Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật

Chương 83-84

trước
tiếp

Chương 83: Phiên Ngoại

Tháng bảy, vẫn chưa đến tiết trời đầu hạ, Thành Đô đã nóng như thiêu đốt.

Đặc biệt là bắt đầu từ ngày Nhậm Giang Lâm đến Thành Đô, nhiệt độ không khí liên tục tăng lên.

Tiêu Việt cười nói anh đến lúc này là mang nhiệt độ đến Thành Đô.

Nhiệt độ không khi tăng cao có liên quan đến anh hay không, Nhậm Giang Lâm không biết, đổi lại là trước đó vài ngày bởi vì anh xuất hiện ở công ty của Tiêu Việt, xung quanh công ty Tiêu Việt đã từ từ ồn ào lên.

Nhưng những người dự định tìm tòi thực hư cũng coi như “thận trọng”, không quấy rầy công việc bình thường của Tiêu Việt và sinh hoạt của hai người.

Nhậm Giang Lâm nghỉ phép, Tiêu Việt lại là thời điển bận rộn, sợ anh nhàm chán, Tiêu Việt đã chuẩn bị mình cũng nghỉ phép chơi với anh. Nhưng không đợi Tiêu Việt hành động đã bị Nhậm Giang Lâm ngăn lại.

“Anh nghỉ phép là nghỉ, mà không phải để chơi đùa khắp nơi, em không cần lo lắng cho anh, trước đó anh đã nghĩ xong rồi, khoảng thời gian này sẽ đọc sách, ngủ, ăn, thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo với em là được.”

Nhưng mặc dù anh nói vậy, Tiêu Việt vẫn về nhà đúng giờ mỗi ngày, ăn ba bữa cơm với anh, nghỉ trưa với anh, nói thế nào cũng không thay đổi.

Anh nhớ Tiêu Việt trả lời thế này: “Em nhớ anh mà, biết anh ở nhà em còn không về? Em không nhịn được! Ông chủ lớn à xin thương xót!”

Dở khóc dở cười, từ hôm đó, Nhậm Giang Lâm có rảnh sẽ cầm sách đến công ty Tiêu Việt để xem, cơm trưa cũng ăn ở đó.

Nhưng cho dù nghỉ như thế nào thì cũng luôn rảnh rỗi, rảnh không có việc gì làm, Nhậm Giang Lâm cũng học được một thứ trước kia anh không biết, đó là nấu cơm.

Nói thật, anh sinh ra trong gia tộc lớn, áo cơm, việc nhà đều có người giúp việc phụ trách, bao nhiêu năm qua, mặc dù Nhậm Giang Lâm không đến mức chưa bao giờ tự nấu đồ ăn đơn giản như mì, nhưng anh đúng là chưa từng tự mình bắt tay làm bữa ăn chính.

Nhưng nếu là nghỉ ngơi, lại ở cùng Tiêu Việt, cũng không thể mỗi bữa đều ra ngoài ăn cơm.

Vào thứ năm đầu tiên, Tiêu Việt tràn đầy phấn khởi dẫn anh về nhà nấu cho anh một bữa ăn, sáng thứ sáu, Nhậm Giang Lâm đã đến hiệu sách mua rất nhiều sách, trong đó có hai quyển thực đơn ngày thường.

Buổi chiều, Nhậm Giang Lâm cầm thực đơn nghiên cứu chốc lát, sau khi quyết định cơm tối ba món một canh, anh lái chiếc xe Tiêu Việt mới mua đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, thuận đường mua một nồi đất nấu canh.

Trở lại chung cư cũng chưa đến ba giờ, lấy nồi đất ra rửa sạch đun lửa to khử trùng, sau đó Nhậm Giang Lâm sửa sạch nguyên liệu đã mua, cắt sẵn lát nữa dùng.

Bởi vì định nấu canh xương sườn bí đao, cần thời gian dài, Nhậm Giang Lâm bỏ xương sườn vào nồi đất ninh nhừ, dựa theo các bước trên thực đơn đợi nước sôi thì vớt bọt, bỏ vài miếng gừng vào tiếp tục đun bằng lửa nhỏ.

Mặc dù chưa chính thức xuống bếp, nhưng dựa theo các bước trên thực đơn, với anh mà nói cũng không cảm thấy khó.

Xương sườn đang hầm trong nồi, Nhậm Giang Lâm lại về phòng khách nghiêm cứu thực đơn cả buổi chiều, thấy gần đến giờ rồi, anh cầm sách đến phòng bếp bắt đầu xào thức ăn.

