Quốc công phủ, lão phu nhân thưởng cho tiểu thư một cây trâm bát bảo lưu ly, tiểu thư ngày mai cần phải mang theo.

Lão phu nhân nhất phẩm cáo mệnh trong người, bình thường chuyên tâm lễ phật không cùng tôn tử, tôn nữ thân thiết, tính tình tương đối lạnh nhạt.

Lão quốc công lúc còn trẻ không quá thích lão thái thái, đối với nàng cũng tương đối lạnh nhạt. Trái lại mấy thiếp thất lại sủng ái. Nhi tử của nàng cũng không chịu thua kém, bằng không ngồi ở vị trí này khẳng định không phải nàng.

Lão công quốc vừa mất đi liền đuổi di nương đi biệt viện, con trai thứ cũng bị áp chế cho ra ở riêng. Cho nên thành kiến đối với thiếp thất tương đối sâu, nhưng bây giờ quốc công gia là con trai của bà, lại trông nhi tử có thể khai chi tán diệp.

Thấy được cha mẹ ân ái lại không thoải mái. Lão thái thái lúc trẻ tuổi cũng là người khó dây dưa, già rồi cũng không tiện hồ lộng. Thế nhưng với nàng và ca ca lại vô cùng tốt, kiếp trước nàng không để ý nên mới để Bàng Lạc Vũ từ đó gây khó dễ.

Cây trâm lưu ly, khi cây trâm lưu ly này chỉ thưởng cho nàng, Bàng Lạc Vũ lúc đó không thoải mái một lúc lâu, bởi vậy tại Mẫu Đơn yến hại nàng quỳ gối trước cửa cung bị phạt kẹp ngón tay.

Lúc đó còn tưởng rằng là ngoài ý muốn, không ngờ lại từ đó về sau hại nàng không thể đụng vào thêu thùa may vá cùng dây đàn và các loại đồ vật khác. Lúc đó chịu đựng thống khổ, nàng nâng tay lên cảm giác được đau khổ kiếp trước phảng phất như trước mắt. Kiếp này nàng ít nhất cũng nên lấy lại một chút mới phải.

Mới vừa tối. Thêu cả một buổi trưa liền khiến mắt mệt mỏi, nàng liền dừng lại. Cơm tối liền ở phòng bếp làm vài món ngon miệng, cùng Liên Ngẫu, Liên Diệp cùng nhau đóng cửa lại thân thân thiết thiết ăn cơm.

“Tiểu thư, trong chốc lát đại tiểu thư có thể tới, nhìn đại tiểu thư đối với tiểu thư ôn thanh nhỏ nhẹ, luôn cảm giác đại tiểu thư miệng nam mô bụng bồ dao găm.” Liên Diệp khẽ bĩu môi.

“Phải không, phải không, còn có việc Vương di nương ỷ vào nhà mẹ đẻ, tiểu muội bây giờ là quý phi mỗi ngày đều đối nghịch cùng phu nhân, chủ quản hiện tại cũng bắt đầu đến a dua nịnh hót.” Liên Ngẫu như gà mổ thóc gật đầu phụ họa nói “Bất quá tiểu thư tựa hồ cùng trước đây có chút bất đồng.”

“Được rồi, biết các ngươi đang bênh vực ta. Ăn cơm nhanh lên một chút, ngày mai còn phải cùng ta vào cung. Mau một chút ăn cơm, tính tính toán toán tiền tiêu hằng tháng của ta xem l.q.d còn bao nhiêu, không thể dựa vào ít bạc này sống qua ngày được. Ăn xong cơm còn phải suy nghĩ thật kỹ, tiểu thư nhà ngươi đang muốn làm đại sự. Nghĩ biện pháp gì giải quyết đi.” Nàng rầu rĩ nói.

Một bữa cơm, ngược lại ăn rất vui vẻ. Sự tình phải từng bước từng bước thực hiện, cơm phải ăn từng miếng từng miếng. Không vội, không vội, trong lòng nàng trấn an nói.

Giờ Tuất, Bàng Lạc Vũ đang ở trong viện cùng Vương di nương chọn y sam, trang sức ngày mai vào cung, nghe thấy nha đầu nói lão thái thái thưởng nhị tiểu thư một cây trâm bát bảo lưu ly, lập tức đen mặt cứ thế mà xé nát khăn tay.

