Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 57

trước
tiếp

CHƯƠNG 57

Tống Hân Nghiên lật xem, thỏa thuận chuyển nhượng công ty, chuyển nhượng cổ phiếu và chuyển nhượng quỹ…

Đó là những thứ còn sót lại đứng tên cô.

Tuy rằng mang danh nghĩa nhà họ Tống, nhưng thật ra là do cô tự mình xây dựng lên.

Tống Quốc Dũng mất kiên nhẫn nói: “Tao đã nói rõ rồi, chừng nào chuyển cho Mỹ Như xong thì tao sẽ tiếp tục đóng phí thuốc mới cho ông nội dùng. Nếu không cứ kéo dài, dù sao ông ta cũng thương mày nhất.”

Mặt mày Tống Hân Nghiên đỏ bừng, cơn tức giận làm cơ thể cô không nhịn được run lên: “Tống Quốc Dũng! Đó là ba ông đấy! Người sinh ra ông, nuôi ông lớn! Sao ông lại có thể nói ra những lời vô nhân tính như vậy?”

Tống Quốc Dũng lạnh lùng mắng: “Tao cũng là ba mày, mày có nghĩ tới tao không? Tao nói mày có nghe không?”

Tống Mỹ Như âm thầm rướn môi lên, nhưng lại nhanh chóng nhịn xuống.

Cô ta tỏ vẻ sốt ruột chen giữa hai người: “Ba, Hân Nghiên, hai người bình tĩnh lại đi đã, cãi nhau không thể giải quyết được vấn đề đâu. Bệnh của ông nội thật sự không thể kéo dài được nữa, vất vả lắm mới có hiệu quả tỉnh lại, thật sự rất cần dùng thuốc mới. Ông đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi dằn vặt nữa đâu…”

Tống Quốc Dũng kiềm chế cơn giận, chợt mỉm cười: “Mỹ Như nói đúng, đúng là ông già đó đã không chờ nổi nữa, người gấp không phải ba.”

Tống Hân Nghiên kinh hãi nhìn chằm chằm hai hai ba con nhà kia.

Đường Ngọc Linh không kiên nhẫn hối thúc: “Từ trước đến nay ông cụ thương mày nhất, chọn thế nào thì quyết định nhanh lên, đừng làm tốn thời gian của mọi người.”

Tống Hân Nghiên nắm chặt thỏa thuận chuyển nhượng trong tay, tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Tôi thật sự là con gái của các người ư? Hay là, ba, ông chắc chắn mình thật sự là con của ông nội chứ?”

“Đồ hỗn láo, mày nói cái gì đó?”

Tống Quốc Dũng thẹn quá hóa giận.

Tống Hân Nghiên tức giận ném thỏa thuận trong tay xuống đất: “Hổ dữ còn không ăn thịt con, huống chi là người ba đã sinh ra và nuôi ông lớn! Ông nội và tôi, một người là ba ông, một người là con gái ông, vậy mà ông đang làm gì thế này?”

Đôi mắt lạnh nhạt của cô cuồn cuộn lên nỗi căm hận vô biên: “Tôi phải làm xét nghiệm ADN!”

“Mày!”

Cổ Tống Quốc Dũng nổi gân xanh.

Ánh mắt Đường Ngọc Linh thoáng động, ngay sau đó bà ta gầm lên: “Nếu nó đã muốn xét nghiệm thì chúng ta cứ xét nghiệm với nó đi! Loại ích kỷ không có lương tâm này, từ nhỏ đến lớn bọn tao có cho mày thiếu thốn gì không? Chị mày đi lạc, bọn tao dồn hết tình thương lên người mày. Bây giờ con bé đã trở lại, mày không nên chia ra một chút cho nó sao?”

Tống Hân Nghiên nức nở nói: “Thế kia mà là một chút à? Phần của tôi cả vốn lẫn lãi đều đã cho chị ta hết rồi! Chờ ông nội khỏe lại, tôi sẽ trả lại hết cho ông nội. Nếu như ông nội không ngại, cho các người hết tôi cũng không còn gì để nói. Nhưng bây giờ ông nội vẫn còn nằm bên trong, vậy mà các người đã gấp không chờ nổi như vậy rồi…”

Tống Quốc Dũng không kiên nhẫn: “Đồ của ông nội mày sớm muộn gì cũng thuộc về tao thôi!”

Đường Ngọc Linh ở bên cạnh nói: “Tình yêu thương và vật chất hơn nửa đời này của bọn tao, tính cả phần cho chị gái mày đều thuộc về mày hết rồi. Mày hưởng thụ bao nhiêu năm nay cũng đã đủ, khó khăn lắm chị mày mới trở về, cho dù mày chỉ hơi áy náy thì cũng nên đưa cho còn bé đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.