Rau xàu tôm bóc vỏ, trứng rán cà chua, cà tím trộn.

Cách làm ba món ăn đơn giản, thực đơn cũng viết rõ ràng, Nhậm Giang Lâm không gặp nhiều khó khăn trong thao tác, không biết nên bỏ bao nhiêu muối, anh bèn bỏ từng tí một, khi nếm đủ vị thì dừng lại. Trừ món trứng rán cà chua lúc đầu đổ ít dầu lại không khống chế được lửa, món khác không có vấn đề gì.

Chưa đến sáu giờ, lúc xào xong tôm bóc vỏ chuẩn bị múc ra đĩa, Tiêu Việt đã về.

“Ôi, canh sườn!” Mới vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi xương sườn thơm nồng, Tiêu Việt chảy nước miếng, có điều khi hắn nhìn thấy Nhậm Giang Lâm đang dọn đĩa lại sững sờ hơn, mãi mới phản ứng lại.

Thay giày sải bước đi đến bên cạnh Nhậm Giang Lâm, ngạc nhiên nói: “Anh đang nấu cơm? Nhiều món thế này? Đều do anh làm? Anh lại còn biết nấu cơm à?”

“Không thể?”

“Có thể có thể!” Nghĩ rằng ngày thường chắc chắn Nhậm Giang Lâm cũng chưa từng làm việc này, trong lòng Tiêu Việt ấm áp, chớp mắt nhìn người trước mặt: “Mùi thơm quá, em nói sao giữa trưa anh từ chối ăn cơm với em chứ, hóa ra là chuẩn bị bất ngờ cho em?” Rủ mắt nhìn tôm bóc vỏ sáng bóng trong đĩa, Tiêu Việt vô thức liếm môi một cái: “Giữa trưa anh không đến, đám mất nết kia rất láo xược, lúc em đi ra ăn cơm, thịt cũng chọn hết rồi… Giờ em đói lả…”

Đang nói bụng rất hợp với tình hình kêu ọt một tiếng.

Nhậm Giang Lâm nghe vậy cười: “Em đi rửa tay trước đi, đồ ăn nấu xong rồi, có thể ăn luôn.”

“Được!”

Tuy rằng lần đầu tiên Nhậm Giang Lâm nấu cơm, nhưng lần đầu tiên nấu lại ngon hơn đồ ăn hôm qua Tiêu Việt nấu rất nhiều.

Và từng miếng cơm, Tiêu Việt vừa ăn, vừa gắp miếng xương sườn vào bát Nhậm Giang Lâm, “Giang Lâm à, anh thật sự là lần đầu tiên nấu ăn? Không lừa em chứ? Ngon quá trời luôn.”

Nhậm Giang Lâm buồn cười nhìn Tiêu Việt, gắp miếng trứng bị cháy, nói: “Như này cũng gọi là ngon?”

“Ngon thật đấy.” Thấy Nhậm Giang Lâm gắp miếng trứng gà kia lên định vứt đi, Tiêu Việt vội vàng đưa bát tới: “Này này này, đừng vứt đừng vứt, để em ăn cái này.”

Nhậm Giang Lâm ngẩn ra: “Cháy.”

“Không sao, em cảm thấy rất ngon.” Thấy Nhậm Giang Lâm không định cho mình, Tiêu Việt vươn người sang nhân lúc anh không chú ý, ăn miếng trứng gà hơi cháy trên đũa Nhậm Giang Lâm.

“Em….” Nhìn đũa trống không, Nhậm Giang Lâm dở khóc dở cười: “Không thể ăn thì thôi, không cần phải ăn hết.”

“Ai nói không thể ăn?” Tiêu Việt gắp một đũa trứng rán cà chua vào trong bát, “Rất ngon, thật ra cái này cũng không tính là cháy, cũng chỉ là hơi già lửa, em rất thích.”

Tiêu Việt cũng nói thật, trước kia khi ở một mình, nếu hắn không ăn ở bên ngoài sẽ gọi thức ăn ngoài, hơn nữa còn là mấy quán cố định, tóm lại có nhiều tháng ngày gặp phải đầu bếp tâm trạng xấu, lúc nấu món ăn cũng kém tiêu chuẩn, đồ ăn kia hắn cũng có thể ăn hết nhét đầy dạ dày, huống chi là Nhậm Giang Lâm tự nấu.