Lúc trước lão thái thái ban ngày sắc mặt không tốt nhìn nàng, nàng cũng nhịn, nghĩ rằng Bàng Lạc Vũ nàng tùy thời ở quốc công phủ làm thứ nữ, nhưng gia thế mẫu thân cũng không tầm thường. Trong cung dì lại là quý phi, hiện tại nàng chính là con l.q.d trưởng. Bà già kia cứ chờ, ta Bàng Lạc Vũ sớm muộn cũng sẽ quang minh chính đại mặc y phục đỏ. ( Nhi giải nghĩa chỗ này nha: Chỉ có đích nữ mới được mặc màu đỏ, mà Bàng Lạc Vũ dù là trưởng nữ nhưng không phải đích nữ vì vậy không được mặc màu đỏ. Chỉ có Bàng Lạc Tuyết mới được mặc màu đỏ thui. ^^ .)

“Mẫu thân, nếu không phải là dì hạ chỉ để cho nữ nhi tham gia mẫu đơn yến, đoán chừng tổ mẫu vẫn sẽ cấm đoán ta, bà cũng quá thiên vị nha đầu Tuyết nhi kia. Có vật gì tốt đều thưởng cho nàng, đây là trước mặt mọi người muốn đánh vào mặt của nữ nhi sao. Cùng là dạy dỗ nữ nhi, chính bà ấy hẳn là cũng nên nhìn xem một chút, bằng không Nhị bá phụ và Tam bá phụ cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi phủ đi.” Bàng Lạc Vũ bất mãn lầm bầm nói.

Vương di nương vẻ mặt không vui nhưng cũng biết đây là thực tế, lão bà này quả nhiên là dầu mỡ không vào.

“Vũ nhi a, cẩn thận tai vách mạch rừng, thời gian không còn sớm, đừng quên gặp muội muội ngươi. Phải biết rằng, chúng ta không còn bao nhiêu thời gian mà nghĩ những chuyện này đâu. Ngày mai mẫu thân còn chờ tin tức tốt của con.”

Bàng Lạc Vũ nghĩ đến kĩ thuật thêu của nha đầu Tuyết nhi kia, hơi mỉm cười nói: “Hôm nay hẹn cùng muội muội một lát, sợ nàng chờ nóng vội. Nữ nhi cáo lui trước, mẫu thân sớm đi nghỉ ngơi.”

“Đi xem lão gia hôm nay nghỉ ngơi ở nơi nào.” Vương di nương đợi Bàng Lạc Vũ đi, liền nhìn Tùng Lam hỏi.

“Hồi di nương, là ở chỗ Tứ di nương.” Tùng lam cúi đầu không dám nhìn sắc mặt Vương di nương càng ngày càng đen.

“Hừ, thật cho là mang thai thì sẽ giỏi sao. Suốt ngày dụ dỗ lão gia, ta ngược lại muốn nhìn ngươi có số mệnh đó hay không.” Ánh mắt Vương di nương trầm xuống một lúc sau nói tiếp: “Đi xem phu nhân cùng Tam phu nhân đang làm cái gì, trở lại liền báo cho ta biết.

“Dạ, nô tỳ tuân mệnh.” Tùng Lam nói.

Mà bên kia, Bàng Lạc Vũ dẫn theo Tụng Chi mang đến rất nhiều lễ vật mà quý phi ban thưởng cho, đi Lạc Tuyết các. Tuy trong lòng không muốn, nhưng nghĩ đến việc này có thể mang đến chỗ tốt, cảm thấy vẫn nên nhịn. Vì thế mang theo khuôn mặt vui vẻ, để cho Tụng Chi gõ cửa. Mở cửa chính là Liên Diệp.

“Nô tỳ bái kiến đại tiểu thư. Tiểu thư nhà ta đã ở khuê phòng chờ đại tiểu thư đến, mời đi theo nô tỳ.” Tay Liên Diệp cầm một chiếc đèn lồng ở phía trước dẫn đường.

