Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật

Chương 79-80

trước
tiếp

Chương 79

MC Tống Hàm làm việc đã khá nhiều năm rồi, kinh nghiệm cũng coi như rất phong phú, được dân mạng phong làm MC phản ứng nhanh nhất những năm 80, lần đầu tiên ngơ ra trước ống kính.

Cô cảm thấy tai mình hơi có vấn đề.

Anh đẹp trai trước mắt này nói gì? Anh ta tên Tiêu Việt? Tiêu Việt gì? Tiêu Việt nào?

Tống Hàm choáng váng.

Lên sân khấu không phải nhà thiết kế chính Nhạc Đào Tiến của Công nghệ Hạo Thiên ư? Bây giờ là tình huống gì?

Không không không, không đúng! Đây không phải trọng điểm! Trọng điểm là cái tên Tiêu Việt này!

Tiêu Việt á! Đó là ai? Đây chính là người tình tin đồn của đại lão tập đoàn Nhậm thị! Đại thần trùng quan nhất nộ vi lam nhan(*) đã hack Weibo, thậm chí ngay cả Kin Phó lừng lẫy nổi tiếng cũng cúi đầu xưng thần! Tống Hàm là MC đang hót trong ngành giải trí, không thể không biết những chuyện và những tin đồn mang tính chất bùng nổ này.

(*) câu đúng là “trùng quan nhất nộ vi hồng nhan” xuất từ bài thơ “Viên viên khúc” của Ngô Vĩ Nghiệp nghĩa là tướng quân nổi giận chỉ vì hồng nhan

Cô không chỉ biết, còn rất hứng thú với chuyện này, thậm chí trắng trợn “trưng cầu ý kiến” của các bạn tốt xung quanh có phương pháp, xem xem tổng giám đốc Nhậm thị và Tiêu Việt này có quan hệ như thế nào, nhìn xem Tiêu Việt này có bối cảnh gì.

Thế nhưng, kết quả có thể tưởng tượng được.

Bạn bè bên cạnh cô, xem như mấy người có tên tuổi có thể nói chuyện được với giải trí Võng Thiên của Nhậm Giang Lâm, cũng chỉ biết chuyện này khi scandal tuôn ra vào ngày hôm đó. Bọn họ vốn không biết đời sống tình cảm của ông chủ nhà mình, càng không biết Tiêu Việt này là ai.

Cuối cùng, cô chỉ có thể dựa vào tung tin của dân mạng về Tiêu Việt này thu được ảnh và tin tức của người tình thần bí của tổng giám đốc tập đoàn Nhậm thị…

Nhưng ai đến nói cho cô biết Tiêu Việt trên mạng và Tiêu Việt trước mắt có quan hệ gì?

Trên mặt Tống Hàm nhẹ như mây gió nhìn chằm chằm người đàn ông cao ráo trước mặt, trong đầu tìm kiếm những video, hình ảnh đã nhìn thấy, nội tâm sóng cả mãnh liệt.

Người đàn ông ở trước mắt không có râu ria, không đeo kính, âu phục thẳng thớm… Cách ăn mặc tinh anh này nhìn thế nào cũng không giống người trên mạng kia?!

Tống Hàm tự xưng là năng lực tùy cơ ứng biến cực giỏi bối rối, đám dân mạng xem trực tiếp càng là đầu óc không đủ dùng.

‘??? (anh da den dấu chấm hỏi.jpg)’

‘Hả?’

‘Anh trai này vừa mới nói gì?’

‘Anh ấy nói anh ấy là Tiêu Việt.’

‘Tiêu Việt nào?’

‘Tình nhân scandal của Nhậm Giang Lâm?’

‘Không thể nào, không thể nào!’

‘Nhìn không giống mà!’

‘Không không không, nhìn kỹ vẫn giống! Chải chuốt gọn gàng sạch sẽ hơn hình tượng trong ảnh!’

‘Trời ạ, anh ta định làm gì đây, tại sao anh ta lại lên sân khấu? Hơn nữa đúng lúc Nhậm Giang Lâm làm sáng tỏ quan hệ của anh ấy và Thư Dụ, thím xem Tống Hàm cũng không biết nói thế nào, bắt đầu ngẩn người rồi!’