Nhìn Tiêu Việt trước mắt ăn đến là say sưa ngon lành, sao Nhậm Giang Lâm không biết Tiêu Việt nghĩ gì, lắc đầu cười một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm nữa, ăn cơm cùng Tiêu Việt.

Một bữa này, Tiêu Việt ăn rất ngon, mấy món Nhậm Giang Lâm nấu hắn đều trộn với cơm ăn hết sạch, nước canh cũng không để lại.

Sau bữa cơm chiều, Tiêu Việt chủ động đi rửa bát, nhìn Nhậm Giang Lâm bên cạnh lười biếng đứng dựa vào tường không định đi, Tiêu Việt cong khóe môi, không nhịn được lại gần hôn một cái, “Anh đi xem TV trước đi, lát nữa em rửa xong chúng ra đi ra ngoài?”

“Ừ.” Nhậm Giang Lâm đáp một tiếng, nhưng vẫn không di chuyển.

Tiêu Việt thấy thế lòng ngứa ngáy hơn lại tiến lên hôn một cái lại một cái: “Lát nữa chúng ta đến đường Xuân Hi đi dạo, em nghe Phó Viễn nói buổi tối có quán bar rất được.”

Khi Tiêu Việt chuẩn bị hôn lần thứ năm, Nhậm Giang Lâm cười như không cười lùi lại: “Em còn định rửa bát không?”

“Hì hì,” Tiêu Việt liếm miệng một cái, cười nói: “Rửa.”

Quán bar mà Phó Viễn nói nằm trong một ngõ nhỏ trên đường Xuân Hi, đường Xuân Hi thật ra cũng chính là một con phố thương mại của Thành Đô, lấy điển cố “Người vui như hưởng cỗ bàn, Vui như trẩy hội đăng đàn tiết xuân”(*) trong “Đạo đức kinh”. Toàn bộ đường tương tự như phố đi bộ Nam Kinh ở Thượng Hải, tập hợp nhiều cửa hàng thương hiệu, trung tâm mua sắm cỡ lớn, đồ ăn vặt nổi tiếng ở Thành Đô. Xem như là một điểm chơi không thể bỏ qua với khách du lịch.

(*) gốc là “Chúng nhân hi hi, như hưởng thái lao, nhưng đăng xuân đài” nguồn dịch thơ Đây

Đi theo định vị Phó Viễn gửi cho Tiêu Việt, hai người nhanh chóng tìm được quán bar tên là “Thanh hồ li”, mặt tiền quán bar nhìn từ bên ngoài cũng không lớn, vừa nước vào cửa, người gác cửa bên cạnh lặng lẽ quan sát hai người một cái rồi vội vàng cúi người mời hai người vào trong. Đối diện là một con đường nhỏ tối tăm rất có thị hiếu tiểu tư sản và một mặt tường thấp, hai người vòng qua đường nhỏ, bên trong đã lộ ra.

Khác với chật hẹp bên ngoài tấm rèm, diện tích bên trong quán bar khá lớn, chia hai tầng trên dưới, ánh đèn quán bar âm u tĩnh lặng, ca sĩ dj ngồi trong góc quán bar cũng không thu hút, chỉ có một chùm đèn chiếu xuống, thấy cô gái tóc dài ôm ghi-ta đang hát dân ca, âm thanh trong trẻo đặc biệt thoải mái vào mùa hè.

“Giọng hát khá hay.” Nhậm Giang Lâm nghe một lát rồi nói; “Phó Viễn kia cũng nói đúng, cô gái này hát thực sự hay hơn nhiều ca sĩ.”

Một nhân viên phục vụ nhìn thấy hai người đi vào, vội vàng tiến lên nói với Tiêu Việt hai câu, dẫn hai người đến ghế dài tương đối yên tĩnh bên cạnh.

“Em chọn món trước, anh đi vệ sinh một lát, không biết lúc nãy anh cọ trúng cái gì.” Nhận tablet nhân viên đưa tới, Nhậm Giang Lâm đưa cho Tiêu Việt.

“Ừ, được, anh muốn gọi gì? Em gọi trước?” Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm đứng dậy, hỏi.

“Em quyết định đi, anh gì cũng được.”

“Vậy được.”

Nhậm Giang Lâm nói xong, đi theo hướng nhân viên chỉ.

Nhưng sau khi nhận ra trước cửa nhà vệ sinh chỉ đánh dấu nam, Nhậm Giang Lâm mới bỗng nhiên cảm thấy bất thường.

