Giai Nhân Và Luật Sư

Chương 89

trước
tiếp

CHƯƠNG 89: DÂY CHUYỀN VÀNG LỚN ĐỒNG HỒ NHỎ ĐEO TAY

Dường như Tư Tư vẫn còn chưa nói thỏa mãn, vỗ vỗ vai của cô hỏi: “Cậu có nói với tiểu tiện nhân kia, cậu đến chỗ Lục Trình Thiên làm việc?”

Đối với việc từ hôm qua trở đi xưng hô bạn tốt trực tiếp đổi thành đến ‘tiểu tiện nhân ‘, Đan Diễn Vy cũng đã uốn nắn nhiều lần, nhưng không có kết quả cũng chỉ đành không thể làm gì khác trả lời: “Không có, mình dự định một thời gian nữa mới nói với cô ta.”

“Cậu nghĩ mình là học sinh tiểu học à, đi nhà vệ sinh cũng phải gọi báo cáo.”

Tư Tư cầm đũa chọc chọc cơm trong chén, theo ý của cô ấy, trực tiếp cùng đồ tiện nhânkia phân rõ giới hạn là tốt nhất.

“Ăn cơm trước đã.” Đan Diễn Vy không muốn nói tiếp về đề tài này, Vũ Thư đối với cô cũng nên có một câu trả lời rõ ràng.

Tư Tư không quan tâm nhún vai, nhìn đồ ăn tràn đầy, cô ấy vẫn để ông chú ở nhà ăn kia múc đồ ăn hai lần cho cô đi.

Đan Diễn Vy cũng không ăn được nhiều như vậy, cho nên sau khi bọn họ ăn no, đồ ăn đặt ở chỗ đó gần như là vẫn còn nguyên.

“Cảm giác thật lãng phí…”

“Vẫn là đi thôi, lần sau cũng không cần lãng phí như thế.”

Tư Tư vừa tới đây làm cũng không thể trắng trợn, đến cầu thang, hai người liền tách ra.

Đan Diễn Vy quay lại văn phòng, nhìn thấy rất nhiều người đều nằm nhoài trên mặt bàn hoặc dựa vào ghế nghỉ ngơi, còn vài người không nghỉ ngơi đều yên tĩnh đọc sách hoặc xem máy tính.

Đan Diễn Vy cầm điện thoại đi đến chỗ yên tĩnh gần lỗ thông gió gọi điện thoại.

Sau khi điện thoại gọi được mười mấy giây, mới được kết nối: “Này, có chuyện gì mà cậu gọi mình vậy.”

“Ừm, Vũ Thư cậu đang làm gì đó ”

Không biết hôm qua Lục Trình Thiên đã nói gì với Vũ Thư, đến bây giờ Vũ Thư cũng không hỏi hôm qua Lục Trình Thiên nói chuyện gì với cô, nhưng mà như thế cũng tốt, bớt chuyện, cô không muốn bởi vì một lời nói dối mà phải dùng vô số lời nói dối khác để che lấp.

“Nằm trên ghế sofa đắp mặt nạ thôi, Vy Vy sao cậu lại có thời gian gọi điện thoại cho mình vậy.” Trên mặt Vũ Thư đang đắp mặt nạ, nói chuyện rất cẩn thận, sợ mặt mình biến dạng.

Đan Diễn Vy dừng một chút nói: “Mình có một chuyện muốn nói với cậu.”

“Vy Vy, cậu là vì chuyện hôm qua sao, cậu không cần để ý, mình không giận đâu.” Vũ Thư độ lượng nói.

Chuyện hôm qua thật là lỗi của cô sao? Không biết vì sao nghe giọng điệu ban ơn của Vũ Thư, trong lòng Đan Diễn Vy có chút không thoải mái.

“Vũ Thư không phải mình muốn nói chuyện hôm qua.”

“Vậy cậu muốn nói gì.” Vũ Thư nghi ngờ hỏi.

Rốt cục phải nói sao, Đan Diễn Vy không tự chủ nắm thật chặt lòng bàn tay, cố gắng để cho giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh: “Mình đi làm ở văn phòng của ngài Lục.”

“Hả? Vy Vy không phải cậu nói đi làm ở chỗ anh Hào sao, sao lại tới chỗ anh Thiên.” Nghe được chuyện có liên quan đến Lục Trình Thiên, Vũ Thư vốn là lười biếng cũng trở nên không bình tĩnh.

Đã xảy ra chuyện gì, cô không phải loại người hay thay đổi ý định kia.

“Bởi vì Tư Tư đi làm ngay ở tạp chí Thần Tịch, cho nên mình muốn ở gần cô ấy, nên đồng ý.” Đây là biện pháp đối phó mà Đan Diễn Vy và Tư Tư đã bàn bạc xong từ trước, trước lấy bạn thân làm bia đỡ đạn.

“Hóa ra là như vậy.” Vũ Thư đã có thể nhấc về trái tim vừa rớt xuống, mặc dù cô ta cũng không biết tại sao mình nghe được Vy Vy tới chỗ anh Thiên làm việc sẽ khẩn trương như vậy.

Có điều Vy Vy ở văn phòng, chẳng phải đây có nghĩa là cô ta có rất nhiều cớ đi tìm anh Thiên.