“Wow a a a a a! Mọi người chú ý tới không, vừa rồi trong khoảnh khắc Nhậm Giang Lâm quay đầu nhìn thấy anh ta đã ngẩn ra!’

‘Bọn họ trao đổi ánh mắt!’

‘Tiêu Việt này… Đôi mắt kia luôn nhìn chằm chằm vào Nhậm Giang Lâm đấy…’

‘Hì hì hì, ánh mắt thẹn thùng nhìn thấu người.’

‘Tôi nhìn ra tình yêu trong mắt anh ấy!’

‘Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt, Thư Dụ tề tụ một đường, tôi cảm thấy lúc này là một vở kịch…’

Giây phút Tiêu Việt đến hội trường này, ánh mắt của hắn đã dính vào người trên sân khấu.

Như lần đầu nhìn thấy Nhậm Giang Lâm, Nhậm Giang Lâm trên sân khấu nhãn nhã ngồi ở đó, không nhanh không chậm trả lời câu hỏi của MC.

Vẻ mặt không thân thiện nhưng cũng sẽ không tỏ vẻ cao ngạo hờ hững, cho người đặt câu hỏi đủ tôn trọng, nhưng cũng không hoàn toàn hòa nhập vào trong bầu không khí vui đùa này. Đó là cảm giác xa cách chỉ có ở người bề trên, khiến người khác không dám thân cận quá mức.

Nhưng, chính Nhậm Giang Lâm như vậy, lại ngẩn người trong chớp mắt nhìn thấy mình, cảm giác khoảng cách quanh người bỗng nhiên tản đi.

Tiêu Việt vui vẻ, cúi đầu nhìn nhau với Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt híp mắt cười nói: “Anh Nhậm đã lâu không gặp, gần đây khỏe không?”

Nghe thấy hai chữ “Anh Nhậm”, Nhậm Giang Lâm hơi cong khóe môi, biết Tiêu Việt cố ý gọi anh như thế, Nhậm Giang Lâm cũng thuận theo ý Tiêu Việt, giả vờ lạnh lùng gật đầu một cái: “Làm phiền anh Tiêu mong nhớ, mọi chuyện đều tốt.”

Nhưng nói lời này xong, hai người cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn nhau chăm chú, không hề có tự giác giờ phút này đang phát trực tiếp.

MC mơ hồ bị nhét đầy miệng thức ăn cho chó ho nhẹ một tiếng, đợi hai người nhìn về phía cô, cô mới cười nói: “Wow, anh Tiêu, nghe danh đã lâu! Lần này anh có thể đến, đúng là khiến người kinh ngạc đấy! Nhưng, tôi cũng khá tò mò quản lý Nhạc đi đâu rồi? Một lúc như thế, sao không thấy anh ấy lên sân khấu?”

Tiêu Việt đáp: “Mấy hôm nay quản lý Nhạc hơi bất tiện, tôi cũng coi như nửa nhà thiết kế của app Hoàn Du, nên thay thế anh ta giải thích nghi vấn cho mọi người.” Nói đến đây, Tiêu Việt vừa cười nhìn về phía Nhậm Giang Lâm, “Có điều, vừa rồi anh Nhậm muốn để quản lý Nhạc giải thích, cũng không biết tôi tự chủ trương lên sân khấu như vậy, anh… không có ý kiến chứ?”

“Là anh Tiêu khiêm tốn rồi, tôi rất tin tưởng vào năng lực kỹ thuật chuyên ngành của anh Tiêu, hơn nữa phần lớn thiết kế phát triển app Hoàn Du do tay anh Tiêu mà ra, anh có thể đến giải thích, đương nhiên tôi rất hoan nghênh.”

Tống Hàm giả vờ không biết quan hệ của hai người nghe vậy cười nói: “Đã vậy, thời gian cũng tương đối ngắn, vậy mời anh Tiêu trả lời ngắn gọn câu hỏi của bạn mạng vừa nãy đi.”

Nói đến đây, nhân viên công tác sau màn mang một cái ghế chân cao giống hệ đến cho Tiêu Việt, sau đó đặt bên cạnh MC.

Tiêu Việt liếc nhìn, đi qua không hề khách sáo trực tiếp chuyển cái ghế đến cạnh Nhậm Giang Lâm, sau đó dửng dưng ngồi sát cạnh Nhậm Giang Lâm.