Quán bar chỉ có nhà vệ sinh nam…

Nhậm Giang Lâm không khỏi đỡ trán, vừa rồi là anh sơ sót, bởi vì dj là nữ nên không chú ý đến khách của quán bar này phải chăng đều là đàn ông…

Những năm này không phải anh chưa từng đến gay bar, nhưng bởi vì anh không thích không khí như thế, bọn Từ Triết Văn cũng không mời anh đi nữa…

Nhậm Giang Lâm lắc đầu, anh nhớ lúc trước đến Thành Đô với mấy người Chu Hạ, Chu Hạ thô tục nói: “Tôi nghe nói Thành Đô là thủ đô gay không ‘1’ không dựa vào, tiểu không bay đầy trời, nghe nói họ đặc biệt thích trai thẳng hơn.”

Mà bây giờ Tiêu Việt còn ngồi một mình ở đó… Nghĩ đến đây, Nhậm Giang Lâm không hề nghĩ ngợi đã xoay người đi về phía đó, nhưng vẫn chưa vòng qua lối đi nhỏ, một cậu trai bên cạnh đi ngang qua “vừa vặn” ngã nghiêng lên người anh.

Cơ thể mềm mại, mùi rượu thoang thoảng, cánh môi hồng hào, đôi mắt mông lung rưng rưng nhìn Nhậm Giang Lâm, khiến người thương mến, nếu là người khác nhìn chắc chắn sẽ mềm lòng.

Nhưng đây cũng là người khác, Nhậm Giang Lâm không đợi chàng trai “vừa vặn” này mở miệng nói chuyện, đã dùng một tay đẩy người ra, rời đi cũng không quay đầu lại.

Mà khi anh đi đến sảnh, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông mặt mũi âm nhu ngồi bên cạnh Tiêu Việt, cũng không biết đang nói gì với Tiêu Việt, đôi mắt kia dính thẳng trên người Tiêu Việt.

Sắc mặt Nhậm Giang Lâm tối sầm lại, sải bước đi lên gọi: “Tiêu Việt.”

Bị một người đàn ông không hiểu sao đi tới bắt chuyện Tiêu Việt hơi bực bội, nghe tiếng lập tức đứng lên đi đến trước mặt Nhậm Giang Lâm: “Nhanh vậy đã quay lại rồi?”

Nhậm Giang Lâm gật đầu: “Ừ,” ngẫm nghĩ, anh lại nói: “Anh muốn đi về.”

“Bây giờ?” Tiêu Việt ngẩn người: “Cũng được, anh muốn về thì chúng ta về.”

Nhưng không đợi Nhậm Giang Lâm lên tiếng, người đàn ông ngồi trên sofa sau lưng Tiêu Việt đã đứng lên, “Tới rồi thì chơi thêm một lúc đi, anh trai à, nếu không em gọi đồng bạn tới chơi với bạn của anh?” Nói đoạn người đàn ông đi đến bên cạnh Nhậm Giang Lâm và Tiêu Việt híp mắt nở nụ cười.

Vừa nói lời này xong, Tiêu Việt đã cau mày, vô thức nhìn xung quanh quán bar này, thấy thế hắn biết ngay tên Phó Viễn kia giới thiệu quán bar gì.

“Chậc! Đồ thiểu năng Phó Viễn kia!” Thấp giọng chửi một câu, Tiêu Việt kéo Nhậm Giang Lâm chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng hắn chưa đi được hai bước, người đàn ông kia đi tới ngăn hắn lại.

“Anh trai không muốn em à?” Nói xong chớp mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Việt nghiêng đầu nói: “Anh muốn em làm gì cũng được.”

Mặt Tiêu Việt tối sầm, “Con mẹ nó…”

Nhưng Tiêu Việt còn chưa nói xong, Nhậm Giang Lâm bên cạnh đã túm cổ áo hắn, hôn môi hắn.

Kết thúc nụ hôn ngắn ngủi, Nhậm Giang Lâm bỗng nhiên nở nụ cười, nói với người đàn ông âm nhu đã ngây người: “Xin lỗi, cậu ấy là người của tôi.”

Dứt lời kéo Tiêu Việt bên cạnh, vòng qua người đàn ông ra khỏi quán bar.

Ra khỏi quán bar, hai tay nắm chặt nhau, không biết nghĩ đến cái gì cũng không khỏi bật cười.

