Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 62

trước
tiếp

Chương 62: Còn có ẩn tình khác

 

“Phó đốc Lục, đã lâu không gặp!” Lạc Bảo Vũ nhìn sang Lục Tần Nam nói.

 

“Xin chào phó đốc Lạc, đã lâu không gặp, tôi cảm thấy thực lực của anh lại tiến bộ vượt bậc rồi, không tồi!” Lục Tần Nam cười nhạt nói.

 

“Phó đốc Lục quá khen, so với anh, môn võ mèo ba chân của tôi không đáng nhắc tới!” Lục Bảo Vũ cười đáp.

 

Sau đó, anh ta lại nhìn Lăng Túc Nhiên, tiếp tục hỏi: “Đốc Soái, tiếp theo nên giải quyết như thế nào?”

 

“Được rồi, chuyện tiếp theo anh không cần lo lắng, đưa người về đi!” Lăng Túc Nhiên xua tay.

 

“Nhận lệnh!” Lạc Bảo Vũ cúi chào sau đó ngập ngừng hỏi: “Đốc Soái, mấy ngày nay khi nào anh có thời gian, tôi đến thăm anh?”

 

“Có chuyện gì sao?” Lăng Túc Nhiên quay đầu hỏi.

 

“Không… không có gì, chỉ là chút lòng hiếu khách của chủ nhà mà thôi.” Lạc Bảo Vũ có hơi sững sờ rồi đáp.

 

“Hôm khác tôi sẽ gọi cho anh!” Lăng Túc Nhiên nhìn lướt qua ánh mắt anh ta, hờ hững nói.

 

Bằng mắt nhìn của mình, làm sao anh có thể không nhìn ra trong lòng người kia có chuyện gì đó.

 

“Được rồi!” Lạc Bảo Vũ gật đầu, xoay người rời đi.

 

Đương nhiên những chuyện còn lại anh ta không cần lo lắng, đừng nói là còn có người ẩn nấp. Cho dù chỉ có một mình Lăng Túc Nhiên hoặc Lục Tần Nam, đối phương có bao nhiêu người đi chăng nữa cũng chỉ là một bầy kiến mà thôi.

 

Bịch!

 

Sau khi người của Lạc Bảo Vũ rời đi, tất cả người nhà họ Triệu đều quỳ xuống, cả người run lên, trên mặt không còn chút máu.

 

Đặc biệt là Triệu Đức Văn, vẻ mặt ông ta đầy sự kinh hoảng và tuyệt vọng!

 

Ông ta không thể hiểu tại sao một nhân vật lớn như Lăng Soái lại đến báo thù thay cho nhà họ Trịnh!

 

Nếu như ngay từ đầu ông ta biết được nhà họ Trịnh có lai lịch khủng như vậy, thì dù có cho ông ta một trăm lá gan cũng không dám ra tay với nhà họ Trịnh!

 

Ông ta biết nhà họ Triệu lần này thật sự đã xong đời rồi!

 

Bây giờ điều ông ta hối hận nhất đó là đã gọi con trai cả của mình trở về!

 

Vốn dĩ tưởng rằng chỉ cần dựa vào thực lực và lai lịch của con trai mình sẽ đủ để chặn đứng mọi rắc rối của nhà họ Triệu.

 

Nhưng giờ đây có vẻ như chính tay ông ta đã đẩy con trai mình xuống vực sâu.

 

“Lăng… Lăng Soái… Chuyện của nhà họ Trịnh… là do ba anh em tôi làm… không liên quan gì đến con cháu nhà họ Triệu…”

 

“Tôi… Chúng tôi sẵn lòng dùng cái chết để tạ tội… chỉ xin Lăng Soái bỏ qua cho bọn nó…”

 

Vẻ mặt tuyệt vọng của Triệu Đức Văn vừa dập đầu vừa run rẩy cầu xin lòng thương xót, chỉ trong chốc lát trên trán đã đầy máu.

 

“Làm ơn… cầu xin Lăng Soái tha mạng…” Hai anh em Triệu Huy Chấn và Triệu Anh Bác cũng quỳ xuống dập đầu cầu xin sự thương xót.

 

“Còn nhớ lúc trước tôi đã nói gì không?” Lăng Túc Nhiên lãnh đạm nói: “Tôi đã cho ông một cơ hội, nhưng chính ông Lĩnhg trân trọng!”

 

“Xin lỗi… Xin lỗi… Thực sự xin lỗi… Cầu xin anh… Cầu xin anh hãy để lại một nén nhang cho nhà họ Triệu…” Triệu Đức Văn liều mạng dập đầu.

 

“Năm năm trước, khi nhà họ Triệu các người tiêu diệt nhà họ Trịnh, chắc là có rất nhiều người trong nhà họ Trịnh cũng quỳ xuống cầu xin các người tha mạng nhỉ?”

 

Lăng Túc Nhiên lại nói: “Nhưng kết quả như thế nào? Từ trưởng bối nhà họ Trịnh cho đến dì dọn dẹp vệ sinh, không bỏ qua cho bất kì ai!”

 

“Ông khi đó, chắc không ngờ có một ngày như vầy, đúng không?”

 

“Tôi…” Triệu Đức Văn á khẩu, không nói nên lời.

 

“Anh… Anh thật sự muốn giết hết sao?” Lúc này Triệu Minh Kiệt mới nghiến răng nghiến lợi đứng lên.

 

“Xem ra anh có vẻ không phục?” Lăng Túc Nhiên lạnh nhạt nói.

 

“Tất cả mọi người đều nói anh thần thông quảng đại, hôm nay tôi lại muốn lĩnh giáo một chút!” Triệu Minh Kiệt hít sâu một hơi, trầm giọng nói.