Khán giả: “…”

MC: “…”

Nhậm Giang Lâm: “…”

Nhậm Giang Lâm có phần bất lực, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Nụ cười này chọc cho khán giả thét lên liên tục.

“Em đã nói không thể cười như thế, chậc, quá thu hút sự chú ý của người khác.” Tiêu Việt nghiêng đầu, tắt micro, ghé bên tai Nhậm Giang Lâm thấp giọng nói.

Hơi thở ấm áp rơi bên tai, Nhậm Giang Lâm hơi tránh ra, liếc mắt nhìn cánh tay anh và tay Tiêu Việt dán vào nhau, thấp giọng nói: “Áp sát như thế, em không nóng?”

“Không nóng không nóng, nếu điều kiện cho phép, em còn hy vọng kề sát anh hơn tí nữa.” Hắn thật sự rất lâu không gặp Nhậm Giang lâm, trong lòng rất nhớ, ước gì có thể ôm lấy người không buông tay, khoảng cách như vậy nào có chê gần?

Tiêu Việt nhìn vành tai Nhậm Giang Lâm, nói tiếp: “Anh không thích em kề sát anh à? Nếu không thích vậy em dời sang chỗ khác?’

Nhậm Giang Lâm liếc nhìn Tiêu Việt không trả lời, ánh mắt dời đi nhìn về MC phía trước.

Tiêu Việt cười cúi đầu xuống. Đây là ngầm thừa nhận để hắn tới gần đúng không?

Tống Hàm yên lặng lại ăn một nắm thức ăn cho chó, tố chất chuyên nghiệp cực cao vẫn duy trì nụ cười không hề rung động, nói: “Anh Tiêu có thể bắt đầu giải tích rồi?”

Tiêu Việt nghe vậy gật đầu nói: “Được.”

Nói đến đây, hắn dừng một lát, nhìn câu hỏi trên màn hình, lần nữa lên tiếng lại không hờ hững như vừa rồi: “Những thứ chuyên nghiệp hóa về phương diện máy tính nghe sẽ rất khô khan, tôi nghĩ vừa nãy bạn kia hỏi vấn đề này dự tính ban đầu cũng không hy vọng tôi dạy một tiết máy tính chọ mọi người ở đây đúng không, cho nên, tiếp theo tôi sẽ lựa chọn một phần tương đối dễ hiểu nói rõ cho mọi người.”

Mặc dù từ lúc lên sân khấu chưa làm chuyện đứng đắn, nhưng khi liên quan đến thứ về phương diện máy tính, Tiêu Việt lại rất nghiêm túc. Biết người nghe nghe không hiểu thuật ngữ chuyên ngành, Tiêu Việt đã áp dụng cách phổ thông dễ hiểu nêu ví dụ từ điểm sáng thiết kế của app Hoàn Du đến phát triển app làm một giải thích sinh động mà hệ thống cho dân mạng.

Tiêu Việt nói nghiêm túc, khán giả cũng nghe rất nghiêm túc.

Sáu phút, không dài cũng không ngắn, nhưng khán giải vốn tưởng rằng sẽ rất nhàm chán, lại nghe say sưa ngon lành.

MC ban đầu chỉ có mặt để nhận nhiệm vụ công việc sau khi Tiêu Việt giới thiệu xong, cô hỏi tiếp: “Thật ra tôi vẫn luôn rất tò mò nếu app bị hacker tấn công, vậy nhóm kỹ thuật các anh sẽ ngăn chặn như thế nào, những hacker kia lại tấn công bằng cách nào? Ví dụ như virus Ransomware năm ngoái, tại sao có thể lây nhiễm nhiều máy tính đến vậy? Chữ số và code không có sinh mệnh đúng không? Sao có thể lây lan giống như virus trong sinh vật nhỉ? Bởi vì từ trước tới nay chưa từng thấy thao tác cụ thể, nên tôi cảm thấy rất thần kỳ.”

(ransomware: phần mềm gián điệp hay phần mềm tống tiền)

Tiêu Việt hiểu, nghĩ ngợi rồi nói: “Vấn đề này tương đối phức tạp, nếu trực tiếp giải đáp sẽ chậm trễ thời gian, vì thời gian có hạn… Nếu có cơ hội, tôi có thể làm một buổi phát trực tiếp về chuyên đề an toàn thông tin trên mạng cho mọi người, sau đó dạy mọi người một số kỹ thuật phòng ngự đơn giản.”