“Xem ra hôm nay không uống rượu được rồi, nếu không chúng ta đi ăn khuya…” Tiêu Việt nắm tay Nhậm Giang Lâm chậm rãi đi trên đường, nhìn người yêu bên cạnh, trong lòng xúc động: “Em chợt nhớ ra một chuyện.”

“Cái gì?”

“Em nhớ, có một lần ban đêm anh đến tòa nhà Hạo Thiên tìm em, hôm đó em quay đầu lại đã nhìn thấy anh.” Nói đoạn, Tiêu việt nhìn chăm chú vào người trước mặt, “Lúc ấy trong đầu em hiện lên một suy nghĩ…”

“Hửm?”

“Người này thật sự quá đẹp…”

Đêm hôm đó, trong bồn tắm tiếng nước nhộn nhạo, Tiêu Việt ôm Nhậm Giang Lâm khóa ngồi trên eo bụng hắn, hỏi: “Ông chủ Nhậm của em ơi… Nếu em đã là người của anh, vậy… có phải anh nên đồng ý với em một chuyện không?”

“Ừm…” Nhậm Giang Lâm bị động tác của Tiêu Việt làm cho giọng nói cũng run rẩy, híp mắt lại, thở nói: “Em nói đi…”

“Lát nữa… chúng ta làm thêm lần nữa…”

Trả lời Tiêu Việt là nụ hôn mạnh mẽ từ Nhậm Giang Lâm…

Chương 84: Nếu Nhậm Giang Lâm Mất Trí Nhớ 1

Bảy giờ sáng thứ hai, như thường ngày, Nhậm Giang Lâm đã chải chuốt xong ra khỏi cổng biệt thự, trợ lý Vương Khắc đúng giờ lái xe đến chờ ngoài cửa.

“Chào Nhậm tổng.”

Nhậm Giang Lâm gật đầu một cái, “Đi thôi.”

Ngồi vào ghế sau, hôm qua Nhậm Giang Lâm uống nhiều rượu vẫn hơi có cảm giác say rượu, nhắm mắt nghỉ ngơi, biệt thự này của anh cách công ty không xa, bảy giờ coi như sớm, trên đường cũng không kẹt xe, dựa theo hành trình ngày thường, hai mươi phút là có thể đến.

Nhưng giờ đã nửa tiếng trôi qua mà vẫn chưa đến.

Bên trong xe yên tĩnh, cảm nhận được xe đã dừng một lúc lâu, Nhậm Giang Lâm hơi mở mắt liếc nhìn.

“Sao vậy?”

“Hình như phía trước có tai nạn xe, vừa rồi nhìn thấy cảnh sát giao thông đi qua, chắc không lâu nữa đã có thể nhường ra đường đi.”

“Ừ.” Nhậm Giang Lâm đáp một tiếng. Nơi này cách công ty cũng không xa, Nhậm Giang Lâm không chợp mắt nữa, ngẫm nghĩ lại thuận miệng hỏi: “Đại hội chiều nay sắp xếp sao rồi?”

Vương Khắc nghe vậy vẻ mặt cứng lại, nhưng sau đó lại trả lời như thường: “Nhậm tổng, tuần trước anh đã hủy bỏ đổi ngày đại hội hôm nay rồi.”

Nhậm Giang Lâm nghe vậy khẽ nhíu mày, từ sau khi anh tiếp quản tập đoàn Nhậm thị, trước kia quá nhiều hội nghị phức tạp khiến anh hủy bỏ không ít, đại hội cố đinh như vậy, cũng giữ lại một hạng mục vào chiều thứ ba, bàn bạc quyết sách cung cấp lớn, hội nghị thế này trừ khi anh gặp phải hội nghị quan trọng hơn rời đi, nếu không sẽ không hủy bỏ.

Chưa kể, anh không hề nhớ đầu tuần có đưa ra chỉ thị này. Nhưng Vương Khắc đã theo anh rất nhiều năm rồi, cũng không phải là một người sơ ý chủ quan.

“Hủy bỏ?” Vẻ mặt Nhậm Giang Lâm thản nhiên, hỏi: “Tại sao.”

Nghĩ rằng có lẽ Nhậm tổng bận quá quên mất, Vương Khắc cân nhắc trả lời: “Chiều hôm nay anh Tiêu về.”

Anh Tiêu? Nhậm Giang Lâm nhíu mày, “Anh Tiêu nào?”

