Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 11-12

trước
tiếp

Chương 11: Người nhát gan như vậy cũng dám đắc tội Lý Chiêu Nghi ư?

Cung tiễn hoàng đế đi, Tự Cẩm mới thở phào nhẹ nhõm. Nằm vật lên giường, nàng cần phải nghỉ ngơi.

Vân Thường nhẹ bước tới, thấy tiểu chủ nằm dựa nệm khẽ gọi: “Tiểu chủ.”

Tự Cẩm không muốn mở mắt nhưng cũng nhỏm dạy nghiêng đầu nhìn nàng ta. Nàng biết Vân Thường có chuyện muốn hỏi nhưng không dám nói.

Tại chốn hậu cung nghiêm khắc này, làm gì có chuyện nô tài dám nói thẳng chủ tử, không muốn sống chăng?

“Có chuyện gì vậy?” Trong đầu Tự Cẩm đang tràn ngập chuyện gặp gỡ hoàng đế hôm nay, không biết mình có để lại ấn tượng xấu gì hay không. Ở chốn hậu cung này, nàng có thể xoay người hay không hoàn toàn dựa vào hoàng đế. Vậy mà hôm nay nàng chỉ lo ăn, trời ơi, cái miệng làm hại cái thân mà!

Thiếu ăn một bữa sẽ chết ư!

Vân Thường cũng có nhiều điều muốn nói nhưng không dám hỏi, chỉ nói vòng quanh: “Buổi trưa, Quản công công thấy đồ ăn của người.”

“Ồ.” Tự Cẩm trả lời. Nhìn thấy thì sao chứ? Ngày hôm nay gặp gỡ vị đại danh đỉnh đỉnh thái giám tổng quản này, nàng mắt lửa ngươi vàng biết ngay đây không phải kẻ dễ lừa gạt. Dù hắn ta có thấy hộp thức ăn thì người này cũng tuyệt đối không chủ động nói gì trước mặt hoàng thượng.

Trừ phi Hoàng thượng hỏi tới.

Nhưng Hoàng thượng sẽ hỏi sao?

Một ngày nhiều việc phải xử lý như vậy, hậu cung thì có quá nhiều mỹ nhân làm vui mắt. Đối với nàng, có thể hoàng đế đảo mắt đã quên hết trong đầu.

***

Sùng Minh Điện.

Tiêu Kỳ đặt bút lông xuống, vặn tay thả lỏng. Quản Trường An bên cạnh lập tức dâng trà đến, cẩn thận tránh đi mấy tấu chương trên bàn, đặt ly trà vào chỗ trống.

“Chuyện giữa Tô Tiểu Y và Lý Chiêu Nghi là sao vậy?”

Sau khi rời khỏi Y Lan Hiên, Quản Trường An đã sai người tìm hiểu rõ ràng. Hoàng thượng chưa chắc đã hỏi tới nhưng vạn nhất hỏi tới mà hắn ta không biết gì thì chính là thất trách.

Nghe Hoàng thượng hỏi, Quản Trường An trong lòng thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa thôi, may là hắn ta đã kêu người hỏi thăm. Lúc đó hắn ta cúi đầu bước tới trả lời: “Bẩm hoàng thượng, nô tài đã kêu người hỏi thăm qua, nói là Tô Tiểu Y xông tới va chạm Lý Chiêu Nghi, làm cho Lý Chiêu Nghi tức giận, răn dạy Tô Tiểu Y không có quy củ.”

Sau đó Lý Chiêu Nghi nhân cơ hội thị tẩm liền cáo trạng. Hoàng đế chưa gặp Tô Tiểu Y, nào để ý là chuyện gì, nghe Lý Chiêu Nghi nước mắt lưng tròng kể ủy khuất, liền giáng chức Tô Tiểu Y. Từ Ngũ phẩm Tiểu Nghi rớt xuống hạng chót, còn bị đưa tới Y Lan Hiên. Thật sự là quá xui xẻo.

Nhưng Quản Trường An là người thông minh, nói bao nhiêu cũng không hề nhắc tới chuyện hoàng đế hạ lệnh giáng chức, mở môi khép miệng ra đều là do Lý Chiêu Nghi. Chuyện này có người không đúng thì tuyệt đối cũng không phải là Hoàng thượng. Bây giờ rõ ràng Hoàng thượng quan tâm đến Tô Tiểu Y, như vậy Lý Chiêu Nghi phải là người chịu xúi quẩy.

Ha ha.

Thấy Hoàng thượng dường như chú ý Tô Tiểu Y, hắn ta lập tức nhắc đến chuyện hộp cơm thì thấy mày hoàng đế nhíu lại.

Quản Trường An nghĩ thầm, đây cũng không phải là ta nhằm vào Lý Chiêu Nghi, ai bảo nàng ta không được lòng trời, đưa Hoàng thượng tới chỗ đó. Có thể là đúng lúc nhưng hết lần này tới lần khác đưa đến trước mặt Tô Tiểu Y.

Ôi trời, vận khí này, quả là…

Tiêu Kỳ khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, một lát sau mới nói: “Lấy bản đồ hoàng cung ra đây.”

Quản Trường An trong lòng hơi run lên nhưng cũng không dám trì hoãn, khom lưng trả lời: “Vâng”

Chân Quản Trường An như cưỡi gió, nhanh chóng tìm được bản đồ, lau chùi sạch bụi rồi mới hai tay dâng đến trước mặt hoàng thượng.

Tiêu Kỳ mở bản đồ đặt trên bàn, tìm một lát mới thấy Y Lan Hiên.