“Được được được! Chuyện này có thể! Tôi cảm ơn anh Tiêu trước!” MC vừa nói vừa nhìn đồng hồ: “A, thời gian trôi qua nhanh thật, phân đoạn đặt câu hỏi đã qua ba mươi phút, xem ra chúng ta phải nắm chặt thời gian.”

MC vừa nói vừa rút mấy câu hỏi, các câu hỏi tương đối đơn giản dễ trả lời, chưa đến năm phút Nhậm Giang Lâm đã trả lời ba câu.

Khi MC hô dừng lần nữa, câu hỏi xuất hiện trên màn hình lại không phải đặt câu hỏi với Nhậm Giang Lâm, mà là đưa ra với Tiêu Việt chưa đi xuống sân khấu.

“Tôi muốn hỏi Tiêu Việt, anh có thật sự thích Nhậm Giang Lâm không?” Sau khi MC đọc câu hỏi, cười nói: “Câu hỏi của bạn này ngang quá, xin nghiêm túc hỏi nhé, chủ đề hôm nay của chúng ta là đặt câu hỏi với anh Nhậm.”

MC nói đến đây cười nhìn sang Tiêu Việt: “Anh Tiêu có thể không cần trả lời.”

“Không sao, tôi có thể trả lời câu hỏi này.” Nhìn Nhậm Giang Lâm bên cạnh cười nhìn mình, trong lòng Tiêu Việt rung động, lặng lẽ nhéo nhéo tay Nhậm Giang Lâm, chớp mắt một cái.

“Đâu có, nói lung tung, tôi không thích anh ấy.”

Tiêu Việt nhìn sang Nhậm Giang Lâm, giơ tay tháo tai nghe của mình và Nhậm Giang Lâm xuống, mỉm cười chậm rãi nói:

“Tôi yêu anh ấy.”

Chương 80

Bốn chữ “Tôi yêu anh ấy” rơi vào tai Nhậm Giang Lâm, nếu nói không rung động vậy là không thể nào.

Anh biết Tiêu Việt sẽ trả lời câu hỏi này, chỉ là anh không ngờ Tiêu Việt sẽ trả lời như vậy.

Nhịp tim đập nhanh hơn, vội vàng không kịp chuẩn bị được tỏ tình thậm chí khiến anh cảm thấy tai hơi nóng lên.

Nhìn người trước mặt cười đến là dịu dàng, nhìn vào đôi mắt không che giấu yêu thương kia, không biết tại sao Nhậm Giang Lâm chợt nhớ một câu trên mạng, muốn biết đối phương có thích bạn hay không, nhìn vào mắt là đủ rồi.

Không biết lời này có thật sự chuẩn xác vậy không, nhưng ở chỗ Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm thật sự cảm nhận được Tiêu Việt thích anh tới cực điểm từ trong đôi mắt ấy.

Nhậm Giang Lâm cười khẽ một tiếng.

Con người Tiêu Việt luôn luôn không tiếc bày tỏ thích và yêu với anh, từ khi bắt đầu mối quan hệ này đến bây giờ, cho dù là khi gặp nhau, trong điện thoại, trong tin nhắn trò chuyện, mỗi một câu nói mỗi một hành động của Tiêu Việt đềi đang nói hắn để ý anh.

Thích của Tiêu Việt không trộn lẫn chút giả dối nào, đôi mắt kia từ đầu đến cuối chỉ chứa đựng một mình Nhậm Giang Lâm.

Cảm giác này thật sự rất tốt, tốt đến mức trong lòng như được rót mật, ngọt khiến người ta bất cứ khi nào nhớ đến cũng sẽ không nhịn được cười lên. Có thể nói, có thể được Tiêu Việt thích là một chuyện khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.

Nhậm Giang Lâm nghĩ Tiêu Việt thích anh, vô cùng thích, mà anh cũng cực kỳ yêu Tiêu Việt thế này.

Anh là thương nhân, thương nhân coi trọng lợi ích, nếu tốt đẹp như thế, sao anh có thể buông tay? Yêu thương của Tiêu Việt dành cho anh, anh không muốn chia cho người khác tẹo nào, chỉ có thể là anh, sẽ chỉ là anh.