 

“Minh Kiệt, con định làm cái gì, mau quỳ xuống!” Triệu Đức Văn kinh hãi quát lên.

 

Ông ta không ngờ con trai mình lại điên cuồng đến mức độ này, dám khiêu khích Lăng Soái đến như vậy, thật không biết viết chữ chết viết như thế nào!

 

“Anh là đồ ngốc!” Lục Tần Nam thờ ơ nói.

 

“Anh có tư cách gì để lĩnh giáo Đốc Soái. Nếu anh muốn khiêu chiến, tôi sẽ phục vụ anh. Chỉ cần anh có thể kiên trì hết một hiệp, tôi sẽ chủ động cho anh một con đường sống!”

 

“Đây là lời anh đã nói, đừng hối hận!” Nghe được lời nói của Lục Tần Nam, trong mắt Triệu Minh Kiệt lóe lên một tia sáng. Anh ta vốn đã ôm suy nghĩ chết chắc không cần phải nghi ngờ, lúc này trong lòng dâng lên một tia hy vọng.

 

Mặc dù anh ta biết rằng ngay cả khi thân thủ của Lục Tần Nam không bằng Lăng Túc Nhiên, nhưng chắc chắn đây cũng là thứ anh ta không thể với tới được.

 

Tuy nhiên, là một ứng cử viên cho chức ngự đường chấp sự, anh ta có sự kiêu ngạo của riêng mình, anh ta chưa đầy ba mươi tuổi, tu vi đã đến cảnh giới chiến soái.

 

Anh ta thực sự không tin bản thân thể hiện toàn bộ sức mạnh lại không thể ngăn cản Lục Tần Nam một hiệp!

 

Vù!

 

Một khí thế mạnh mẽ tràn ngập trên người Triệu Minh Kiệt, tiếp sau đó lao về phía Lục Tần Nam như một con dã thú.

 

Vừa ra tay đã chính là át chủ bài mạnh nhất của anh ta, tiếng xé gió xuyên qua không khí truyền tới.

 

“Sau khi chết, nhớ xin lỗi những người vô tội bị anh giết chết!” Lục Tần Nam lãnh đạm nói, tiến lên hai bước, giơ tay đánh ra một chưởng.

 

Bùm!

 

Ngay sau đó, Triệu Minh Kiệt vừa mới lao đi được nửa đường đã nổ tung như một quả dưa hấu chín.

 

Sau khi một đám sương mù máu trôi qua, trên mặt đất chỉ còn lại những vết máu.

 

“Minh Kiệt…”

 

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Đức Văn thống khổ kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế, cả người nhão ra như đất bùn.

 

“Ông còn điều gì muốn nói không?” Lăng Túc Nhiên nhìn Triệu Đức Văn lạnh nhạt nói.

 

“Chỉ… chỉ cần anh tha cho những người còn lại của nhà họ Triệu, tôi… tôi sẽ nói cho anh một bí mật…”

 

Triệu Đức Văn biết mình không thể sống sót nhưng vẫn luôn muốn để lại một nhánh hương khói cho nhà họ Triệu.

 

“Vậy thì tùy vào cái gọi là bí mật của ông có thể thay đổi vận mệnh của nhà họ Triệu hay không!” Lăng Túc Nhiên lạnh lùng nói.

 

“Thực ra, năm năm trước, chuyện… nhà họ Trịnh bị tiêu diệt, còn có một ẩn tình khác…” Triệu Đức Văn hít một hơi thật sâu nói.

 

“Là ý gì?” Lăng Túc Nhiên khẽ nhíu mày.

 

“Đúng là ba nhà chúng tôi luôn muốn ra tay với nhà họ Trịnh, nhưng chúng tôi không quá chắc chắn…” Triệu Đức Văn dừng lại rồi tiếp tục nói.

 

“Nếu không phải có người chủ động tới tìm chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không ra tay nhanh như vậy.”

 

“Kể cả sau này trong số những người đã ra tay với nhà họ Trịnh, hai người có thực lực mạnh nhất cũng là do bên kia phái tới.”

 

“Hửm?” Lăng Túc Nhiên nghe tới đây, lại cau mày.

 

Rõ ràng là anh không ngờ rằng trong vụ việc đó lại có một bí mật được che giấu như vậy.

 

Cảnh tượng năm năm trước không khỏi hiện lên trong đầu anh, thân thủ của hai người trong bọn họ quả thực hơn hẳn so với những người kia.

 

Khi đó, trong các cường giả võ thuật của nhà họ Trịnh, ngoài bố nuôi ra thì ông Mạc có thực lực mạnh nhất, tu vi của ông là cảnh giới chiến sư tiểu thành.

 

Với thân thủ của ông Mạc, ông là đệ nhất võ lâm Đông Khởi lúc bấy giờ, nhưng vào tay đối thủ lại không thể trụ qua mười hiệp rồi bị trọng thương.

 

Bây giờ nghĩ lại, đối thủ lúc đó chắc chắn thực lực đã đạt tới cảnh giới chiến sư hậu kỳ rồi.

 

Trừ hai người bọn họ ra, những người khác mạnh nhất cũng chỉ là tu vi chiến sư sơ thành!

 

“Có rất ít người biết chuyện này. Ngay cả Liễu Bội Mai cũng không biết việc này. Chỉ có hai gia chủ là tôi và Vương Minh Huy là rõ.” Triệu Đức Văn tiếp tục nói.

 

“Bên kia là ai?” Lăng Túc Nhiên lạnh giọng hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.