Bàng Lạc Vũ vừa tiến vào viện lại cảm thấy Lạc Tuyết các tựa hồ lại đẹp lên không ít. Lạc Tuyết các tuy không rộng lớn bằng Thính Vũ hiên, nhưng lại có một suối nước nóng rất quý ở bên trong, suối nước nóng tự nhiên. Từ khi Bàng Lạc Tuyết dần dần lớn lên, phụ thân càng ngày càng sủng ái nàng, tất cả thứ tốt nhất đều được đặt ở đây. Bàng Lạc Vũ càng nghĩ càng không cam lòng.

Hoa đào xen lẫn cùng hoa lê bay xuống, cánh hoa nhàn nhạt rơi trên đá cuội tạo thành một đường nhỏ trông rất đẹp mắt. Càng tới gần, càng phồn hoa náo nhiệt, mẫu đơn cùng thược dược đua  nhau phủ kín tạo lên một biển hoa, hoa hạnh cùng hải đường vây đường nhỏ lại đến mức chặt chẽ. Mỹ cảnh như vậy rơi vào trong mắt Bàng Lạc Vũ biến thành đố kị sâu sắc. Vì thế cho nên Tụng Chi lôi nàng mấy cái cũng không phát giác được.

Liên Diệp xoay người nhìn thấy đố kị trong mắt đại tiểu thư như vậy lấy làm kinh hãi. Tụng Chi vội vàng nói: “Đại tiểu thư đi một lúc nên có thể thấy chút mệt mỏi.”

Lúc này Bàng Lạc Vũ mới bừng tỉnh giật mình nói: “Có lẽ là vậy, các ngươi đều ở bên ngoài chờ đi, tự ta đi vào là được.”

Nàng chính là sợ nha đầu Liên Diệp này nhìn ra chỗ không ổn, do vậy liền để bên ngoài. Tự mình tiếp nhận đèn lồng từ tay Liên Diệp đi vào bên trong.

Bàng Lạc Tuyết ngồi ở dưới mái hiên, tay cầm một quyển sách, lười biếng nằm ở trên giường quý phi, có một loại lười biếng quyến rũ. Bên cạnh hoa hải đường đua nhau rủ xuống vô vàn cánh hoa, có những cánh hoa như những đốm sao nhỏ rơi trên mái tóc của nàng, nàng cũng không để ý.

Bàng Lạc Vũ đi tới bên hiên nhìn thấy một mỹ nhân tinh xảo dưới hoa, trong lòng che giấu cảm giác không cam lòng. Vẻ mặt lập tức hiện lên nụ cười ôn nhu dịu dàng nói: “Muội muội thực sự là hăng hái, mỹ cảnh như vậy, quả thật là để thưởng thức lúc đêm, thực sự tạo ra một phần thú vị.”

Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy nàng, từ từ ngồi dậy, cười xán lạn lập tức nói: “Tỷ tỷ thật khéo đùa, muội muội chẳng qua là vừa mới thêu được bức tranh tốt, lén lười một chút, tỷ tỷ liền tới.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người của Bàng Lạc Tuyết, ánh mắt lại rơi vào ngón tay mảnh khảnh nhỏ bé, ánh mắt sâu thẳm, quả nhiên là một đôi tay khéo léo. Kiềm chế không vui trong lòng cười nói: “Muội muội sao không hoan nghênh? Hôm nay tỷ tỷ được dì thưởng cho, lại mang những thứ tốt nhất tới cho muội muội. Nào biết muội muội như không vui chào đón ta, thật sự là mất mặt.”

Nhìn vẻ mặt Bàng Lạc Vũ làm bộ quả nhiên là muốn nôn, nếu mất mặt hà cớ gì không mời mà tới. Thật cho là ta không biết tâm tư của ngươi: “Muội muội sao dám đây, tỷ tỷ tới mang đến cho muội vật phẩm thượng hạng là phúc khí của muội. A, muội muội có hộp gấm bên trong, muốn tỷ tỷ nhận xét giúp muội, đang định mang ra cho tỷ tỷ xem. Không bằng tỷ ở lại chọn giúp muội, để muội mang tặng cho mẫu thân.”

