Gả Vào Hào Môn

Chương 331

trước
tiếp

Chương 331: Sự ra đi của Thẩm Quân Dao

 

 

Hắn đứng ở phía sau quan sát người con gái đang ngồi trên xích đu kia, hai bả vai của cô còn hơi run lên.

Trác Du Hiên còn đang thất thần nhìn cô thì Thẩm Quân Dao thều thào lên tiếng làm cho hắn giật mình.

“Trác Du Hiên, kiếp này tôi rất hối hận vì đã trao hết tình cảm của mình cho anh. Nhưng nếu có kiếp sau, tôi hy vọng rằng, tôi sẽ không gặp lại anh nữa, mong hai ta không gặp lại!”

Có lẽ đây chính là những lời cuối cùng của Thẩm Quân Dao nói ra trước khi ra đi.

Tình cảm của cô và Trác Du Hiên ở kiếp này không khác gì một mối nghiệt duyên cả.

Ông trời cho hai người gặp nhau, yêu nhau nhưng số phận lại không cho hai người ở bên nhau.

Mối duyên nợ này hãy kết thúc ở kiếp này đi! Chỉ mong rằng kiếp sau hai ta đừng gặp lại nữa! Như thế sẽ không còn đau khổ, không còn tuyệt vọng nữa Khi cô đi rồi, hy vong Trác Du Hiên sẽ thay đổi, hy vọng người đàn ông này sẽ hạnh phúc ở bên cạnh người con gái mà hắn ta yêu! Và người đó không phải là Thẩm Quân Dao! Trác Du Hiên chân tay bủn rủn, không biết vì sao hắn lại đi đến gần Thẩm Quân Dao.

Đến cả bản thân của hắn cũng không biết được mình đã đến bên cạnh của Thẩm Quân Dao từ lúc nào nữa.

Hắn đưa tay ra, chạm vào người của Thẩm Quân Dao, và người con gái ấy cũng không còn bài xích hắn như trước nữa.

Những ngón tay của người đàn ông hơi run lên, thanh âm đau xót không ngừng.

“Quân Dao, xin em, đừng nói nữa được không? Em đừng nói gì nữa cả”

Đừng nói nữa! Anh không chịu nổi đâu! Anh thật sự sắp không trụ nổi được nữa rồi! Em đừng nói nữa, cũng xin em đừng rời xa anh! Trác Du Hiên càng ngày càng sợ hãi hơn, hắn tưởng tượng đến cảnh Thẩm Quân Dao sắp rời bỏ hẳn, tưởng tượng đến cảnh hắn phải sống một mình mà không có người con gái ấy, Trác Du Hiên thật sự rất sợ.

Hắn không nghe nổi những lời trăn trối cuối cùng của cô, hẳn sợ bản thân mình sẽ rơi nước mắt ở trước mặt người con gái này.

Hắn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Quân Dao, để cô dựa vào người hẳn.

Những giây phút cuối cùng trên đời này của Thẩm Quân Dao cũng đã nói hết ra những gì cần nói, cũng đã thực hiện được một số mong ước của chính bản thân mình, như vậy ra đi cũng chẳng còn gì hối tiếc nữa.

“Trác Du Hiên, khi tôi chết, xin anh hãy chôn tôi ở bên cạnh con mình, hoặc anh hãy rải tro cốt của tôi xuống biển. Sống không được tự do, vậy nên khi chết rồi, tôi chỉ mong muốn mình được tự do tự tại, không lo ưu phiền của cuộc sống nữa”

Hốc mắt của Trác Du Hiên đột nhiên cay xè, hắn nhắm chặt hai mắt mình lại, che đi sự đau xót tột cùng ấy.

Hắn cũng không dám nhìn Thẩm Quân Dao nữa, vì hẳn sợ, sợ rằng hắn sẽ thật sự rơi lệ khi nhìn thấy sắc mặt đáng thương ấy của người con gái, sợ rằng cô sẽ rời bỏ hắn mà đi.

Thẩm Quân Dao lặng lẽ nhìn về phía trước, lúc này mặt trời cũng đã lặn.

Hoàng hôn buông khắp xuống nhân gian, cảnh tượng thật là đẹp.

Sắc mặt của Thẩm Quân Dao càng ngày càng nhợt nhạt, nhưng cô lại đang vui vẻ, trước khi chết lại được chứng kiến cảnh tượng đẹp đẽ này, Thẩm Quân Dao chết cũng không hối hận.

Hai người lặng lẽ ngồi đó, không ai nói với ai câu nào, hai người im lặng ngắm nhìn hoàng hôn đang buông xuống khắp mọi nơi trên nhân gian kia.

Cho đến khi đầu của Thẩm Quân Dao gục xuống hoàn toàn trên vai của Trác Du Hiên, hai mắt đã khép lại, có lẽ từ nay về sau sẽ không bao giờ mở ra nữa.

