Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 5-6

trước
tiếp

Chương 5: Nữ nhân áo den

Bên trong Lạc Tuyết các, thùy ti Hải Đường đang nở rộ, phong lan phía dưới cũng xanh non tươi tốt. Dọc theo đá cuộn trải ra thành con đường nhỏ, Bàng Lạc Tuyết chậm rãi thong thả bước đi, vẫn là đang suy nghĩ, nói là buổi tối học thuộc lòng, chẳng qua là vì  muốn mẫu thân yên lòng, việc nặng một đời, làm sao có thể không nhớ, ngẫm lại đêm nay là yến tiệc, Bàng Lạc Tuyết nháy mắt trở lên âm trầm, sợ là yến tiệc không có gì tốt lành. Nhớ lại ngày đó yến tiệc thật đúng là phấn khích, nàng đều có chút mơ hồ mong đợi đây.

“Tiểu thư, người đi đâu vậy, Liên Ngẫu cùng Liên Diệp tìm người một hồi, như thế nào lại không cầm lô ấm, như vậy tay sẽ lạnh, đúng là lạnh thật? Nô tỳ bây giờ đi nấu canh gừng cho người uống.”

“Tỷ tỷ cùng mẫu thân đi nơi nào, Liên Ngẫu cùng Liên Diệp được ta phái đi ra ngoài lấy sợi tơ. Tử Quyên tỷ tỷ, ngươi không cần lo lắng.” Nói xong nàng cười ngọt ngào, Tử Quyên là người được mẫu thân phái tới bên người, cũng đã đến tuổi xuất giá, Liên Ngẫu cùng Liên Diệp thật ra từ nhỏ cùng nàng lớn lên, cũng là tấm lòng trung thành. Bất quá nàng nếu muốn báo thù, không có người đắc lực trợ giúp là không thể được. Quên đi, trước yên lặng xem xét, từng bước một tiến tới, kiếp trước ức hiếp người của ta, ta nhất định phải làm cho các ngươi hoàn trả gấp trăm ngàn lần.

“Nhị tiểu thư, phu nhân nói, bây giờ tranh thêu mẫu đơn không vội, người không cần phải thức đêm thêu. Vừa rồi phu nhân gọi nô tỳ đến lấy mấy cuộn gấm, để làm bộ đồ mới quả thật là hợp với tiểu thư. Tiểu thư qua xem, nô tỳ liền kêu tú nương chuẩn bị kiểu dáng màu sắc cho tiểu thư lựa chọn.”

“Ngươi trở về nói với mẫu thân, ta đã nhớ kỹ.”

“Dạ, nô tỳ xin lui xuống trước.”

Trở lại phòng, quả nhiên thấy trên bàn đặt những cuộn gấm vóc màu trắng thanh thuần, quả nhiên là mẫu thân, vải mỏng trắng, bên trên hoa Mẫu đơn được thuê ẩn trong vải bằng sợi tơ màu bạc, dưới ánh mặt trời, hoa văn lúc ẩn lúc hiện sinh động. Màu tím nhạt lại được thêu lên những cánh hoa hải đường, nàng thấy cách thêu hoa Hải Đường nhìn rất quen mắt, vì thế gọi Liên Ngẫu tới hỏi, quả nhiên là từ tay mẫu thân. Trên tấm vải đều toát ra sự từ ái của mẫu thân, đáng tiếc mẫu thân quá mức dịu dàng, mới có thể bị các nàng ám hại.

“Thu vải vóc lại, gọi tú nương* tới sửa lại màu sắc tươi sáng cho ta xem.” Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời vẫn còn sớm, không bằng đi dạo trên đường, cũng là thả lỏng tâm trạng không cần xem các nàng diễn trò làm bộ làm tịch, thật đúng là mệt.

*Tú nương: Thợ thêu thủ công.

“Liên Ngẫu, cầm khăn lụa của ta tới đây, đổi một bộ xiêm y thường ngày, bản tiểu thư muốn đi ra ngoài.”

“Tiểu thư, không phải hôm nay người nói muốn thêu xong bức tranh Mẫu Đơn sao, hiện tại tiểu thư lại muốn đi ra ngoài, tiểu thư đi ra ngoài không có ý định mang nô tỳ theo sao?” Liên Diệp vừa nghe, hai người lập tức tinh thần tỉnh táo, song lại bày ra bộ dáng ủy khuất.