Bàng Lạc Vũ vừa nghe liền cuống lên, thầm nghĩ ta còn muốn lấy tại sao có thể ở chỗ này giúp bình phẩm. Thế là cười nói: “Muội muội cũng không hiếu kỳ tỷ tỷ mang đến cái gì cho muội sao, một mực nóng vội như vậy. Đều là một chút món đồ khó có thể thấy được. Tương đối tinh xảo, không bằng chúng ta xem trước, cái này chúng ta một chút xem sau, cũng không thể nhất thời gấp gáp được a.”

Bàng Lạc Tuyết vừa nghe liền biết nàng có chủ ý gì. Bàng Lạc Vũ, đây chính là thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại đến… Không được oán ta a, thế là nàng cười đáp ứng. Hai tỷ muội thân thân thiết thiết cùng nhau đi ra.

 

Chương 10: Mẫu đơn yến (thượng)

Trong Lạc Tuyết các, Bàng Lạc Vũ và Bàng Lạc Tuyết đang tỉ mỉ ngắm nhìn từng đồ vật, lại thân thân thiết thiết ngồi thêu thùa. Cho đến mãi đêm khuya Bàng Lạc Vũ mới lấy được bức tranh thêu cảm thấy hài lòng ra khỏi phòng. Sợ Bàng Lạc Tuyết giữ lại tú phẩm đáng giá, cho nên lại suy nghĩ một chút tham khảo kĩ thuật thêu  rõ hơn. Cho đến khi cảm thấy bản thân mệt mỏi, nhưng kết quả cuối cùng khiến cho bản thân rất hài lòng. Kỹ thuật thêu của Bàng Lạc Tuyết không ngờ lại tốt như vậy, trong lòng đố kỵ càng sâu. Dù thế nào nhất định phải suy nghĩ biện pháp hủy đi tài năng. Hôm nay đã quá mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn bầu trời đã khuya. Tụng Chi đỡ tay nàng, đi đến Thính Vũ hiên.

Đến Thính Vũ hiên, cho mọi người lui hết. Để lại Tụng Chi mở ra bức tranh thêu Mẫu đơn yến tươi đẹp sống động. Ngay lập tức cảm thấy như hoa nở ở trước mắt, hương thơm lúc ẩn lúc hiện lan tỏa. Trong mắt hai người hiện lên kinh diễm, Tụng Chi nhìn thấy vẻ  mặt Bàng Lạc Vũ liền biết, đại tiểu thư khẳng định không tha cho một thân tài nghệ của nhị tiểu thư. Quả nhiên Bàng Lạc Vũ nhẹ nhàng cười nói: “Tụng Chi cảm thấy bức tranh này rất đẹp sao? Muội muội làm thật khéo, ta cảm thấy rất hâm mộ.”

Tụng Chi thầm nghĩ không tốt: “Nhị tiểu thư thật khéo tay, nhưng mà bàn về tài nghệ thì không bằng đại tiểu thư. Đại tiểu thư mới là chủ nhân của danh hiệu tài nữ Đông Tần quốc, chỉ là nhị tiểu thư còn chưa cập kê, nhưng phong thái đã bộc lộ ra, nô tỳ sợ nàng sẽ đoạt mất danh tiếng của đại tiểu thư.”

“Danh tiếng? Ta không chiếm được, thì người khác cũng đừng nghĩ tới. Nhất là Bàng Lạc Tuyết, ngươi đưa tai lại đây.”

Tụng chi nghe qua, hai người nhìn nhau cười, vẻ mặt âm độc.

Trong Lạc Tuyết các, Liên Ngẫu và Liên Diệp hầu hạ Bàng Lạc Tuyết đến phòng ngủ, trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi.

“Bây giờ là canh mấy rồi?”

