Hồi sinh từ cái chết thành bà hoàng giới thượng lưu

Chương 41-42

trước
tiếp

Chương 41: Hàng nhái

Bạch Ngưng chạy đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra nhìn ra bên ngoài nói: “Anh đừng có lại đây, Bác Thẩm bọn họ ở bên ngoài nhìn đấy!”

Ngôn Lạc Quân nhịn không được cười một tiếng, nói: “Yên tâm, nơi này mà có ‘phong cảnh’ thật thì bọn họ sẽ tự động biến mất.”

“Anh. . . . . . Tôi. . . . . .” Bạch Ngưng nắm bệ cửa sổ không biết nên làm thế nào. Dù sao Ngôn Lạc Quân cùng Hứa Tĩnh Hàm cũng là vợ chồng, nếu hắn thật. . . . . . Thôi xong rồi, cô cũng không muốn nhảy lầu lần nữa đâu.

Ngôn Lạc Quân nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay cô, trong lòng kinh ngạc, hỏi: “Cô tìm được chiếc nhẫn này sao?”

Bạch Ngưng thấy hắn nói sang chủ đề khác, vô cùng vui vẻ giơ tay ra phía trước, nói: “Hôm nay mới mua đấy.”

Ngôn Lạc Quân khẽ mỉm cười, đến gần cô cầm lấy tay cô vừa nhìn vừa nói: “Sao lại bóng lộn thế này, mua ở cửa hàng đá quý nào thế?”

“Không phải cửa hàng đá quý, hình như tên. . . . . . là ‘Đồ trang sức mỹ kí’ thôi.” Bạch Ngưng cố gắng nhớ lại nói.

“Cái gì?” Ánh mắt của Ngôn Lạc Quân lại trở nên sắc bén .

“Đồ trang sức mĩ kí?”

“Đúng vậy, chính là cửa hàng cạnh bệnh viện đó.”

Ngôn Lạc Quân cầm lấy chiếc nhẫn của cô, chậm rãi nói: “Bao nhiêu tiền?”

“22.” Bạch Ngưng vui mừng chạy đến túi xách buổi sáng mang theo, lấy ra chiếc nhẫn còn lại, nói: “Một đôi đấy, về sau nếu anh làm mất cái kia thì cũng có cái dự phòng.”

Ngôn Lạc Quân hít sâu một hơi, gằn từng chữ một: “Hứa – Tĩnh – Hàm! Chiếc nhẫn năm mươi triệu của tôi bị cô dùng hàng nhái đổi thì chưa nói làm gì, cô lại dám dùng hàng nhái có mấy chục tệ! Coi như tôi được mở mang tầm mắt rồi, nếu không nhờ cô tôi cũng không biết 22 tệ có thể mua được một đôi nhẫn! Cô cũng quá lợi hại rồi đấy nhỉ!”

“Năm. . . . . .” Bạch Ngưng thiếu chút là hét lên may mà phản ứng kịp vội vàng ngậm miệng lại.

Năm mươi triệu! Là bao nhiêu tiền? Đầu hắn bị hỏng hay sao mà dùng năm mươi triệu mua một chiếc nhẫn rồi không đeo, ngày ngày đặt trong nhà, còn để Hứa Tĩnh Hàm vứt đi!

Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, Bạch Ngưng nói: “Tôi cũng muốn tìm thật mà, nhưng tìm rất lâu cũng không thấy, cuối cùng thấy trong cửa hàng trang sức nhỏ đó liền mua thôi. Dù sao dùng tạm về sau may mắn tìm được cái giống thì mua lại.”

Cô nói thành khẩn như vậy khiến lửa giận của Ngôn Lạc Quân cũng dịu đi đôi chút, nói: “Cứ tạm dùng đi, chiếc nhẫn này là bản số lượng có hạn, vốn không có mấy cái.”

Bạch Ngưng cố làm vẻ nghe lời gật đầu, trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi.