Hai người là chị em sinh đôi, lại cùng nàng lớn lên từ nhỏ, tự nhiên sẽ đặc biệt vô cùng thân thiết, nhớ ngày đó, nàng vừa lập gia đình, hai người được theo nàng làm nha hoàn hồi môn nhưng lại bị Vương di nương quản lí, quyết định gả ra ngoài. Nghĩ đến lúc đó Bàng Lạc Vũ muốn thao túng nàng, chặt đứt người thân cận bên nàng, cũng là  đáng thương cho các nàng bị gả đi phương xa, tuổi còn trẻ liền nhiễm bệnh qua đời. Hai người trời sinh tính đơn thuần, con đường kiếp này của nàng nhất định gập ghềnh không ít. Vẫn là đang cân nhắc lo lắng có nên bồi dưỡng các nàng thành trợ thủ đắc lực của nàng hay không. Vì thế nàng liền cười nói “Làm sao có thể không mang theo các muội, các muội từ nhỏ cùng tỷ lớn lên, tỷ nếu vụng trộm trốn đi không mang theo các muội, không chừng lại oán giận tỷ mất, thôi được, lại đây giúp tỷ chải đầu, chúng ta thay trang phục rồi đi.”

Hai người đương nhiên vui vẻ, ngay sau đó liền chải đầu giúp nàng, tiếp theo lại cầm bộ nam trang mặc lên người, mang theo hai người từ cửa sau lén lút trốn đi.

Đông Tần quốc, xưa nay người dân cởi mở lạc quan, tuy rằng so với Bắc Yến quốc, Tây Lăng quốc cùng Nam Chiếu quốc không được bằng cho lắm. Một thân trang phục công tử mang theo hai cái tiểu nha hoàn cũng không làm người ta chú ý.

Là kinh thành Đông Tần quốc đương nhiên sẽ phồn hoa, vô cùng náo nhiệt, Liên Ngẫu cùng Liên Diệp tâm tính tâm tính như tiểu hài tử, nhìn đến cái gì cũng đều mới lạ không thôi, nhưng cũng biết chăm chú đi sát theo nàng, bảo vệ nàng không bị dòng người chen lấn xô đẩy. Ba người liền hướng tới bên hồ đi đến, cây cỏ lay động cùng chim oanh, thực là hồ liễu mùa xuân say mê lòng người. Làm cho người ta lưu luyến quên trở về.

“Cứu mạng….”

Tiếng kêu phát ra từ một ngõ nhỏ, nàng mơ hồ nghe được, vì thế mang theo Liên Ngẫu, Liên Diệp hướng tiếng kêu đi tới, trước cửa ngôi miếu rách nát có điểm đỏ thẫm kéo dài đến cánh cửa bên trong. Nàng muốn đẩy cửa đi vào, lại bị Liên Ngẫu Liên Diệp ngăn trở.

“Tiểu…Công tử, người muốn làm gì a, nơi này vắng lặng như vậy, nếu xảy ra chuyện gì không tốt, phu nhân nhất định sẽ trách cứ chúng ta. Vạn nhất có cái gì nguy hiểm, chúng ta biết ăn nói như thế nào với phu nhân a!”

Nhìn vẻ mặt các nàng lo lắng, nhớ lại kiếp trước vào ngày này nàng ở phủ chuyên tâm thêu tranh giết thời gian, kiếp này ngày hôm nay phát sinh cái gì quả nhiên là không biết, nếu trời cao đã cho ta cơ hội làm việc này, thì sợ gì.

“Các ngươi đi cùng ta, sợ cái gì, nếu đã kêu cứu mạng thì làm gì còn khí lực hại chúng ta, các ngươi nếu sợ liền ở chỗ này đợi ta ra.”

Hai người thấy nàng kiên trì, liền cắn răng nói: “Nô tỳ đi cùng tiểu thư, nô tỳ không sợ!” Nhìn hai người biểu tình giống nhau như đúc, ‘phốc’ một tiếng nở nụ cười, lúc này hai cái nha đầu này còn có chút can đảm. Có khả năng bồi dưỡng. Nàng đưa tay đẩy cánh cửa,  theo vết máu tìm được phía đằng sau tượng một chồng rơm rạ. Một hắc y nữ tử ngã trong vũng máu, gần ngực bị cắm một thanh chủy thủ*, nàng đưa tay đẩy sợi tóc trước mắt nàng kia, cũng không nghĩ rằng nàng ta lại đẩy tay nàng ra, hơi thở đã yếu ớt gần như sắp chết, không nghĩ còn cảnh giác như vậy. Nàng ta có bộ dạng mi thanh mục tú, không giống là một đại gian ác.