Vừa nói lời này ra, nhưng bình tĩnh tỉnh táo như đặc trợ Vương, cũng không khỏi quay ngoắt đầu lại nhìn Nhậm Giang Lâm một cái, sau đó nhận thấy hành động này của mình không ổn, anh ta vội vàng quay đầu, nhìn chăm chú phía trước giống như nghiêm túc, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, vẻ mặt của đặc trợ Vương hơi hoảng hốt.

(đặc trợ: trợ lý đặc biệt)

Anh Tiêu… Trừ anh Tiêu kia ra, còn có người khác ư?!

Vương Khắc suy nghĩ hỗn loạn, nuốt ngụm nước bọt, nói: “Là… anh Tiêu Việt.”

Nhậm Giang Lâm ngước mắt nhìn trợ lý phía trước, “Ai?”

Mấy chuyên gia nội khoa thần kinh uy tín nhất thành phố S kết thúc hội chẩn, nhìn tin tức, xác nhận thời gian, Nhậm Giang Lâm cơ bản vững tin, anh bị mất gần hai năm ký ức.

Mà, nguyên nhân không rõ.

“Mức độ hormone kích thích bình thường, não cũng không có bất kỳ dấu hiệu chấn thương nào, đột nhiên mất trí nhớ tạm thời không biết nguyên nhân như vậy, càng không thể dùng thuốc lung tung.”

Đây là nguyên văn lời nói của chuyên gia, không kiểm tra được nguyên nhân, nên không dám dùng thuốc, kết cấu hệ thần kinh não vốn phức tạp, hơi không cẩn thận sẽ tạo thành vấn đề to lớn, hiện nay chỉ có thể tạm thời như thế, cố gắng quan sát thêm xem thế nào.

Trong trí nhớ của Nhậm Giang Lâm, Công nghệ Hạo Thiên vẫn đang trong thời gian chuẩn bị, chưa thành lập, chuyện cá nhân anh dự định tiếp xúc ngành công nghiệp thông tin cũng không ai biết được, càng khỏi nói bây giờ app du lịch “Hoàn Du” đã vận hành một năm, mang đến doanh thu đầu tiên vượt 5 tỷ.

Mà hôm qua, anh cũng chỉ mời Thư Dụ khiến anh có chút hứng thú, cùng “nói chuyện trời đất” ở quán bar mà thôi. Bên cạnh anh chưa từng có một người tên là “Tiêu Việt”, càng đừng nói, còn là người yêu của anh.

Người yêu…

Nhậm Giang Lâm không khỏi cười nhạo một tiếng, người tình bây giờ của anh vậy mà không phải Thư Dụ? Anh cũng có phần tò mò, trong hai năm này, rốt cuộc là người như thế nào có thể làm “Người yêu” của Nhậm Giang Lâm anh chứ…

Nhưng sau khi người kia được trợ lý Vương Khắc đưa vào phòng bệnh, dù là Nhậm Giang Lâm đối diện với nguyên thủ nước khác cũng có thể cư xử thản nhiên cũng không khỏi hơi giật mình.

Râu ria lộn xộn, áo sơ mi ca rô lập trình viên tiêu chuẩn trên mạng, quần thường màu đen.

Lôi thôi lếch thếch, đây là từ ngữ đầu tiên nhảy ra trong lòng Nhậm Giang Lâm.

Anh thậm chí cảm thấy, đây làm một trò đùa ác đã thông đồng từ trước, anh thấy, cho dù là quá khứ, hiện tại, hoặc tương lai, người như này cũng sẽ không là đối tượng anh lựa chọn.

Đương nhiên suy nghĩ của người đứng trước mặt anh cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Tiêu Việt cảm thấy nếu là người bình thường, tự dưng bị mất hai năm ký ức, nhất định sẽ hoảng hốt lo sợ, nhưng Nhậm Giang Lâm trước mặt lại như thể không sao, cứ vậy ngồi trên sofa trong phòng xép, vẻ mặt tự nhiên nhìn hắn, đâu giống như mất trí nhớ, đây rõ ràng là đùa ác đúng không?!

Nhưng Nhậm Giang Lâm, trong một năm qua, hắn hiểu rõ anh hơn ai hết, không phải là người nhàm chán đến mức làm chuyện này…

Tiêu Việt thở khẽ, buổi chiều hắn xuống máy bay đã gửi tin nhắn cho Nhậm Giang Lâm, nói là đã đến Thượng Hải về nhà trước đợi anh, nhưng hắn ở nhà đợi mãi cũng không thấy hồi âm, càng không gặp được người, bèn gọi điện qua, đâu biết là Vương Khắc nghe điện thoại.