Bản số lượng có hạn, trên thế giới không có mấy cái mà bắt cô trong vòng năm ngày tìm được, rõ ràng hắn cố tình gây khó khăn cho cô mà!

Ngôn Lạc Quân nhìn cô chăm chú, đột nhiên đè đầu cô lại hôn một cái rồi xoay người ra ngoài.

Bạch Ngưng đứng tại chỗ, đầu óc choáng váng .

Lại bị hắn cường hôn rồi, vừa rồi còn bị hắn. . . . . . Đùa bỡn lưu manh, tiếp tục như vậy nữa thì sớm muộn gì hắn cũng muốn cô “Thị tẩm” mất thôi!

Không được, cô không thể tiếp tục như thế này được. Dùng thân phận vợ hắn thì không có lý do gì để phản kháng, hôm nay chính là ví dụ tốt nhất. Nếu không phải chiếc nhẫn số lượng có hạn trên tay cô hấp dẫn sự chú ý của hắn thì không chừng hắn đã nhào tới rồi, sau đó. . . . . .

Ly hôn, mau chóng ly hôn, tránh xa hắn ra!

Nhưng. . . . . . Nghĩ đến nếu thật sự ly hôn không được gặp hắn nữa thì trong lòng lại có chút không nỡ, ít nhất. . . . . . Không cần gấp như vậy. Nhưng mà lại nghĩ đến Hạ Ánh Hi, nghĩ đến phần mộ của mình cùng mẹ, nghĩ đến Trần Chí Dương nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, lại nghĩ đến lời nói tối hôm đó, trái tim Bạch Ngưng lại đau đơn.

Đúng vậy, đây không phải thế giới thuộc về cô, Ngôn Lạc Quân còn là đồng lõa, chỉ cần nghĩ đến điều này cô không thể tiếp tục ở lại đây, không thể làm cô vợ giả của hắn cả đời được.

=======

Chương 42: Tôi muốn ly hôn

Đúng vậy, đây không phải thế giới thuộc về cô, Ngôn Lạc Quân còn là đồng lõa, chỉ cần nghĩ đến điều này cô không thể tiếp tục ở lại đây, không thể làm cô vợ giả của hắn cả đời được.

Hạ quyết tâm, cô đi dép vào, tới phòng của Ngôn Lạc Quân.

Cửa phòng nửa mở, cô đẩy cửa đi vào nhưng bên trong không có ai chỉ có tiếng động trong toilet.

Ở trong toilet sao? Âm thanh này không giống như đang tắm hoặc đi vệ sinh?

Cô hơi đỏ mặt, đi lên phía trước lại nhìn thấy người giúp việc Tiểu Quyên.

Cô ta quay lưng ra bên ngoài khom người chà bồn tắm lớn, váy ngắn bị co lên lộ ra đôi chân thon thả trắng nõn cùng với. . . . . . quần lót màu hồng.

Tiểu Quyên này thật không biết chú ý gì cả, ngộ nhỡ Ngôn Lạc Quân đi vào nhìn thấy, thú tính bộc phát muốn xâm phạm cô ấy thì làm thế nào? Người ta có quyền thế, cô ấy muốn kiện cũng không kiện được.

Đang suy nghĩ bỗng giọng nói của Ngôn Lạc Quân truyền đến từ sau lưng: “Thế nào, chẳng lẽ nụ hôn kia gợi lên dục vọng của cô nên tới tìm tôi hả ?”

Bạch Ngưng lúng túng cúi đầu thật sâu. Không ngờ Tiểu Quyên còn hoảng sợ hơn cô, lập tức quay đầu lại, che phần ngực tuột ra một cúc áo còn bị nước thấm ướt một mảng lớn, bị sợ đến mặt mũi trắng bệch, vội vàng nói: “Phu nhân. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi đi ra ngoài trước.” Nói xong để cọ bồn tắm xuống vội chạy ra ngoài.