Cả người của Thẩm Quân Dao dựa vào người Trác Du Hiên, có lẽ cô gái ấy đã đi rồi.

Trác Du Hiên bàng hoàng đưa tay lên mũi của người con gái ấy, đúng thật là không còn hơi thở nữa.

Thế là Thẩm Quân Dao đã đi rồi ư? Cô đi rồi, cuối cùng Thẩm Quân Dao đã đi rồi, cô đi để rồi bỏ lại một mình Trác Du Hiên một mình cô độc ở trên thế gian này.

Cuối cùng người con gái ấy cũng bỏ hắn mà đi.

Trác Du Hiên hốc mắt càng thêm cay, hắn chẳng dám nhìn người con gái ấy, cũng không la hét đau đớn như trong tưởng tượng nữa.

Dường như người đàn ông này cũng đã chấp nhận sự thật rằng, Thẩm Quân Dao đã thật sự rời bỏ hắn rồi.

Mà cho dù hắn không chấp nhận thì có được gì, đến cuối cùng Thẩm Quân Dao cũng bỏ hắn mà đi rồi.

Trác Du Hiên cứ để Thẩm Quân Dao dựa đầu vào vai mình như thế, đây chính là khoảnh khắc cuối cùng mà hẳn được ở bên cạnh cô.

Cánh tay của người đàn ông vòng qua ôm lấy thân thế lạnh lẽo không còn chút hơi ấm ấy của người con gái.

Hoàng hôn buông xuống phủ lên vai hai con người đang ngồi ở đó.

Kết thúc rồi! Tất cả mọi chuyện đã kết thúc rồi! Thẩm Quân Dao đi rồi, mối duyên nợ này của hai người cũng đã đặt dấu chấm hết sau bao nhiêu năm.

Trác Du Hiên đã đánh mất người con gái mình yêu nhất trong vô vọng, hắn thật sự muốn níu kéo cô nhưng không cách nào giữ lại được.

Hết rồi! Hết thật rồi! Thẩm Quân Dao ra đi, nhưng dường như người con gái ấy ra đi rất vui vẻ.

Người ta có thể thấy rằng, khi chết đi, trên môi của người con gái ấy vẫn còn nở một nụ cười thật tươi.

Tự hỏi rằng, người con gái ấy đang hạnh phúc sao? Cô hạnh phúc vì được rời xa Trác Du Hiên.

Hạnh phúc vì đã thoát khỏi lòng bàn tay của một con ác quỷ như hắn.

Người con gái ấy hạnh phúc vì mình sắp được đoàn tụ cùng với con của mình, vui vẻ vì từ nay về sau cô sẽ không còn phải chịu đựng những đau khổ hành hạ của số phận nữa.

Số phận cũng thật trớ trêu mà! Đưa hai con người thiếu vắng tình cảm đến với nhau, rồi lại tách họ ra, không cho hai người ở bên nhau rồi! Thẩm Quân Dao vui vẻ, nhưng Trác Du Hiên thì ngược lại, khoảnh khắc Thẩm Quân Dao ra đi, hắn đã đau đớn đến nhường nào! Một người thì vui vẻ! Một người thì đau khổ Hai cảm xúc hoàn toàn trái ngược nhau lại đang hòa lẫn vào nhau! Cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc hết rồi! Quân Dao, xin lỗi em, anh biết lời xin lỗi của anh đã muộn rồi, nhưng anh thật sự xin lỗi em! Kiếp này, anh mang đến cho em bao nhiêu đau khổ, hy vọng nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ đi tìm em, anh nguyện rằng hai chúng ta sẽ gặp nhau, anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống hạnh phúc.

Những lời hứa bây giờ anh chưa thực hiện được, vậy thì hãy để kiếp sau, anh sẽ đem đến cho em tất cả những hạnh phúc nhất ở trên thế gian! Kiếp này, Trác Du Hiên mang đến cho Thẩm Quân Dao bao nhiêu đau khổ, kiếp sau, hắn lại muốn mang hạnh phúc đến cho cô, suy nghĩ này đúng thật là khiến cho người ta cảm thấy buồn cười.

Tách! Tách! Tách! Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, tạo nên những âm thanh tí tách tí tách ở giữa khoảng không gian ngột ngạt đến khó thở này.

Trác Du Hiên khóc rồi! Hắn không thể gắng gượng được nữa, bức tường mạnh mẽ đã hoàn toàn sụp đổ, sự yếu đuối ở trong lòng hắn ở giây phút này đã hoàn toàn bộc lộ hết ra bên ngoài rồi.

Một người đàn ông mạnh mẽ như Trác Du Hiên cuối cùng cũng đã khóc. Người ta nói rằng một khi người đàn ông rơi nước mắt, đó không phải là sự yếu đuối, mà đó chính là tình cảm sâu nặng mà hắn dành cho người mình yêu nhưng lại không thể ở bên cạnh người ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.