*Chủy thủ: dao găm.

“Liên Ngẫu, ngươi cầm ngân phiếu mua một chỗ ở đây, Liên Diệp tìm đại phu tới giúp cô nương này trị thương, nhanh chút, đừng ngẩn người nữa mau đi, nếu không mau nàng sẽ ngừng thở mất.”

Lạc Tuyết đưa tay nâng nàng dậy, làm cho nàng tựa trên người của nàng, nhìn bộ dáng nàng so với Lạc Tuyết cũng hơn mấy tuổi. Khoảng chừng một lát sau Liên Ngẫu đã an bài thỏa đáng, cầm giấy tờ khế ước mua nhà, lập tức tìm cỗ xe, cho người đem người bị thương lên xe.

Qua hai cái ngõ nhỏ, liền đến, Liên Diệp đã mang theo đại phu chờ ở của, thật cẩn thận đỡ nàng đến một gian phòng, để cho đại phu trị liệu cho nàng ta, còn nàng liền mang theo Liên Diệp Liên Ngẫu đi thăm các phòng khác.

Phòng ở nhìn cũng không tồi, khắp nơi đều có mạng nhện, nói ra phòng này đã một thời gian không có người ở. Kết cấu phòng tốt, rất có hứng thú, khắp nơi biểu hiện đại khí, giữa đại khí để lộ sự thô cuồng, xem đây chắc là phòng ở của võ tướng, khắp nơi đều có hoa mai khắc trên cột. Thật không biết Liên Ngẫu lấy bao nhiêu bạc mua. Bên trong có hoa viên, tuy rằng đã hơi tồi tàn, nhưng nhìn kĩ kết cấu quả thật đẹp mắt như là của tiểu thư khuê các, lộ ra một cỗ khí dịu dàng, tạo cảm giác thoải mái thanh thản.

Chắc hẳn người bố trí vườn hoa này là người thấu tình đạt lý, có lẽ là một diệu nhân, nếu may mắn có thể kết giao được thì thật là tốt. Xuyên qua hành lang thật dài, tới bên trong, mạng nhện và tro bụi dày đặc, ngửa mặt lên lại nhìn thấy hai chữ Thích phủ không rõ nét, Thích phủ? Chẳng lẽ đây lại là nơi phủ đệ Thích tướng quân ở trước đây? Trách không được khí thế lại lớn như vậy, đáng tiếc Thích tướng quân trung thành vì nước, không ngờ lại bị người buộc tội tham ô, nghĩ đến việc này, chắc hẳn việc này hơn phân nửa cùng Tấn vương có quan hệ, hừ, quả thật là một tai họa, kiếp trước nàng thật là không có mắt, cuối cùng bị thế nhân lừa gạt. Nghĩ đến chuyện này, hai tay nàng nắm chặt, nói không nên lời thù hận.

“Công tử, đại phu nói vị cô nương kia tính mạng đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng lại mất máu quá nhiều nên còn chưa tỉnh, hiện tại sắc trời đã tối, nói vậy lão gia cũng đã hồi phủ, Liên Diệp cùng đại phu ở trong này chăm sóc nàng, nô tỳ cùng người đi về trước.”

Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, cũng là bất tri bất giác đã đến buổi tối, nhớ tới đêm nay còn có trò hay, thật không thể bỏ qua. Liền nói: “Chờ cô nương kia tỉnh, lặng lẽ phái người đến nói cho ta biết, không được để bất luận kẻ nào biết, biết chưa. Đợi lát nữa trên yến hội, muội phải tìm biện pháp ra khỏi phủ, đến nơi buôn ngươi mua vài nha hoàn và gã sai vặt, quét tước phòng ở sạch sẽ. Đi thôi, chúng ta đi về trước.” Trong phủ nhất định đang có một màn kinh hỉ chờ nàng

 

Chương 6: Yến hội vô hảo

Nàng cùng Liên Ngẫu vội vã chạy về trong phủ, từ cửa sau len lén chạy vào, hoàn hảo trước lúc phụ thân trở về nàng đã kịp vào, thừa dịp người không chú ý len lén đi về Lạc Tuyết các, Tử Quyên đã lo lắng đứng ở trong viện chờ đợi, đi tới đi lui, nhìn thấy nàng một thân nam trang sắc mặt trong nháy mắt đen lại.