Nói là Nhậm Giang Lâm đang ở bệnh viện kiểm tra không tiện nghe điện thoại.

Trong lòng hắn quýnh lên, lập tức đón xe chạy đến, trên đường đi hỏi rõ tình trạng, hắn cũng không dám tin.

Mất trí nhớ? Tình huống như thế nào? Xảy ra chuyện gì đây?

Tối hôm qua hắn còn video với Nhậm Giang Lâm, bảo anh kêu dì nấu ít canh giải rượu rồi đi nghỉ ngơi, sao hôm qua vẫn rất tốt, sáng nay đã xảy ra chuyện?

Không có cảm giác thiết thực rằng người trước mặt mất trí nhớ, Tiêu Việt như ngày thường đi đến trước mặt Nhậm Giang Lâm ngồi xổm xuống, giơ tay muốn sờ trán người này, nhưng không ngờ rơi vào khoảng không, lời hỏi han đến bên miệng của Tiêu Việt nghẹn lại.

Nhậm Giang Lâm tránh đi.

“…”

“…”

Bốn mắt nhìn nhau, một sự xấu hổ lờ mờ lan ra từ khoảng cách không xa của hai người.

Vương Khắc bên cạnh càng không dám nhìn tiếp nữa, lặng lẽ lui ra ngoài.

Trong lúc nhất thời, phòng bệnh VIP rộng như thế yên tĩnh đến đáng sợ.

Nhậm Giang Lâm dời tầm mắt trước, khoảng cách như thế khiến anh hơi không thoải mái, anh nhíu mày đứng lên, chậm rãi đi tới trước cửa sổ, dường như chỉ muốn nhìn cây bạch quả đã vàng rực trong vườn.

Trong nháy mắt đó Tiêu Việt lại rõ ràng nhìn thấy sự không kiên nhẫn trong mắt Nhậm Giang Lâm.

“Thật sự là mất trí nhớ à?”

Mấy chữ bay bổng đến tai Nhậm Giang Lâm, giống như lẩm bẩm, lại như đang hỏi đáp án của anh. Nhậm Giang Lâm lại không biết nên nói thế nào, trả lời thế nào với “Người xa lạ” này. Cho dù ban nãy mới nghe được một chút thông tin có liên quan đến “Tiêu Việt” trong miệng Vương Khắc, nhưng Vương Khắc biết rất ít, anh đối với cảm giác xa lạ này rất mãnh liệt.

Không phải “Người yêu”, anh cũng không thích, khi Vương Khắc nói người này là “Thiên tài” được ngành công nghiệp công nghệ thông tin công nhận anh thậm chí nghĩ rằng, phải chăng liên quan đến lợi ích trong đó anh mới có thể có lý do “Người yêu” với người này.

Nhưng vừa rồi, động tác tự nhiên của người này, cùng với kinh ngạc trong nháy mắt khi mình tránh đi, lại khiến anh nhìn ra được Tiêu Việt không phải không có tình cảm với anh.

Ngón tay Nhậm Giang Lâm vô thức gõ gõ mép cửa sổ, ánh mắt sâu xa, với hiểu biết của anh về bản thân, chỉ sợ, tiếp xúc với người này là mang theo tâm tư lợi dụng thôi…

Nghĩ tới đây, Nhậm Giang Lâm mới chậm rãi xoay người, híp hai mắt nhìn Tiêu Việt, “Đúng là không nhỡ rõ.”

Tiêu Việt đứng dậy, biểu cảm xoắn xuýt cũng không biết bày ra thế nào, “Vừa khéo quên mất hai năm?”

Nhậm Giang Lâm gật đầu.

Tiêu Việt đi về phía trước mấy bước, đứng không xa bên cạnh Nhậm Giang Lâm, biết người này chỉ coi hắn như người lạ, hắn cũng không tới gần quá, “Vậy bây giờ sao rồi? Bác sĩ nói thế nào? Anh có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Đau đầu không?”

Hỏi thăm liên tiếp ngược lại khiến Nhậm Giang Lâm nhướng mày, “Sao vậy, cậu cũng không lo lắng tôi đã quên cậu?”