Hình ảnh tươi đẹp trong đầu Vũ Thư, khiến cho giọng nói đều có chút gấp gáp: “Vy Vy, để ăn mừng một lần nữa cậu tìm được việc làm, tối nay mình đi tìm cậu”

“Vũ Thư…” Không đợi Đan Diễn Vy nói xong, điện thoại đã bị ngắt.

Đan Diễn Vy bất đắc dĩ cất điện thoại di động, coi như Vũ Thư muốn đến thì đến đi, dù sao sớm muộn bọn họ cũng sẽ gặp mặt ở đây.

Thời gian nghỉ trưa trôi qua rất nhanh, Lân Hoàng cũng dẫn theo Đan Diễn Vy giới thiệu sơ lược với mọi người trong phòng làm việc một chút.

Đan Diễn Vy cũng bắt đầu công việc bận rộn.

Bình thường đều là hỗ trợ sao chép một chút tài liệu, việc vặt, sửa sang biểu mẫu một chút, sắp chữ tài liệu vài chuyện nhỏ nhặt này.

Chỉ cần không nhìn thấy gương mặt Lục Trình Thiên kia, cực khổ nữa Đan Diễn Vy vẫn có thể chịu được.

Bận bịu thời gian luôn luôn qua rất nhanh, Đan Diễn Vy nhìn điện thoại một chút đã sắp tới giờ tan ca, cô nhớ rõ chị Mai từng nói với cô, trước khi tan ca phải thu dọn xong văn phòng của Lục Trình Thiên.

Cả ngày hôm nay Lục Trình Thiên đều không thấy mặt, chắc là không đến văn phòng, bây giờ cô đi vào đó có lẽ cũng không có vấn đề gì.

Để cho an toàn, Đan Diễn Vy vẫn đi hỏi Lân Hoàng: “Anh Hoàng, luật sư Lục có ở bên trong không?”

“Buổi sáng đã đi rồi, Vy Vy em định đi thu dọn văn phòng à?” Lân Hoàng nhớ trợ lý hình như phải phụ trách cả công việc này.

“Ừm đúng vậy, vậy em có thể vào đó chưa.” Nghe được câu trả lời chắc chắn, trên mặt Đan Diễn Vy lộ ra một nụ cười.

Lân Hoàng chêu đùa nói: “Vy Vy, sao anh có cảm giác em rất sợ ông chủ của chúng ta, không phải là hai người đã sớm quen biết rồi sao.”

“Không, sao lại thế được, chỉ là lúc ăn cơm trưa em nghe được không ít ý kiến của đồng nghiệp, luật sư Lục tương đối nghiêm túc một chút.” Trong lòng Đan Diễn Vy lộp bộp một cái, giả vờ bình thản nói.

“Chắc vậy, em gái nhỏ nhìn thấy ông chủ của chúng ta, quả thực đều sợ hãi.” Nhưng là biến thành hoa si càng nhiều hơn, không biết Vy Vy sau khi nhìn thấy ông chủ sẽ có biểu hiện như thế nào, hi vọng sẽ không giống những cô gái kia.

“Vy Vy sắp tan ca rồi, em thu dọn qua loa một chút là được rồi, bình thường văn phòng của ông chủ của chúng ta đều rất sạch sẽ.”

“Ừm, em biết rồi.” Chỉ cần Lục Trình Thiên không ở đây, cô đều rất có sức mạnh.

Đáng tiếc hôm nay có thể Vũ Thư sẽ tới đây một chuyến.

Bởi vì Lân Hoàng đã nói Lục Trình Thiên không có ở đây, cho nên Đan Diễn Vy cũng không gõ cửa, trực tiếp vặn tay nắm cửa ra đi vào, mặc dù đã là lần thứ hai vào phòng làm việc của anh, trong lòng không hiểu sao vẫn có chút hồi hộp.

Cô âm thầm phỉ nhổ mình, Lục Trình Thiên cũng không ở đây, cô sợ cái gì.

Sau khi tự trấn an trong lòng một phen, thắt lưng Đan Diễn Vy cũng đứng thẳng lên, đầu cũng không còn cúi thấp, rất tự nhiên đi vào bên trong.

“Xem ra cô thích ứng rất tốt.”

Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh.

Đan Diễn Vy trực tiếp bị dọa nhảy dựng lên, tập trung nhìn lại, người đàn ông ban đầu không nên xuất hiện kia, đang cong khóe miệng giống như cười mà không cười nhìn mình.

“Anh, sao anh lại ở đây.” Hỏi xong câu nói này, Đan Diễn Vy thiếu chút nữa tự cắn đầu lưỡi của mình, thật sự là cô đang hỏi một câu hỏi nhảm.

Anh là ông chủ của văn phòng này, anh muốn ở đâu mà chẳng được.

Cô lần nữa đổi một cách nói khác: “Không phải anh Hoàng nói anh không thường ở văn phòng à.”

Lá gan của Lân Hoàng càng lúc càng lớn, đôi mắt Lục Trình Thiên dần tối lại: “Bình thường tôi không thường xuyên ở đây, tuy nhiên sắp tới sẽ ở đây.”

Đan Diễn Vy phản xạ có điều kiện hỏi lại: “Vì sao.”

Ánh mắt đen sậm sâu không thấy đáy của Lục Trình Thiên như tan không ra, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt trong veo của Đan Diễn Vy, giọng trầm thấp từ tốn nói: “Dĩ nhiên là bởi vì công việc.”

Dừng một chút, ý tứ sâu xa nhìn cô một cái: “Nếu không thì em cho rằng vì cái gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.