Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 80

trước
tiếp

Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 80:

Mẹ Cao cảm thấy có thể dùng tiền học uy hiếp được Thanh Thu, không ngờ rằng không dùng được, bà ta trừng mắt nhìn Cao Thanh Thu, đột nhiên kịp phản ứng: “Chị có phải vì người đàn ông hôm đó nên mới từ chối?”

Cao Thanh Thu biết người mẹ Cao nói là Lý Sơn, dù sao thì bà ấy chưa từng gặp qua Hoa Ngọc Thành: “Không phải.”

Mẹ Cao nói: “không phải hắn, vậy thì tại sao…”

Cao Thanh Thu cắt ngang lời bà ấy: “Trần Viễn nọ trong mắt mẹ tài giỏi như vậy sao?”

“Một tháng thu nhập của nó cao như vậy, điều kiện gia đình cũng tốt như vậy, đốt đèn lồng cũng tìm không tới đâu, mẹ nhìn ra được nó có ý với con…” Mẹ Cao không bỏ lỡ cơ hội này mà ra sức nói.

Nếu Cao Thanh Thu được gả cho một người có sự nghiệp như vậy, bà ta khoe ra liền cảm thấy kiêu hãnh

Cao Thanh Thu bất đắc dĩ thở dài, có đôi khi không phải là tức giận mà là sự tuyệt vọng, mẹ Cao chính là điển hình kiểu con người chợ búa, bình thường giao lưu cũng là cùng với họ.

Cao Thanh Thu không mong đợi bà ấy sẽ biết nhìn xa trông rộng hơn.

Có điều, cô đến đây không phải vì cãi nhau với mẹ mình: “Con đã kết hôn rồi, ba mẹ anh ấy muốn gặp mẹ. Mẹ xem lúc nào rãnh thì được!”

“Chị à, chị đã kết hôn thật sao ạ?” Cao Thanh Đức không dám tin nói.

Cao Thanh Thu nhìn mẹ Cao đang cố gắng tiêu hóa cái sự thật này, mặc kệ mẹ Cao đồng ý hay không đồng ý, điều này đã trở thành sự thật rồi: “mẹ không phải muốn gả con cho người ta sao? Con cũng rất vui khi gả cho anh ấy.”

“Chị cái đồ đáng chết ngàn lần này! Muốn chọc tức chết tôi đúng không?” mẹ Cao nghe xong đã sớm tức giận đến mất hết lí trí.

Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện

Mắt thấy cái bạt tay của bà ấy sắp tát qua, Cao Thanh Thu liền nắm lấy cổ tay chặn bà lại: “Mẹ à, tôi đã lớn như vậy rồi, mẹ không được đánh tôi như vậy nữa.”

Hồi nhỏ, mẹ cô đánh cô, đều là do cô làm sai.

Nhưng bây giờ, cô đã có nhận thức phân biệt trắng đen, cuộc sống mẹ cô không thành công, thậm chí có thể nói đã thất bại, cho nên con đường phía sau, cô phải tự mình đi thôi, không cần bị ba mẹ ảnh hưởng nữa.

Bà Cao nhìn Cao Thanh Thu, không biết tại sao, bà phát hiện cô đã trở nên mạnh mẽ từ lúc nào rồi.

Cao Thanh Thu thả tay bà Cao ra nói: “Ngồi xuống đi thôi, chúng ta tiếp tục nói chuyện.”

Cô đã sớm không phải là cô nữ sinh nhỏ bé luôn bị ba mẹ bài bố gì nữa rồi.

Khoảng khắc này, khi ngồi nơi đây, cô đã có thể chiếm giữ một vị trí chủ động cho mình.

Mẹ Cao cũng đã ngồi xuống, trông về phía Cao Thanh Thu rồi bà thở phì phò bảo: “Cánh chị cứng cáp rồi, không có tôi đồng ý lại dám gả cho người ta?”

Cao Thanh Thu lẩn tránh lửa giận nơi mẹ cô, chỉ nói đến mục đích của mình: “Ba mẹ anh ấy muốn gặp mẹ và ba, mời hai người ăn bữa cơm, mẹ xem thử ngày nào thuận tiện, hẹn thời gian đi ra đi.”

“Muốn tôi đi? Không có cửa đâu!” hôm nay Cao Thanh Thu để bà khó chịu, bà cũng không để cho Cao Thanh Thu dễ chịu được đâu.

Cao Thanh Thu nhìn mẹ Cao một cách bình tĩnh: “Nếu không đi, vậy thì cứ vậy thôi, quay về tôi sẽ nói lại như vậy.”

Ở chỗ này khuyên mẹ cô, còn không bằng quay về cùng chú bàn bạt lại, bảo chú khuyên ba mẹ chú.

Mẹ Cao nhìn chằm chằm bộ dáng Cao Thanh Thu bình tĩnh đến đáng sợ như vậy, thấy cô không bị ảnh hưởng bởi thái độ của bản thân liền hơi hối hận: “Tôi đi!”

Điều kiện còn không bằng Trần Viễn thì đừng hòng bà đồng ý!

“Vậy hẹn vào thứ bảy tuần sau, bọn họ lúc ấy có thời gian, mẹ thấy sao?”

Bà Cao không ra tiếng, coi như đã đồng ý.

Cao Thanh Đức ngồi bên cạnh hỏi: “Mẹ à, bọn họ gọi món, còn chưa tính tiền đã đi, ai trả tiền nha!”

Trần Viễn đã vậy còn gọi không ít món, cả bàn ăn tính ra cũng không rẻ đâu.

“Không có tiền!” Bà Cao cũng rất giận.

Cao Thanh Thu bảo nhân viên phục vụ đưa hóa đơn qua: “Để con trả!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.