Nghĩ đến đây, Nhậm Giang Lâm chậm rãi nắm tay Tiêu Việt, thấp giọng nói: “Bây giờ đang phát trực tiếp, em biết không? Nếu phát trực tiếp, nói ra khỏi miệng sẽ không thu lại được, cũng không thể biên tập cắt bỏ ở hậu kỳ.”

Tiêu Việt nhếch miệng: “Em đã nói ra, thì chưa từng muốn thu về, nếu đã nắm giữ anh, cho dù anh không vui lòng, em cũng sẽ không buông tay.”

Nhậm Giang Lâm nhướng mày: “Đây là em nói.”

Tiêu Việt học theo: “Em nói.”

Nhậm Giang Lâm nghe vậy cười.

Đeo micro trong tay Tiêu Việt lên, Nhậm Giang Lâm nhìn thẳng về phía camera.

Lần nữa lên tiếng lại rất nghiêm túc, không hề hững hờ.

“Thời gian tương tác với các bạn trên mạng sắp kết thúc rồi, cảm ơn sự quan tâm và ủng hộ của mọi người với app Hoàn Du… Tôi tin ý tưởng thiết kế của nó và sự tiện lợi khi sử dụng nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng.”

Sau khi nói xong lý do thoái thác đã đặt ra trước đó, Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt nói tiếp:

“Vừa rồi anh Tiêu bên cạnh tôi đến đột ngột, MC không hiểu rõ lắm, giới thiệu có chỗ sai, tôi biết mọi người rất tò mò về cậu ấy… Cho nên tại đây tôi giới thiệu lần nữa với mọi người, Tiêu Việt là nhà thiết kế, kỹ sư bên ngoài được Công nghệ Hạo Thiên thuê, là nhân vật trung tâm thiết kế làm ra app Hoàn Du, đồng thời…” Nói đến đây, Nhậm Giang lâm mỉm cười nói: “Cậu ấy cũng là người yêu của tôi.”

Lời này vừa nói ra, Tiêu Việt bên cạnh sững sờ.

MC choáng váng.

Mưa đạn trên kênh phát trực tiếp bỗng nhiên dừng lại.

Chu Hạ dưới sân khấu cần ly rượu chuẩn bị uống tay run một cái, rượu đổ xuống háng.

Nhưng, yên tĩnh chỉ một cái chớp mắt, cũng không biết là ai thét lên trước, giống như một đốm lửa trong kho đạn, nháy mắt dẫn nổ toàn bộ bữa tiệc.

Ngay cả MC cũng không nhịn được che miệng lại, thấp giọng hô lên.

‘Đạ mấu đạ mấu đạ mấu a a a a a — ‘

‘Tôi còn đang nghiên cứu vừa rồi Tiêu Việt tháo mic nói gì đấy, vẫn chưa nghiên cứu xong, Nhậm Giang Lâm đã ném một quả bom ra!’

‘Đại lão đầu tiên trong nước come out đúng không.’

‘Thật. Đại lão. Come out.’

‘Trời ạ, người yêu, cái từ này nói ra từ miệng Nhậm Giang Lâm, sao cảm thấy rất ngọt!’

‘A a a, vấp phải thức ăn cho chó cực lớn.’

‘Vừa rồi chắc là Tiêu Việt nói ba chữ, tôi chú ý, có phải là em yêu anh không?’

‘Tôi không biết anh ấy nói gì, tôi chỉ biết là ánh mắt anh ấy nhìn Nhậm Giang Lâm rất cưng chiều!’

‘Tôi đã tổng kết, hôm nay ánh mắt của anh ấy chưa từng rời khỏi Nhậm Giang Lâm.’

‘Quả thực giống như muốn ăn người.’

‘Ăn người… khà khà khà, tôi ăn cái amway này!’

(Amway là một tập đoàn có trụ sở chính tại Mỹ, ở một số quốc gia sử dùng hình thức bán hàng đa cấp, thường được gì với nghĩa giới thiệu đề cử)

Dân mạng nổ thế nào, bây giờ cũng không ai để ý tới, MC Tống Hàm cảm thấy sự nghiệp của mình sắp dừng lại ở đây rồi, đối mặt với cảnh tượng hoành tráng gì cũng bình tĩnh như cô, hôm lại bị chấn động đến mức miệng không khép lại được.

