Giai Nhân Và Luật Sư

Chương 70

trước
tiếp

CHƯƠNG 70: TẠM THỜI CÁCH CHỨC

Người nhân viên cửa hàng không nghĩ tới bác gái đó sẽ lôi kéo cô ta không tha, mặc kệ cô ta giãy giụa như thế nào cũng không buông.

Cô ta vừa mới đi làm không lâu, cũng chưa từng gặp vị khách nào đanh đá như vậy, mắt nhanh chóng đỏ lên: “Quản lý, nhanh cứu em. Người phụ nữ này điên rồi.”

Bác gái đó nghe được hai chữ “Quản lý” thì mắt lóe lên, lập tức buông tay người nhân viên cửa hàng hùng hổ nói với Đan Diễn Vy.

“Cô chính là quản lý sao? Thật sự không nghĩ cô lại là quản lý ở đây. Giày của các cô xảy ra vấn đề lớn như vậy cô là quản lý mà lại chẳng quan tâm.”

“Thưa bác, chúng tôi xin lỗi bác trước. Chất lượng giày bác mua tại cửa hàng của chúng tôi có vấn đề, chúng tôi sẽ làm rõ và giải thích với bác. Hy vọng bác có thể cho chúng tôi vài phút.”

Đan Diễn Vy nói một cách khiêm tốn, nhưng đôi mắt lại nhìn Trần Tú Linh đang đứng gần đó xem náo nhiệt.

Lúc này không phải cần phó quản lý là cô ta xuất hiện sao?

Trần Tú Linh nhận được ánh mắt khó chịu của Đan Diễn Vy, chậm rãi đi tới cố làm ra vẻ giải thích nói: “Quản lý, không phải tôi mặc kệ chuyện này mà bác gái đó chỉ muốn tìm cô. Tôi chỉ là một phó cửa hàng, không thể làm chủ được.”

“Tôi không cần phó quản lý nào cả, tôi nhất định phải gặp quản lý của cửa hàng này. Nếu không đưa ra một lý do thỏa đáng, tôi liền báo các cô lừa gạt người tiêu dùng.” Bà ta thò tay ra để nắm lấy Đan Diễn Vy.

Đan Diễn Vy hơi nghiêng người tránh đi, khẽ cau mày nhìn người phụ nữ trung niên, giọng lễ phép vẫn không thay đổi: “Thưa bác, chúng tôi đồng ý với bác, nếu như giày của chúng tôi có vấn đề chúng tôi sẽ đổi cho bác một đôi mới.”

“Cái gì mà nếu giày của các cô có vấn đề, vấn đề chính là của các cô, các cô xem đi.” Bác gái ném đôi giày trong tay xuống đất.

Đan Diễn Vy cũng không giận, ngồi xổm xuống nhặt giày, nhìn thoáng qua vị trí bị hỏng, chỗ gót chân có một vết nứt. Không kiểm tra cẩn thận sẽ không nhìn thấy.

Nhưng đối với một cửa hàng thương hiệu thì đúng là dịch vụ và chất lượng được bán ra. Tổn hại nhỏ này không phải là không thể xuất hiện, hơn nữa chỗ bị hỏng này cũng không phải do có người cố ý làm hỏng.

Chỉ là không nghĩ người phụ nữ này sẽ mua đôi giày cao gót mới nhất của mùa hè, giá cả của nó tương đối đắt.

Cửa hàng các cô liền tặng thêm cho người phụ nữ này một đôi giày, tổng cộng bán ra hai đôi. Một cái khác là lúc trước Lục Trình Thiên đưa cho cô một đôi.

Không phải cô xem thường người phụ nữ này mà cô nhìn cách ăn mặc, cử chỉ không giống người sẽ bỏ ra mấy triệu mua một đôi giày như vậy.

Mặc kệ vì sao đôi giày có trong tay người phụ nữ này, lỗi đúng là do nhân viên cửa hàng của các cô: “Thật xin lỗi. Là do cửa hàng của chúng tôi có vấn đề. Chúng tôi sẽ đền cho bác một đôi giày mới.

Bác gái hơi ngạc nhiên, bà ta không nghĩ Đan Diễn Vy sẽ dễ dàng đổi giày cho bà ta như vậy, thậm chí bà ta còn không tốn một đồng tiền nào, ánh mắt bất giác nhìn thoáng qua Trần Tú Linh.

Trần Tú Linh giả vờ không biết, hai ngón tay vô tình gõ gõ lên đùi.

Bà ta ngầm hiểu, “bịch” một cái ngồi xuống đất bắt đầu kêu trời đập đất: “Các cô đúng là lòng dạ hiểm ác. Cuối cùng cũng thừa nhận cửa hàng của các cô có vấn đề, bây giờ lại muốn đuổi tôi đi, không đơn giản như vậy. Tôi muốn báo cảnh sát. Tôi muốn kiện các cô.”

Đan Diễn Vy sắc sảo nắm bắt được chi tiết này, lông mày nhíu chặt. Chuyện này chắc chắn có liên quan tới Trần Tú Linh.

Nhưng người dân tới xem nhiều như vậy, vì không muốn ảnh hưởng tới khách hàng trong cửa hàng cô đành phải nhẫn nại nói: “Nếu bác có gì không hài lòng, chúng tôi có thể tùy theo yêu cầu của bác mà làm.”