“À.” Tiêu Việt vỗ mạnh vào mồm, nhếch miệng cười với anh: “Lo lắng chứ, sao có thể không lo lắng, hai năm tính ra, ông chủ lớn đã quên em không còn một mảnh, nhưng vậy có thể làm gì…”

Nhìn người yêu trước mặt gần hai tháng chưa chạm vào, trong lòng Tiêu Việt nhớ muốn chết, ước gì bây giờ có thể xông lên hôn mạnh, thô bạo hôn mấy cái, nhưng mà…

Nếu bây giờ hắn xông lên hôn, sợ là sẽ bị đánh đúng chứ?

Tiêu Việt lắc đầu cười một tiếng: “So với chuyện đó, em sợ anh bị bệnh ở chỗ nào hơn.”

“…” Nhậm Giang Lâm nhất thời không nói gì.

Lời nói đó của Tiêu Việt cũng không phải giả, nghĩ rằng mất trí nhớ, vậy nhất định là đầu có vấn đề, nếu không sẽ không tạo thành tình huống như vậy, vừa rồi trong điện thoại nghe Vương Khắc nói không kiểm tra ra vấn dề, không tìm được vấn đề, điều này đáng sợ hơn tìm được vấn đề.

Giống như máy tính xảy ra vấn đề, không tra được lỗ hổng của chương trình, sẽ không tìm được phương án giải quyết, vậy vấn đề này vĩnh viễn là tai họa ngầm an toàn lớn nhất.

Tiêu Việt hiếm khi nhíu mày, Nhậm Giang Lâm không thể không ý thức được điều này… Chắc chắn anh cũng hiểu, bây giờ xem như cấp bách cũng vô dụng.

Nhìn ra được Tiêu Việt trước mắt thật sự đang lo lắng cho sức khỏe của anh, Nhậm Giang Lâm nghĩ ngợi, rồi thản nhiên nói: “Bây giờ cũng không có chuyện gì, đã liên lạc với chuyên gia uy tín bên Mỹ rồi, hai ngày nữa sẽ đến Thượng Hải hội chẩn, hai ngày này quan sát trước xem sao.”

Thấy Nhậm Giang Lâm giải thích, trong lòng Tiêu Việt lại vui lên, một tay đáp lên bệ cửa sổ sau lưng Nhậm Giang Lâm, cúi người híp mắt lại gần, gương mặt râu ria xồm xoàm đối diện với anh, “Ông chủ Nhậm à, anh thật sự không nhớ em tí nào?”

Nhậm Giang Lâm hơi ngửa đầu ra sau, rủ mắt nhìn người trước mặt, tâm tư không rõ, “Không nhớ.”

“Em là người yêu của anh anh cũng không biết?”

“Không biết.”

“Chúng ta quen nhau thế nào, làm sao ở bên nhau, làm sao hôn môi, làm sao…” Tiêu Việt thấp giọng nói hai chữ bên tai Nhậm Giang Lâm.

Thoáng nhìn vẻ mặt Nhậm Giang Lâm hờ hững lùi ra, cười nói câu: “Không nhớ.”

Tiêu Việt chớp mắt, dường như lại thấy Nhậm Giang Lâm lúc mới gặp, khách sáo lại lễ độ, lễ độ lại xa cách.

Không biết nghĩ đến đâu, Tiêu Việt đột nhiên nghiêm mặt nói: “Lời em vừa nói là nghiêm túc, sức khỏe của anh quan trọng nhất, ký ức gì đó cũng không quan trọng, cũng có thể sáng tạo, về sau còn mấy chục năm, hai năm này thật sự không quan trọng.”

Thấy Nhậm Giang Lâm không đáp lời, Tiêu Việt lại nói tiếp: “Cho dù không nhớ ra em, cũng không sao cả, em để anh quen biết lại lần nữa là được.”

“Ồ?” Nhậm Giang Lâm cũng cảm thấy hơi hứng thú, “Cách quen biết như thế nào?”

“Em tên là Tiêu Việt, Tiêu trong tiêu tượng, Việt trong vượt qua, là một…” Tiêu Việt híp mắt nở nụ cười: “Kẻ đam mê an toàn máy tính, đồng thời cũng là người yêu của Nhậm Giang Lâm anh, lần này nghỉ phép nửa tháng, thời gian tiếp theo làm phiền ông chủ lớn rồi?”

Nhưng mà, thời gian mới trôi qua hai ngày, Tiêu Việt đã không nhịn được mắng to lên trời: “Cút mẹ nhà nó không nhớ được cũng không sao đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.