Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 67

trước
tiếp

Chương 67: Chắc là thuê?

 

“Lợi hại thế à?” Thẩm Kiều Tam trả lời một cách lịch sự.

 

“Tàm tạm thôi!” Vương Thu Vân vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn vào tòa nhà phía sau.

 

“Kiều Tam, nhà của các người cũng sắp hỏng hết rồi đúng không? Các người cũng nên cân nhắc đổi nhà đi, không có tiền thì hàng tháng có thể trả góp, cũng không có bao nhiêu đâu.”

 

“Ha ha, đúng vậy.” Thẩm Kiều Tam hít một hơi thật sâu.

 

Vương Thu Vân lại nhìn Lăng Túc Nhiên đang chơi với Nhụy Lam và nói: “Cậu đây là?”

 

“Ông ấy là bố cháu…” Nhụy Lam lớn tiếng nói.

 

“Hóa ra là chồng của Nhã Khiết à?” Vương Thu Vân dừng lại rồi sau đó lại nhìn Thẩm Kiều Tam.

 

“Vậy thì đúng lúc rồi, để cậu ta bỏ tiền đổi nhà cho các người đi, người trẻ tuổi cố gắng chút là có thể ráng thanh toán xong được mà.”

 

Nói xong, không đợi cả nhà Tần Doanh Bác đáp lại, bà ta lại tiếp tục mở miệng.

 

“Được rồi, Kiều Tam, đi thôi. Khu biệt thự cách đây không xa, lái xe một đoạn ngắn nữa là đến.”

 

“Thu Vân, hôm nay chúng tôi còn có việc phải làm, chúng tôi không tiện đi với bà rồi, bà cứ tự mình đi xem là được.” Thẩm Kiều Tam lại hít một hơi thật sâu rồi đáp.

 

“Vậy thì không được, hôm nay tôi đặc biệt đến để nhờ bà giúp kiểm định đấy. Bà nhất định phải đi xem giúp tôi.” Vương Thu Vân tiếp tục nói.

 

“Phải rồi, chúng tôi lái BMW tới. Chắc các người vẫn chưa có xe hơi, đúng không?”

 

“Hay là các người gọi taxi đi, đến lúc đó tôi sẽ trả tiền cho các người.”

 

Nói xong, bà ta quay lại nhìn người thanh niên: “Phong Điền, mau lái chiếc BMW của con lại đây đi.”

 

“Dạ!” Người đàn ông liếc nhìn hai chị em Tần Nhã Khiết với vẻ mặt thèm thuồng.

 

“Dì Vương không cần lo lắng, chúng tôi có xe.” Lăng Túc Nhiên nhìn đối phương rồi cười nhạt nói.

 

“Có xe?” Vương Thu Vân thoáng sửng sốt: “Là xe van hả? Nhưng tôi hơi vội, tôi lo là các người không theo kịp, hay là các người vẫn nên thuê xe taxi đi.”

 

“Dì Vương, xe của chúng tôi không phải xe van, các người cứ dẫn đường là được.” Tần Nhã Lệ im lặng nãy giờ đáp lại một câu.

 

Sau đó cô ấy nhìn Thẩm Kiều Tam và nói: “Mẹ, chúng ta cùng đi xem một chút đi!”

 

Trong lúc mọi người nói chuyện, người đàn ông tên Từ Phong Điền đã lái xe của mình đến, BMW 5 Series.

 

“Được rồi, vậy các người phải theo sát chút nha. Chiếc BMW này của Phong Điền lái hơi nhanh.” Vương Thu Vân nói: “Đúng rồi, xe của các người là loại xe gì?”

 

Tích! Tích!

 

Lăng Túc Nhiên lại cười ôm Nhụy Lam, lấy chìa khóa xe ra bấm hai lần, chiếc Land Rover Range Rover hàng đầu phiên bản mở rộng đứng một bên vang lên hai tiếng.

 

“Dì Vương, đây là xe của chúng tôi, các người đi trước dẫn đường đi!” Tần Nhã Lệ rất hợp tác nói.

 

“Đây là loại xe gì? Tôi chưa từng thấy. Là một nhãn hiệu linh tinh sản xuất trong nước à?” Vương Thu Vân nhìn Land Rover và nói.

 

“Mẹ, đừng nói nữa, lên xe đi!” Con gái Chu Mỹ Linh đầu đầy vạch đen mà kéo bà ta lên trên xe.

 

Vừa đi vừa giải thích: “Đó là Land Rover Range Rover mở rộng, một chiếc đó có thể mua năm hoặc sáu chiếc BMW của chúng ta đó!”

 

“…” Khóe miệng Vương Thu Vân co rút dữ dội mấy lần, cuối cùng nghẹn ba chữ: “Chắc là thuê?”

 

Nửa giờ sau, mọi người đến cổng một khu biệt thự cao cấp tên là Sơn Trang Ngự Cảnh.

 

Sau khi đậu xe, đoàn người đi bộ đến văn phòng bán nhà.

 

“Anh Điền, anh tới rồi!”

 

Ngay khi đoàn người bước vào phòng khách, một người phụ nữ trang điểm đậm đi tới, liếc mắt đưa tình với Từ Phong Điền.

 

Vẻ mặt đó gần như chỉ kém không trực tiếp nói cho người khác biết, cô ta có một chân với với Từ Phong Điền.

 

“Triệu Thúy Phượng, xin chào, để tôi giới thiệu với cô một chút.” Từ Phong Điền run lên khi nhìn thấy biểu cảm của người phụ nữ.

 

Sau đó anh ta nói nhanh: “Đây là bạn gái của tôi, Chu Mỹ Linh, và đây là bố mẹ của cô ấy.”

