Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài

Chương 17

trước
tiếp

CHƯƠNG 17

Tiêu Kì Lăng trốn ở sau lưng Tô Diễm, chỉ vào mặt Dì Triệu, hét to một tiếng: “Lão yêu bà xấu xí.”

Dì Triệu tức giận quá mức, nhưng mà rất nhanh bà ta lại khôi phục bình tĩnh.

“Sao nào, vừa mới lên làm thất hoàng tử phi thì đã đến đây diễu võ giương oai hả? Vũ An hầu phủ là do ai định đoạt, chẳng lẽ ngươi không biết, chỉ cần một lời của Dì Triệu ta đây, ai cũng không dám nhắc tới chuyện vào ngày hôm nay.”

Với lại, Tô Diễm quen biết với người của hộ bộ à, sau lưng mình còn có thái tử điện hạ, chỉ cần thái tử nói một tiếng thì hộ bộ còn có thể đứng về phía Tô Diễm?

Lâm bà bà cũng phụ họa nói theo.

“Đúng rồi đó, ai nhìn thấy chứ, ngày hôm nay đại tiểu thư căn bản không có về đây.”

“Bổn hoàng tử thấy rồi.”

Một âm thanh ôn nhuận như ngọc truyền đến từ cửa phủ, chỉ nhìn thấy chẳng biết từ lúc nào bên ngoài Vũ An hầu phủ đã có một chiếc xe ngựa dừng ở đó, có người vươn ngón tay với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vén rèm lên.

Lúc này, ánh nắng vừa vặn chiếu vào gương mặt tuấn mỹ của hắn ta, trong lúc nhất thời chỉ khiến cho người khác quên đi hô hấp.

“A! Là tam hoàng tử.”

“Không phải đã nói tam hoàng tử ra ngoài tham quan ngắm cảnh hả, sao nhanh như vậy đã trở về rồi?”

Nghe thấy tiếng nghị luận của bách tính ở bên ngoài, Tô Diễm mới biết được người này là tam hoàng tử.

Trong trí nhớ của cô, những lời đồn liên quan đến tam hoàng tử không phải là ít, tam hoàng tử Tiêu Kỳ Hàn, cũng giống như là Tiêu Kì Lăng, đều là “dị loại” trong hoàng tộc, nhưng mà dị của Tiêu Kỳ Hàn lại là khen ngợi.

Nhà mẫu phi của hắn ta là phủ tướng quân, với lại Tiêu Kỳ Hàn cũng được hoàng thượng sủng ái, chỉ tiếc là tâm của vị hoàng tử này không ở triều đường, cứ yêu thích núi non sông biếc, cùng với thái tử đúng là không giống nhau.

Tiêu Kỳ Hàn nâng mắt nhìn lên, lần đầu tiên liền chú ý tới Tô Diễm.

Không giống với người khác, trong ánh mắt hắn ta nhìn Tô Diễm không có căm ghét, cũng không có khinh thường, mà chỉ có ý cười nhẹ nhàng.

Trái tim Tô Diễm đập mạnh, sau đó vô thức quay đầu lại, cảm thấy mình làm như vậy giống như là đang cố ý tránh né cái gì, cô lại ngước mắt lên lần nữa.

Như là bị động tác nhỏ của Tô Diễm chọc cười, khóe miệng của Tiêu Kỳ Hàn nhẹ nhàng cong lên, là một đường cong mê người.

“Nhìn đi, đây mới là hoàng tử cao quý. Thất hoàng tử kia là cái thá gì chứ, mặc dù dáng dấp không tệ, nhưng mà đồ ngốc thì vẫn là một đồ ngốc thôi.”

Cũng không biết là nghe thấy mấy lời ra tiếng vào hay là cái gì, một bàn tay còn lại của Tiêu Kì Lăng có hơi cử động, trong đôi mắt phượng ngây dại lướt qua một tia quỷ dị, sau đó nhanh chóng biến mất.

Tiêu Kỳ Hàn đi đến gần nói với Dì Triệu đang ngơ ngác.

“Là Dì Triệu có đúng không, nghe nói là bà ăn chặn đồ cưới của thất đệ muội ta, chuyện này… có cần phải báo với hộ bộ, sau đó xác minh từng cái một.”

Giọng nói dịu dàng như nước, ngay cả lời uy hiếp cũng nhu hòa như thế, nhưng mà trong giọng nói dịu dàng này lại mang theo khí thế làm cho người khác phải lạnh sống lưng.

Sắc mặt của Dì Triệu thay đổi, nếu như tam hoàng tử nhúng tay vào chuyện này, chưa chắc là thái tử sẽ hỗ trợ. Bà ta cũng không muốn làm lớn chuyện, nếu không thì chuyện con gái mình gả cho thái tử sẽ bị kéo dài, một bên là tiền đồ huy hoàng của thái tử phi, một bên là vật ngoài thân, cái nào nhẹ cái nào nặng, Dì Triệu vẫn biết rất rõ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.