“Đã là nửa đêm giờ tý, đại tiểu thư rõ ràng cố ý, muộn như vậy mới đến, tiểu thư nghỉ ngơi sớm một chút, vừa nãy ta đã đốt hương an thần. Dạo gần đây buổi tối tiểu thư ngủ không được ngon giấc. Nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Nàng cảm động về sự chu đáo của Liên Diệp, nhưng ngày mai sẽ có một trận huyên náo, cho nên phải giữ cho tinh thần thật tốt để còn xem kịch hay. Vì thế nằm trên giường, thấy trong đèn đã đổi thành hương trắng, xác thực an thần có công hiệu. Sau đó tắt đèn ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, trời vừa sáng liền rời khỏi giường, trên người mặc váy dài Đằng thanh duệ, lụa Vãn Yên Hà Tử, vân sam Như Ý, khuyên tai phỉ thúy hình giọt nước. Cài trâm Bát Bảo Lưu Ly mà lão thái thái thưởng. Nhẹ nhàng tô một chút son môi, một chút phấn trên mặt. Đuôi lông mày, khóe mắt đều phong tình. Đi theo lão phu nhân thỉnh an, nghe mẫu thân dặn dò vài câu, lúc này Bàng Lạc Vũ một thân l.q.d váy hoa dài, trên người đồ trang sức Hồng Bảo Thạch giá trị xa xỉ. Trên trán vẽ một đóa hoa mai, tăng thêm vẻ điềm đạm đáng yêu. Đứng chung một chỗ với nàng cảm thấy trang phục đó giống như tiểu thư con vợ cả. Vương di nương đúng là cam lòng bỏ bạc ra. Ra khỏi cửa, nàng và Bàng Lạc Vũ ngồi trên hai chiếc kiệu khác nhau đi tới cung Đông Tần. Liên Diệp và Liên Ngẫu ngoan ngoãn yên lặng bên cạnh nàng.

Mỗi năm một lần, Mẫu đơn yến là do hoàng hậu chủ trì, các Vương Công đại thần, nữ tử đều được tham gia, nói thẳng ra là dưới lớp vỏ tạo sự thân cận. Tài nữ tử biểu diễn tài nghệ, kiếp trước Bàng Lạc Vũ chỉ bằng một bộ Mẫu đơn diễm đồ này liền được danh hiệu “Đệ nhất tài nữ”. Ngươi thận trọng, ta chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu.

Thời gian trôi qua nửa nén hương đã đến cửa cung, nàng cùng Liên Diệp Liên Ngẫu xuống xe, Tụng Chi cẩn thận đỡ Bàng Lạc Vũ xuống xe, Trong tay Tụng Chi ôm một hộp lễ, chắc chắn là đựng bức thêu Mẫu Đơn kia. Nàng nhẹ nhàng nâng mí mắt nhìn một chút, Liên Diệp đỡ tay nàng, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Bàng Lạc Vũ cười nói: “Tỷ tỷ chuẩn bị tài nghệ gì vậy, bí mật đều nằm trong hộp gấm ở đây sao, quả nhiên là tinh xảo, muội muội thật tò mò, có thể xem trước được không?” Nàng dịu dàng vô hại cười nói.

“Muội muội không cần nóng vội, đợi lát nữa không phải thấy được sao, Trang phục hôm nay của muội quả thực là ‘thanh thủy xuất phù dung’, rất nhiều tiểu thư đều đến đây, chúng ta trước tiên đi chào hỏi, tránh làm mất lễ nghi, Tụng Chi luôn bảo vệ lễ vật, sẽ không xảy ra sai sót. Muội muội lo lắng cái gì.” Mặt Bàng Lạc Vũ không đỏ hơi thở không gấp nói ra lời này. Nàng thật là bội phục độ dày của da mặt nàng ta. Nhìn ngươi không có nửa điểm chột dạ, đợi lát nữa nhớ cẩn thận đón tiếp đại lễ của muội muội đưa cho ngươi nha.

Các nàng theo cung nhân dẫn đường đến ngự hoa viên, đi qua rất nhiều hành lang cây tử đằng liền đến vườn Mẫu Đơn, hoàng hậu còn chưa tới, các tiểu thư thế gia tập trung tốp năm tốp ba lại một chỗ đàm luận về các loại mẫu đơn. Dương cô cô bên cạnh Hoàng Hậu đi ra nghênh đón các nàng tiến vào trong cung. Tuy nói Bàng Lạc Vũ là trưởng nữ, nhưng nàng ta chỉ có thể đi theo phía sau nàng, cùng nhau quỳ gối hành lễ “Tham kiến Hoàng hậu nương nương, chúc Hoàng hậu nương nương trường thọ vô biên.”