 

“Hóa ra là bạn gái của anh Điền. Hoan nghênh ghé thăm, mời vào trong.” Triệu Thúy Phượng đánh giá Chu Mỹ Linh từ trên xuống dưới.

 

“Cảm ơn!” Chu Mỹ Linh khẽ nhíu mày nhìn đối phương rồi nắm cánh tay Từ Phong Điền đi về phía bàn cát.

 

“Các người là?” Tiếp đó, Triệu Thúy Phượng nhìn gia đình của Lăng Túc Nhiên hỏi.

 

“Họ đến đây để giúp chúng tôi xem nhà.” Sau khi nói xong, Vương Thu Vân nhìn Thẩm Kiều Tam: “Kiều Tam, bà ngồi xuống nghỉ ngơi đi, đợi chúng tôi vào trong phòng xem thử đã.”

 

“Được!” Thẩm Kiều Tam khẽ nói.

 

Bà ấy vốn cũng không muốn đến nên hiển nhiên tâm trạng không tốt.

 

“Dì à, nếu đã đến đây thì sao không đi xem bàn cát đi? Dù sao cũng đang nhàn rỗi.” Lăng Túc Nhiên ôm Nhụy Lam mở miệng nói.

 

“Dì không đi, các con đi xem đi.” Thẩm Kiều Tam xua tay.

 

“Mẹ, đi đi, trước xem một chút, sau này có tiền thì chúng ta cũng có thể cân nhắc mua một căn.” Tần Nhã Khiết nói.

 

“Đúng vậy, tương lai chúng ta cũng sẽ mua biệt thự.” Nhụy Lam mở to mắt nói.

 

“Vậy cũng được.” Thẩm Kiều Tam bất đắc dĩ đi theo đoàn người tới bàn cát.

 

“Bố, bố để con xuống, đằng kia có đồ chơi, con muốn chơi.” Một lúc sau, Nhụy Lam quay đầu nhìn thấy một sân chơi nhỏ trong góc phòng khách, nói.

 

“Được!” Lăng Túc Nhiên đặt Nhụy Lam xuống: “Nhã Lệ, em đưa Nhụy Lam đi chơi, anh sẽ đưa chú dì đi xem biệt thự.”

 

“Dạ!” Tần Nhã Lệ gật gật đầu, dẫn Nhụy Lam đi qua.

 

“Dì à, dì có thích căn nào không?” Lăng Túc Nhiên nhìn Thẩm Kiều Tam.

 

“Khu nhà này là một trong những khu biệt thự cao cấp nổi tiếng nhất ở Đông Khởi. Cả thiết kế phòng và quy hoạch cộng đồng đều đạt được kết quả cao nhất, mỗi một căn nhà đều rất tốt.” Thẩm Kiều Tam nhìn chằm chằm vào bàn cát.

 

Nghe giọng điệu của bà ấy, rõ ràng là bà ấy vẫn luôn rất chú ý đến việc phát triển biệt thự.

 

“Tòa nhà kia có vẻ tốt, còn có một cái sân nhỏ có thể trồng một ít hoa và cây cỏ linh tinh trong đó.” Lăng Túc Nhiên chỉ vào tòa biệt thự lớn nhất ở giữa.

 

“Đương nhiên không tệ!” Thẩm Kiều Tam lộ ra ánh mắt hâm mộ mà nói: “Người có thể sống trong căn biệt thự đó, nhất định là người chiến thắng trong cuộc đời!”

 

“Các người làm gì vậy? Tránh xa chỗ đó ra!” Lúc này, một người phụ nữ hét lớn: “Nếu nó bị hỏng thì các người có thể bồi thường được không?”

 

Oa!

 

Cùng lúc đó, tiếng khóc trẻ con đồng thời vang lên.

 

Lăng Túc Nhiên quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy người phụ nữ tên là Triệu Thúy Phượng lúc trước đang chỉ vào Tần Nhã Lệ và hét lớn.

 

Có lẽ là Nhụy Lam đã bị đối phương làm cho hoảng sợ, cô bé co vào trong vòng tay của Tần Nhã Lệ mà cất tiếng khóc.

 

“Hả?” Lăng Túc Nhiên cau mày, lập tức đi tới, ba người Tần Nhã Khiết cũng đi theo.

 

“Nhã Lệ, có chuyện gì vậy?” Lăng Túc Nhiên hỏi.

 

“Nhụy Lam muốn xem mô hình này, cho nên em mới ôm con bé lại gần để xem.” Tần Nhã Lệ chỉ vào một mô hình máy bay đặt trên bàn.

 

“Bọn em hoàn toàn không có đụng vào hình mẫu, người phụ nữ này hét lên, Nhụy Lam bị cô ta dọa.”

 

“Cô thật quá đáng, hai người họ chỉ nhìn thôi, đáng để cô lớn tiếng như vậy sao?” Tần Nhã Khiết tức giận nói.

 

Sau đó cô đỡ lấy Nhụy Lam khỏi vòng tay của Tần Nhã Lệ: “Nhụy Lam ngoan, bố mẹ ở đây, đừng sợ.”

 

“Hu hu hu…” Nhụy Lam rống to: “Dì xấu, dì xấu…”

 

“Cô có biết mô hình này bao nhiêu tiền không? Nếu làm vỡ nó thì các người có thể bồi thường nổi không?”

 

Triệu Thúy Phượng nhìn Tần Nhã Khiết với vẻ mặt khinh thường.

 

“Các người đặt mô hình này ở đây không phải là để cho mọi người xem à?” Giọng điệu của Lăng Túc Nhiên chùng xuống: “Xin lỗi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.