“Tiểu thư, đi ra ngoài vì sao không mang theo nhiều người, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta biết ăn nói như thế nào với phu nhân, phu nhân đã sai người đến vài lần, tiểu tổ tông, sau này ra cửa nói cho nô tỳ một tiếng, cũng làm cho nô tỳ ít lo lắng.”

Nhìn nàng vẻ mặt bất đắc dĩ cùng quan tâm của Tử Quyên, trong lòng cảm thấy ấm áp, dắt tay nàng làm nũng nói: “Không có a, ta từng thấy nhiều người nữ cải trang nam nhân nên  ta cũng muốn thử thôi, Tử Quyên tỷ tỷ nhất định phải thay ta giữ bí mật này, đừng cho mẫu thân biết được không?” Nhìn nàng ra sức làm nũng, Tử Quyên trái lại cũng không còn cách nào.

“Phu nhân ở sảnh chờ tiểu thư trước, tiểu thư nên mau một chút trang điểm thay quần áo đi, chớ để đến muộn.”

Bất đắc dĩ chỉ có thể theo Tử Quyên vào phòng thay nữ trang, những lọn tóc phía dưới được buông thả, lại cho hai nha hoàn đến lấy lược chải đầu cho nàng tạo kiểu tóc đang tuổi cập kê, tóc còn thừa được buông xuống sau lưng, những lọn tóc dài tới thắt lưng càng làm phát ra vóc người nhỏ nhắn của nàng. Nàng thay một chiếc váy thêu, mang theo đôi khuyên tai, sau đó đứng lên để Tử Quyên mang theo nha đầu xử lý tốt tất cả. Thừa dịp Tử Quyên đi ra ngoài liền nháy mắt với Liên Diệp, Liên Diệp ngầm hiểu đi xuống.

Mang theo ba tiểu nha đầu một đường cùng Tử Quyên đi vào Đào Uyển, mẫu thân sớm đã chờ ở nơi đó, thấy nàng qua đây liền vẫy tay, đích nữ có chỗ tốt chính là mấy vị di nương không muốn gặp nàng đều phải quy củ hiểu rõ gặp nàng khuôn mặt phải luôn tươi cười đón chào, không thể lộ ra nửa phần bất mãn. Nàng cũng hiểu quy củ về việc vãn bối luôn hành lễ, ngồi ở bên người mẫu thân quan sát. Vương di nương mặc trang phục kim ngân lóe sáng, cho rằng mặc như vậy sẽ cao quý nhưng trái lại thể hiện rõ tục khí, Tam di nương xuất thân nhà nghèo nhưng cũng trang điểm trang nhã, một thân xiêm y màu xanh lá, xuất ra mấy phần hương vị, Dương Vũ Hà, tuy nhìn có vẻ tươi mát như sen, nhưng tâm địa hai lòng, Tứ di nương lại là một thân y phục màu hồng, tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng, Phùng Nhược Xuân xuất thân là kĩ nghệ lại có vài phần mị hoặc. Nhị di nương, Tam di nương đều có một vị nữ nhi, trái lại Tứ di nương vào cửa ba năm nửa phần động tĩnh cũng không có, thật không hiểu là ý trời hay là… Nghĩ đến chỗ này nàng nhẹ nhàng nở một nụ cười.

Vẻ mặt mẫu thân nghi hoặc oán trách nói: “Tuyết nhi hôm nay có chuyện gì vui sao, hôm nay tâm tư chỉ biết chính mình, nửa phần để ý tới mẫu thân tâm cũng không có.”

Nàng ngẩng đầu nhìn mẫu thân, cười hì hì nói: “Tuyết nhi chỉ là đang suy nghĩ phụ thân ra ngoài làm việc cũng lâu, nữ nhi nhớ phụ thân mà thôi, chẳng lẽ mẫu thân là đang ghen?”