“Thần nữ Bàng Quốc Công phủ Bàng Lạc Tuyết và thứ tỷ Bàng Lạc Vũ thỉnh an Hoàng hậu nương nương.” Nàng và Bàng Lạc Vũ lại hành lễ. Tuy rằng Bàng Lạc Vũ đã có sự chuẩn bị, nhưng khi nghe được hai chữ thứ tỷ vẫn không nhịn được mặt mày run rẩy.

Hoàng hậu quan sát tỷ muội các nàng một lát rồi mời các nàng ngồi vào chỗ, các nàng lễ phép đứng dậy ngồi vào chỗ, tiếp theo các tiểu thư khác cũng từng người đến thỉnh an. Cháu gái của Dương Quốc công Dương Băng, Dương Dĩnh cũng chính là tỷ muội tốt của nàng. Cháu gái Dương Quốc Công bên gia tộc của mẫu thân nàng, chính là biểu tỷ muội Dương Băng và Dương Dĩnh. Dương Băng thì vừa mới cập kê, Dĩnh nhi thì khoảng chừng mười tuổi hơi mập một chút nhưng vô cùng đáng yêu, nàng nhìn Dương Dĩnh cười cười, tiểu gia hỏa này hận không thể tại nơi này ngay lập bổ nhào về phía nàng. Hơn hết cả hai người họ đều không ưa tú Bàng Lạc Vũ là thật. Các tiểu thư danh môn hành lễ xong vừa vào chỗ ngồi, đã nghe được giọng thái giám truyền đến: “Hoàng Thượng giá lâm, Qúy phi nương nương giá lâm.”

“Tham kiến hoàng thượng, quý phi nương nương”

“Nô tì tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Vương quý phi tên gọi là Vương Nhược Dao, muội muội thân thích của Vương di nương, nhu nhược mềm yếu, bộ dáng xinh đẹp làm cho người ta cảm thấy không thể không thương tiếc, chỉ tiếc mỹ nhân này lại có tâm địa độc ác như rắn rết.

“Muội muội đứng lên đi, các vị tiểu thư ngồi xuống cả đi. Vốn là muốn phái người mời muội muội đến, không nghĩ tới muội đến chỗ Hoàng Thượng rồi cùng nhau đến đây.” Hoàng hậu hỏi dường như vô tâm, lại làm cho Vương quý phi hoảng sợ, hoàng hậu thật sự là tâm cơ thâm trầm, lúc này không phải là lúc trở mặt với nàng ta, đợi thời cơ đến nhất định không cho ngươi chết tử tế.

“Nô tì. . . . . .” Vương Nhược Dao còn chưa nói xong hoàng thượng đã xen vào nói: “Ái phi là sợ trẫm phê duyệt tấu chương vất vả nên cố ý hầm bát canh dâng lên cho trẫm, cho nên chậm trễ canh giờ, hoàng hậu chớ nên trách tội.” Dứt lời nhẹ nhàng nắm tay Vương Nhược Dao. Hoàng hậu xem màn này ở trong mắt nhưng chỉ có thể chịu đựng giận dữ nói: “Thần thiếp làm sao có thể trách tội, chỉ là việc nhỏ, thân thể hoàng thượng quan trọng hơn, muội muội bầu bạn bên cạnh hoàng thượng, thần thiếp thật an tâm, hôm nay yến hội Mẫu đơn, tất cả chư vị tiểu thư không cần câu nệ, hoa Mẫu đơn trong Mẫu đơn viên năm nay nở rất đẹp, Bổn cung cảm thấy may mắn vô cùng.”

“Muội muội nghe nói hoàng thượng ban cho tỷ tỷ một khối ngọc bội bên trong có hoa mẫu đơn, chỉ sợ trên đời này nó là khối ngọc duy nhất, không bằng Hoàng hậu nương nương mang ra cho nô tì và các vị các tiểu thư được mở mang tầm mắt.” Vương quý phi cười nói.

“Chỉ là một khối ngọc thôi, Bổn cung để ý chính là tâm ý của hoàng thượng.” Hoàng hậu tuy rằng nói không để ý, nhưng vui sướng trong lòng hiện rõ trên mặt vì thế lệnh cho Dương cô cô đi lấy. “Được rồi, hôm nay nhân vật chính không phải là bổn cung mà là các vị thiên kim thế gia, mọi người cứ dốc hết sở trường của mình ra, bổn cung tất nhiên có thưởng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.