Chỗ này nằm gần cuối hậu cung. Trí nhớ đột nhiên nghĩ tới cảnh ba chủ tớ quét nước mưa trong sân. Lông mày hắn cau lại. Hắn giáng chức nhưng cũng không hề nói phải đưa tới chỗ rách nát như vậy mà.

Nơi như thế người có thể ở sao?

Hắn nhìn bản đồ một lần nữa. Một đứa bé còn chưa lớn, vừa vào cung liền gặp chuyện như vậy. Nhớ tới vẻ sợ hãi của nàng lúc ăn cơm, mặt càng cau lại.

Người nhát gan như vậy cũng dám đắc tội Lý Chiêu Nghi ư?

Nhớ nét mặt dáng vóc Tô Tiểu Y, hoàng đế như có chút suy nghĩ.

======

Chương 12: Trường Nhạc Cung thật sự là cái tên rất hay đấy

Trong Sùng Minh Điện, Tiêu Kỳ đang xem kỹ bản đồ. Quản Trường An lẳng lặng đứng ở một bên như cây cọc gỗ, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.

Ngoài cửa sắc trời tối dần. Một tiểu thái giám rón rén vào đốt đèn trong điện lớn. Qua rèm cửa dày hắn ta thấy bóng của đồ đệ Đồng Ý. Quản Trường An ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, thấy hắn vẫn đang nhìn bản đồ liền lặng lẽ lui ra ngoài.

Ra lớn điện, Đồng Ý vừa thấy sư phụ hắn đi ra vội vã chào rồi cười nịnh nọt, “Sư phụ, người của Kính sự phòng đang chờ bên ngoài.”

Quản Trường An thấy Đồng Ý nói chuyện này thì biết ngay tên kia chắc nhận thứ tốt của người khác. Nhưng hôm nay hắn ta sẽ không quan tâm chuyện này. Hoàng thượng đang bận rộn, làm sao có thời gian gặp người của Kính sự phòng. Huống chi mấy kẻ nô tài ở dưới này, tên nào chả ao ước được hầu hạ trước mặt hoàng thượng thay hắn ta. Đừng thấy trước mặt gọi Sư phụ thân thiết như vậy, ai biết trong lòng bọn họ nghĩ gì.

Nghĩ vậy, Quản Trường An cười một tiếng, liếc nhìn Đồng Ý chậm rãi nói: “Vậy thì chờ xem, người không thấy Hoàng thượng đang bận sao, ngay cả ta cũng không dám quấy rầy, cứ chờ đi.”

Nghe vậy Đồng Ý cũng không dám nói gì thêm, vội vàng cười nói: “Vâng, vâng, chờ một lát cũng không sao. Sư phụ ngài phải vất vả rồi, con xoa bóp cho ngài?”

Biết rõ Đồng ý đang cố nịnh bợ, Quản Trường An cũng giả bộ đá hắn ta một cái mắng khẽ: “Nhanh cút đi.”

Quản Trường An không quan tâm đến Đồng Ý nữa, lại đi vào điện lớn làm cọc gỗ.

Chờ đến khi không thấy bóng Quản Trường An, Đồng Ý chửi thầm trong lòng. Hừ, có được Hoàng thượng coi trọng cũng chỉ là kẻ nô tài bưng trà dâng nước rửa chân cho người ta, đồ hống hách, hừ!

Phàm là người tiến cung làm thái giám thì đều phải đoạn tử tuyệt tôn, cả đời này không có người kế thừa hương khói. Do đó cơ trí đều hơn hẳn người bình thường. Đương kim hoàng thượng là người nghiêm khắc. Vậy mà mấy người bên cạnh có bị đổi thì Quản Trường An vẫn cứ một mực đứng ở vị trí này. Phần bản lĩnh này khiến cho toàn bộ thái giám trong hoàng cung phải kính nể.

Đồng Ý dựa vào sự thông minh cơ trí nhiệt tình của mình cũng có chút danh tiếng ở Sùng Minh Điện. Sau đó hắn ta tốn nhiều tâm tư lẫn tiền bạc, nhận Quản Trường An làm sư phụ thì càng có thêm vây cánh. Dù trong mơ hắn ta cũng muốn thay thế sư phụ hầu hạ trước mặt hoàng thượng. Đáng tiếc Hoàng thượng vẫn thích Quản Trường An hầu hạ. Chuyện này làm hắn ta cực kỳ buồn bực, vẫn muốn tìm cơ hội xuất đầu.

Nhưng cơ hội này nào có dễ dàng như vậy chứ?

Trở lại điện phụ, tiểu thái giám của Kính sự phòng Đường Chúc Sinh nhanh chóng đi tới, tươi cười nhìn Đồng Ý, “Đồng ca ca, sao rồi, Hoàng thượng có muốn lật thẻ bài không?”

Đồng Ý đang bực tức liền gắt Đường Chúc Sinh: “Chờ đi, Hoàng thượng đang bận.”

Đường Chúc Sinh nghe vậy cũng không dám quấy rầy liền vội vàng nói: “Vâng, vâng, chờ một lát cũng không sao.” Nhưng nếu chờ lâu rồi vội lật thẻ bài thì các chủ tử trong hậu cung không kịp trang điểm xinh đẹp gặp thánh giá. Lúc đó lại trách bọn họ. Làm nô tài thật không dễ dàng chút nào.

Đồng Ý ngồi xuống, nhìn tiểu thái giám cúi thấp đầu đứng im nãy giờ, trong tay bưng một cái khay phủ lụa vàng, phía dưới xếp ngay ngắn một loạt thẻ bài. Chất liệu khác nhau, vị trí khác nhau. Xếp đầu tiên chính là Quý phi nương nương của Trường Nhạc Cung.

Trường Nhạc Cung, cái tên này rất hay đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.