Dương thị vừa định nói một câu, lại nghe ngoài cửa truyền đến tiếng cười vui vẻ của phụ thân.

“Đúng là Nhị nha đầu, nhớ tới ta. Thật xa cũng nghe được, ha ha ha, thực sự là không thể không thương nữ nhi được nha.”

Phụ thân cưng chiều nàng từ nhỏ, tuy nói phụ thân thê thiếp đông đảo, Nhị di nương Tam di nương đều do lão thái thái làm chủ nạp thiếp, cha mẹ cũng coi như thanh mai trúc mã. Mẫu thân tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng là không vui.

“Nữ nhi bái kiến phụ thân.”

“Thần thiếp bái kiến lão gia.”

“Tuyết nhi a, nhanh đến đây với phụ thân, lần này ta rời kinh thành nửa tháng, nữ nhi có ngoan nghe lời của mẫu thân không, phụ thân mang về rất nhiều lễ vật cho con.” Nhìn vẻ mặt phụ thân sủng nịch, trong lòng nhịn không được trở mình một cái xem thường, nói  thầm nàng rõ ràng rất ngoan, làm sao phụ thân toàn cảm thấy nàng mỗi ngày tựa như gây rắc rối. Đại khái phụ thân nhìn biểu tình ủy khuất của nàng, sủng nịch xoa xoa đầu nàng.

“Các ngươi đều vất vả, phu nhân cũng vất vả, thân thể phu nhân có tốt không?

“Đa tạ lão gia quan tâm, thiếp thân cảm thấy khá hơn nhiều, dù sao cũng chỉ là thân thể mệt mỏi, nghỉ ngơi hai ngày sẽ tốt .”

“Các nàng ở phủ có tốt không, lần này hồi kinh, ta mang về một chút đặc sản địa phương, một lát nữa sai quản gia đưa đến viện các nàng, thế nào không thấy Lạc Vũ và Lạc Băng? Thế nhưng đã xảy ra chuyện gì?”

Phụ thân a phụ thân, người cái gì cũng tốt chỉ là lòng mềm yếu, hai nữ nhi kia thế nhưng không là kẻ dễ bị bắt nạt, ai, suy nghĩ một chút cũng là, bây giờ nàng cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, Bàng Lạc Băng mặc dù chỉ nhỏ hơn nàng một tuổi, tâm tư so với nàng lúc trước còn sâu hơn, ngẫm lại kiếp trước nàng trèo đến cái vị trí kia, nhất định là tâm cơ thâm trầm.

“Phụ thân, người đã trở về, nữ nhi sắc cho mẫu thân một chén thuốc bổ, sợ bọn hạ nhân làm không tốt, cho nên tới trễ, mong rằng phụ thân không trách nữ nhi.” Bàng Lạc Vũ chau mày bộ dáng lã chã chực khóc đúng là làm cho người ta đau lòng. Đã sắc thuốc hà tất gì phải trang điểm trang điểm xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ ngươi vì muốn làm vương gia cảm động sao, đáng tiếc lúc này trừ vẻ mặt phụ thân chẳng hay biết gì, những người khác trong lòng đều biết rõ ràng bộ dáng của nàng ta. Nàng phát hiện, nàng kiếp trước thực sự là quá đơn thuần, quả thực đơn thuần di truyền từ phụ thân mà ra.

“Làm khổ con một mảnh hiếu tâm, nhanh lên một chút ngồi xuống đi.” Mẫu thân một mảnh tự nhiên hào phóng, phụ thân cũng là mỉm cười gật đầu đối Bàng Lạc Vũ khen ngợi.

“Lạc Băng đâu, sao lại không thấy.” Vẻ mặt phụ thân nghi hoặc.

“Băng nhi nói muốn học một khúc nhạc, muốn đàn cho lão gia nghe, chính mình không chịu ra khỏi phòng, thiếp thân khuyên cũng không được, đơn giản cho nàng ở trong phòng ăn, chút nữa lão gia đến nghe.”