Mặc dù cô biết Nhậm Giang Lâm và Tiêu Việt này hẳn là một đôi không sai, nhưng cô không hề nghĩ rằng Nhậm Giang Lâm sẽ nói thẳng ra như vậy!

Trong cái nhìn của cô, không nói chuyện này còn tốt với anh, địa vị như Nhậm Giang Lâm, nhà doanh nghiệp lớn hô mưa gọi gió trong ngành, sao người tình chỉ có một người như thế? Cuộc sống đằng đẵng, người muốn ôm chặt cây đại thụ Nhậm Giang Lâm này nhiều lắm, bên cạnh có nhiều cám dỗ đến thế, Nhậm Giang Lâm kiểu gì cũng sẽ thay người. Tất nhiên sẽ thay, sao không cứ vậy giấu đi? Không nói rõ ràng dân mạng cũng chỉ suy đoán, không chứng thực, vậy sau này muốn làm thế nào thì làm thế đó, kết hôn sinh con cũng sẽ không bị người lên án.

Phải biết đồng tính luyến ái trong xã hội bây giờ mặc dù tư tưởng cởi mở hơn nhiều, nhưng đa số người vẫn không thể chấp nhận, không nói đâu xa, chỉ nói cái nghề này của cô, không ít đồng tính luyến ái, lại không một ai dám nói thẳng ra, nói ra đồng nghĩa với việc bị xa lánh, vứt bỏ bát cơm.

Mặc dù Nhậm Giang Lâm là sếp tổng của tập đoàn bản chất khác bọn họ…

Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, trong nghề đều biết, Nhậm Giang Lâm dạo chơi nhân gian, chưa bao giờ có người yêu chính thức, không tự công khai, những minh tinh vụng trộm muốn bám vào anh đều nói đây là người đàn ông không bắt được…

Thế nhưng lần này lại hoàn toàn khác.

Cho dù nói thế nào, nếu Nhậm Giang Lâm có thể nói rõ ràng chuyện này, vậy ít nhất có một điểm có thể khẳng định.

Nhậm Giang Lâm nghiêm túc với mối quan hệ này.

Nghĩ vậy, MC lại vô hình hơi ghen tị với Tiêu Việt. Rốt cuộc hắn có tài cán gì có thể bắt được đại lão trong giới kinh doanh.

Suy nghĩ của Tống Hàm thật ra cũng là suy nghĩ của khán giả, nhưng dù họ nghĩ như thế nào, Nhậm Giang Lâm không quan tâm cũng không muốn quan tâm.

Sau khi nói rõ ràng những điều nên nói, anh đứng dậy nhìn Tiêu Việt bên cạnh vẫn ngồi không có động tĩnh, khẽ cười bảo: “Sao vậy? Anh Tiêu không có ý định cùng xuống dưới?”

Tiêu Việt vui mừng nói: “Cùng nhau cùng nhau, anh Nhậm nói đi đâu em sẽ đi đó.”

Nhậm Giang Lâm hơi híp mắt, đợi Tiêu Việt đứng lên, hai người xuống sân khấu.

Vừa bước xuống sân khấu, trong chỗ tối, Tiêu Việt hỏi: “Bây giờ anh có thể rời đi không?”

Nhậm Giang Lâm lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa thể đi, phát trực tiếp chỉ còn phân đoạn cuối cùng, chắc kết thúc trong một tiếng nữa.”

“Vậy thì được, em chờ anh,” Nói đoạn Tiêu Việt nhìn Nhạc Đào Tiến bên kia, “Bên Nhạc Đào Tiến còn chỗ trống, em qua đó ngồi.”

Hơn một tháng không gặp, hai người đều có rất nhiều lời muốn nói, Nhậm Giang Lâm cũng có chuyện muốn hỏi Tiêu Việt, nhưng trong bữa tiệc này, có mấy lời bọn họ sẽ không nói trước người khác, càng không có thói quen cho người khác tham quan.

Nghĩ rằng từ khi Tiêu Việt đến Thành Đô chưa gặp mấy người Nhạc Đào Tiến lần nào, Nhậm Giang Lâm gật đầu nói: “Được.”