Nói xong cô nghiêng người nói với người bên cạnh: “Tiểu Thu, đi gọi điện gọi cảnh sát tới đây.”

“Vâng, quản lý.” Tiểu Thu vui vẻ chuẩn bị tới quầy lễ tân gọi điện thoại. Quản lý rất có khí chất, để xem bác gái trên đất đó còn định làm thế nào.

Đan Diễn Vy điều chỉnh giọng nói to hơn một chút, mạnh mẽ nói với bác gái và những người khác: “Dù là vị khách nào mua giày ở trong tiệm chúng tôi, miễn là có vấn đề trong thời gian bảo hành, chúng tôi nhất định sẽ cho các bạn có một câu trả lời thuyết phục.”

Những người khác nhìn thấy sự công bằng và hào phóng của Đan Diễn Vy, cô đã không xử lý qua loa, vội vàng vì cửa hàng cô là một thương hiệu. Họ cũng cảm thấy người phụ nữ dưới đất đã làm quá rồi.

Lời bình luận bắt đầu nghiêng về phía cửa hàng.

“Tôi nói này bác gái, quản lý của bọn họ không phải đã bồi thường cho bác một đôi giày rồi sao, còn không lấy tiền của bác. Tôi khuyên bác đừng nên truy cứu nữa.”

“Đúng vậy bác gái, bác trông thái độ của quản lý tốt như vậy, mang giày đi được rồi, không nên quá đáng không buông tha người khác.”

“Nhìn xem, tôi còn tưởng cửa hàng này thật sự bắt nạt khách. Hiện tại thấy cửa hàng này phục vụ cũng không tệ.”

Mặt bà ta bắt đầu nóng lên, nhưng không thể cứ như vậy mãi được. Nếu thật sự gọi cảnh sát đến, bà ta sợ kết quả sẽ không tốt.”

“Có chuyện gì vậy? Sao cửa hàng lại có nhiều người vây quanh như vậy?” Giọng khó chịu của một người đàn ông vang lên.

Trần Tú Linh nhìn thấy người vừa tới mắt sáng lên vội vàng nói: “Anh Vương, Trưởng phòng Vương, sao anh lại tới đây? Bây giờ trong cửa hàng đang loạn lắm.”

Cô đang định gọi anh Vương, lại sợ mất lưỡi cho nên đổi cách xưng hô.

Anh Vương chính là người Tổng bộ điều tới. Ôn hòa nói với Trần Tú Linh: “Có chuyện gì vậy?”

Trần Tú Linh khó xử nhìn thoáng qua Đan Diễn Vy, bộ dạng muốn nói lại

Anh Vương vừa nhìn liền hiểu: “Đan Diễn Vy, cô quản lý cửa hàng kiểu gì vậy? Một chút chuyện nhỏ cũng khiến cho cửa hàng nghẹt thở, tôi còn nghe nói phải gọi cảnh sát. Cô có biết chuyện này ảnh hưởng tới cửa hàng chúng ta như thế nào không?”

Nếu Đan Diễn Vy không thấy hai người kia đang kẻ sướng người họa thì mấy năm làm việc của cô thực sự là vô ích. Có lẽ người phụ nữ trung niên ngồi dưới đất kia cũng là do bọn họ gọi đến.

Để kéo cô xuống, thực sự rất nhọc lòng tính kế hết lần này tới lần khác.

Đôi mắt trong trẻo của Đan Diễn Vy nhìn anh ta, không nhanh không chậm nói: “Trưởng phòng Vương, chuyện này tôi đã cố gắng làm tốt nhất nhưng vị khách này không muốn. Chúng tôi cũng chỉ có thể làm theo pháp luật, anh cảm thấy thế nào?”

“Thật là kiêu ngạo. Vừa nãy tôi đã nhìn thấy thái độ của cô. Tổng bộ để tôi tới đây kiểm tra hiệu suất làm việc của các cô, không nghĩ các cô lại đối xử với khách như vậy.” Anh Vương nháy mắt với Trần Tú Linh.

Trần Tú Linh khẽ gật đầu, đỡ bác gái đang ngồi dưới đất lên nói: “Bác gái này, để bác phải sợ rồi. Chúng tôi nhất định sẽ cho bác một câu trả lời thuyết phục nhất. Hy vọng bác có thể thông cảm.”

Bà ta nghe Trần Tú Linh nói liền chỉ tay về phía Đan Diễn Vy: “Nếu như các cô sớm có thái độ này thì tôi cũng sẽ không so đo với các cô. Ai bảo mấy người này khinh người quá đáng.”

Anh Vương vênh váo tự đắc sai khiến Đan Diễn Vy: “Cô còn không nhận lỗi với vị khách này? Còn người đang chuẩn bị gọi điện thoại kia bảo cô ta tắt máy đi.”

“Trưởng phòng Vương, tôi đã nói chuyện với vị khách này, hơn nữa người kiểm tra đôi giày này không phải chính là phó quản lý Trần sao?” Đan Diễn Vy hơi nhấn mấy chữ “phó” kia.

Cũng thuận tiện nhắc nhở Trần Tú Linh, chuyện này vốn là do cô ta phụ trách, chỉ vì cô là quản lý nên không thể không tới xử lý được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.