Lời tam di nương vừa nói ra, ngay cả sắc mặt của mẫu thân cũng thay đổi, lẽ ra phụ thân trở về liền đi Cẩm Tú các bồi mẫu thân, Tam di nương quả thực hảo thủ đoạn, kiếp trước mình là một người ngốc, kiếp này nhất định bảo vệ mẫu thân chu toàn. Vẻ mặt nhị di nương cười quái dị nói: “Tam muội đúng là đã quên, lão gia hôm nay hồi phủ, theo lý thuyết hẳn là cùng phu nhân, rốt cuộc là một thiếp thân nhà nghèo, nửa phần quy củ cũng không hiểu.”

Tam di nương ngẩng đầu nhìn mẫu thân, nhẹ nhàng cười “Là muội muội ta quá quan tâm đứa bé Băng nhi kia, tỷ cũng biết đứa bé kia tính tình bướng bỉnh, chuyện hôm nay mong phu nhân bỏ qua, phu nhân nhất định là rộng lượng, sao có thể cùng đứa nhỏ chấp nhặt.”

Lời này quả thật ngấm ngầm hại người, muốn nói Nhị di nương chuyện bé xé ra to không hiểu quy củ, phu nhân chưa nói không được, chính mình trái lại trước vội vàng, lại nói mẫu thân nếu không phải đồng ý thì chẳng phải là cùng đứa nhỏ không hiểu quy củ chấp nhặt, mỗi người quả nhiên là hảo thủ đoạn, chẳng lẽ làm nàng sống lại một đời là sống uổng phí, làm sao có thể ngồi yên được?

Phụ thân cũng là vẻ mặt khó xử nhìn về phía mẫu thân, mẫu thân vừa muốn mở miệng đồng ý, nàng nhẹ nhàng lôi ống tay áo mẫu thân nói “Phụ thân đi đường mệt nhọc, chúng ta làm tử nữ sao có thể không thông cảm, dù cho nghe cầm cũng phải để đợi phụ thân dùng qua cơm chiều rồi lại đi, chắc hẳn Băng muội muội sẽ không sốt ruột, người nói đúng không, Tam di nương?”

“Nhị tiểu thư nói rất đúng, là thiếp thân không suy nghĩ chu đáo.”

“Vẫn là Nhị nha đầu yêu thương của ta nói đúng, ăn cơm trước, ăn xong nói sau.”

Nàng ngẩng đầu lạnh lùng nhìn tam di nương liếc mắt một cái, quả nhiên là ngu ngốc, chẳng phân biệt được tôn ti, nhìn ngươi giờ phút này hối hận đến ruột đều thành than.

Trán tam di nương đầy mồ hôi, giờ phút này xác thực hối hận, nghĩ muốn để ão gia ở bên cạnh mình, lại vội vã trả lời thay nữ nhi, khiến tự mình rơi vào không hiểu chuyện. Từ bao giờ Nhị tiểu thư trở nên nhạy bén như vậy, nghĩ lại ánh mắt vừa nãy, lại càng làm cho trong lòng Tam di nương phát lạnh, lúc nhìn kỹ lại cái gì cũng không thấy. Có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều, chẳng qua chỉ là đứa nhỏ, trong lòng Tam di nương tự trấn an.

“Nôn…..” Trong bụng Tứ di nương cảm thấy cồn cào. Không ngừng nôn khan, một màn kiếp trước lúc này lại đem trình diễn, khóe miệng nàng khẽ nhếch, nhìn một bàn sắc mặt biểu tình khác nhau quả thật thú vị, một bữa cơm phấn khích.

“Nhược Xuân làm sao lại không thoải mái, có cần đi tìm đại phu không? Sắc mặt trông khó coi như vậy?”

“Lão gia không cần lo lắng, Nhược Xuân chỉ là vừa mới có thai, có chút khó chịu mà thôi.” Nói xong trên mặt một mảnh đỏ hồng.

“Đây chính là hỉ sự, nàng cần phải cẩn thận một chút, đi về nghỉ ngơi trước, xong tiệc tối ta đến thăm ngươi.”

“Ân, thiếp thân biết.”

Nhìn vẻ mặt phụ thân cao hứng, vẻ mặt Nhị di nương và Tam di nương phẫn hận lại cố miễn cưỡng vui cười, buồn cười nhìn hai người vẫn tranh đấu gay gắt vì địa vị. Chỉ tiếc đứa bé này nhất định là không đảm bảo được, ha ha, rốt cuộc là trong các ngươi ai sẽ ra tay trước đây, nàng thực sự là mỏi mắt mong chờ.

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.