Bạch Ngưng nhìn theo bóng lưng cô, nghi ngờ một lúc dường như nghĩ tới điều gì.

Quần áo ướt nhẹp như vậy, đối mặt với nam chủ nhân lẽ ra nên thay mới phải. . . . . . Chẳng lẽ, cô ta thật sự muốn quyến rũ Ngôn Lạc Quân?

Ngôn Lạc Quân nhìn cô cúi đầu không nói lời nào, đi tới nhẹ giọng nói: “Nếu không, hôm nay cô ngủ ở bên này?”

Bạch Ngưng còn đang suy nghĩ chuyện Tiểu Quyên, ngẩng đầu lên sửng sốt một lát mới lập tức nói: “Tôi có điên mới muốn ngủ ở bên này!”

Ngôn Lạc Quân cười nói: “Không thì tôi sang phòng cô cũng được.”

Bạch Ngưng liếc hắn một cái, nói: “Tôi có việc muốn nói với anh.”

“Ừ, cô nói đi.” Ngôn Lạc Quân mỉm cười nhìn cô.

Bạch Ngưng rất nghiêm túc nói: “Trước anh đã nói ly hôn có thể tiền không có, tôi đồng ý.”

Nụ cười trên mặt Ngôn Lạc Quân từ từ tan biến, trầm giọng nói: “Cô nói cái gì?”

Bạch Ngưng nhắc lại lần nữa: “Tôi nói, tôi nghĩ chúng ta bây giờ nên ly hôn thì hơn, tôi cũng sẽ không đòi anh phí phụng dưỡng.”

“Tại sao?” Ngôn Lạc Quân lạnh giọng hỏi.

Bạch Ngưng hít một hơi thật sâu, nói: “Tiền của anh cũng không phải tự nhiên mà có, đi tới bước đường này tất cả đều do tôi tự tạo thành, tôi không có lý do gì đòi tiền của anh cả. Không tiếp tục làm trong giới giải trí thì tôi cũng có cách khác để kiếm sống. Cho nên, vì phí phụng dưỡng mà giằng co là không cần thiết.”

“Tôi hỏi cô, tại sao muốn ly hôn?” Ngôn Lạc Quân lấy ánh mắt sắc bén nhìn cô.

Bạch Ngưng ngạc nhiên ngẩng đầu, nói: “Đây không phải là chuyện chúng tôi đều hy vọng sao? Tôi biết nhà giàu các anh không muốn ảnh hưởng đến thanh danh, nhưng không thể vì một chút danh tiếng mà trói chặt chúng ta cả đời được! Có lẽ bây giờ anh cảm thấy người vợ như tôi có hay không cũng thế, nhưng về sau nếu anh gặp được người anh yêu thật lòng, chẳng lẽ anh nhẫn tâm để cô ấy làm tình nhân sao?”

Những lời của Bạch Ngưng quả thật rất triết lý nhưng Ngôn Lạc Quân nghe xong chỉ thấy lửa giận xông lên tận đỉnh đầu.

“Là vì tên tiểu bạch kiểm kia sao?” Ngôn Lạc Quân nói.

Bạch Ngưng nhíu mày, buồn bực nói: “Thứ nhất, anh ấy không phải tiểu bạch kiểm, thứ hai, chuyện chúng ta ly hôn không liên quan gì đến anh ấy hết! Tôi không hiểu, hôn nhân tồn tại trên danh nghĩa của chúng ta có ý nghĩa gì. Coi như anh không để tâm thì cũng phải thành toàn cho tôi chứ, tôi muốn ly hôn!”

“Tồn tại trên danh nghĩa?” Ngôn Lạc Quân nhìn cô nói: “Ý cô nói là chuyện chúng ta ở riêng sao? Tốt, dù sao bây giờ Hinh Hinh cũng đã ra đời, cô ở cữ cũng đủ lâu rồi. Vậy chúng ta ngủ chung, bắt đầu cuộc sống vợ chồng bình thường, tôi không có ý kiến gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.