Khoảng thời gian Tiêu Việt đến Thành Đô rất bận, mấy người Nhạc Đào Tiến cũng bận sứt đầu mẻ trán vì app, mấy tháng nay tính ra đúng là chưa liên lạc.

Lúc này thấy người, mọi người đều rất vui, uống hai chén rượu, sau khi hẹn ăn cơm tối mai, Nhạc Đào Tiến dẫn mấy người Kha Hoằng Ích lên sân khấu.

Phát trực tiếp tuyên truyền app Hoàn Du rất thành công, phân đoạn cuối cùng của buổi phát trực tiếp chỉ tốn bốn mươi phút, đợi phân đoạn cuối cùng kết thúc, lượng tải đã vượt quá năm lần so với dự kiến.

Rất nhiều người thấy thế đều vội vàng đến mời rượu Nhậm Giang Lâm, nhiều người đều là người quen trong giới kinh doanh, không khí náo nhiệt luôn dễ dàng lây nhiễm người, thấy Tiêu Việt cũng đi theo đám người kia đến mời rượu, Nhậm Giang Lâm cảm thấy buồn cười, bất trí bất giác đã uống với Tiêu Việt thêm mấy chén.

Chẳng biết người mời rượu lặng lẽ lui đi lúc nào, một bên bàn chỉ còn lại hai người uống với nhau.

Sau mấy chén, Tiêu Việt cười nhìn Nhậm Giang Lâm: “Sau hôm nay, hợp tác của mấy tiến sĩ sinh bọn em và Hạo Thiên sẽ kết thúc, cảm ơn sự quan tâm của anh Nhậm trong suốt thời gian qua.”

Nhìn người yêu trước mặt, Nhậm Giang Lâm cảm thấy hơi choáng, “Cho nên, hôm nay em mới cố ý chạy về?”

“Đâu có.” Tiêu Việt híp mắt, “Em muốn xác nhận với anh một chuyện.”

Nhậm Giang Lâm nhướng mày: “Chuyện gì?”

Tiêu Việt vui tươi hớn hở uống cạn chén rượu đế, nhưng không trực tiếp trả lời, mà nói: “Chúng ta có thể đi trước không?”

Ánh mắt Nhậm Giang Lâm tối lại, “Có thể.”

Xe của Nhậm Giang Lâm đỗ ở tầng hai phụ, bãi đỗ xe yên lặng ánh sáng lờ mờ, vừa ngồi vào xe, Nhậm Giang Lâm trên ghế lái đã kéo cổ áo Tiêu Việt lại, làm chuyện mà từ khi Tiêu Việt bỗng nhiên xuất hiện anh đã muốn làm, thô bạo hôn lên.

Một nụ hôn sâu mang theo cảm xúc mãnh liệt.

Môi lưỡi nóng bỏng, mùi rượu nồng đậm khiến Tiêu Việt run lên, thở khẽ một tiếng, chỉ một lát sau đã ôm chặt người trước mắt, câu lưỡi Nhậm Giang Lâm hôn lại.

Đêm hè nhiệt độ không khí của tầng hai dưới mặt đất rất oi bức, trong xe chưa thông gió càng khô nóng hơn.

Nhưng có vẻ như hai người cũng không hay biết, ôm chặt lấy nhau, hôn đến mức khó rời…

Cơ thể khô nóng, dục vọng kêu gào khiến hai người khó mà kiềm chế. Trong xe chật quá, khiến cả hai không thể sát lại gần nhau hơn.

“Tiêu, Tiêu Việt, chúng ta về… về nhà trước…” Nhậm Giang Lâm híp mắt thở gấp, nói với Tiêu Việt đang vùi trong cổ anh.

Tiêu Việt nghe vậy, hít sâu một hơi, ôm mặt Nhậm Giang Lâm lại tỉ mỉ hôn một cái, run giọng nói: “Được.”

Trên đường đi, trở về biệt thự của Nhậm Giang Lâm như thế nào, hai người cũng không nhớ rõ.

Biệt thự vừa đóng cửa lại, không biết Tiêu Việt lấy sức lực ở đâu ra, dốc toàn lực bế Nhậm Giang Lâm vóc dáng xấp xỉ hắn lên, vội vàng đi vào phòng ngủ, đè người xuống giường mềm mại…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.