Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 59

trước
tiếp

CHƯƠNG 59: HỶ MA MA NHẬN TỘI

Chử Hoàng hậu sửng sốt nghi ngờ nhìn Bảo cô cô: “Ngươi nghe nhầm cái gì? Bổn cung bảo ngươi trả lại nam châu, ngươi bẩm báo như nào?”

“Nương nương…” Môi của Bảo cô cô trắng bệch, cả người run rẩy: “Nô tỳ tự cho mình thông minh, tưởng Sở Vương phi đưa nam châu tới là vì Sở Vương, vì thế, liền nói nhiều thêm một câu, nói Sở Vương phi xin nương nương nói vài lời tốt thay cho Sở Vương.”

Chử Hoàng hậu nổi giận: “Ngươi vậy mà đoán xằng đoán bậy như vậy? Lá gan của ngươi thật lớn!”

Chử Hoàng hậu bỗng định thần lại, Ngọc Bảo đi theo bà ta nhiều năm, tính tình luôn ổn trọng, không thể ở trước mặt Hoàng thượng nói bà ta suy đoán xằng bậy được.

Bà ta lập tức nghĩ tới Chử Minh Thúy.

Trước đó Chử Minh Thúy từng đưa ra đề nghị muốn đi tìm Hiền phi, nhưng bà ta cho rằng tạm thời không cần phải đối đầu với Hiền phi, Hiền phi là cháu gái của Thái hậu, đắc tội với Hiền phi, sự việc ngược lại không để làm.

Sắc mặt của Minh Nguyên Đế lập tức trở nên rất khó coi, Ngọc Bảo sao dám như thế? Sợ là căn dặn của Hoàng hậu, ánh mắt của ông ta lạnh nhạt lướt qua mặt của Chử Hoàng hậu.

Chử Hoàng hậu không thể không đứng ra bày tỏ thái độ, một cái tát quăng vào mặt của Bảo cô cô, tức giận nạt: “Hỗn xược, suy đoán vớ vẩn của bản thân ngươi, cũng dám nói với Hoàng thượng sao? Ngươi có mấy cái đầu?”

Bảo cô cô quỳ dưới đất, cũng không dám che mặt, chỉ không ngừng nói: “Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng giận bớt giận!”

Minh Nguyên Đế mặt mày không có cảm xúc liền hạ lệnh: “Người đâu, lôi Ngọc Bảo xuống, phạt 30 trượng.”

Chử Hoàng hậu đau lòng, nhưng cũng không thể nói chuyện thay cho bà ta, chỉ bực tức nói: “Coi như tiện nghi cho ngươi, còn không tạ ơn?”

Bảo cô cô dập đầu, cơ thể đã mềm oặt, mặt vàng như nghệ nói: “Tạ Hoàng thượng đã phạt.”

Bảo cô cô bị lôi ra ngoài, không lâu sau, bên ngoài đã truyền tới tiếng gậy cộc bụp bụp bụp bụp và tiếng rên rỉ.

Chử Hoàng hậu sắc mặt bình tĩnh, trong lòng lại rất lo lắng, thầm mắng Chử Minh Thúy lỗ mãng.

Hiền phi lúc này ngược lại mang tâm thái xem náo nhiệt, vốn cho rằng cô con dâu này đi lấy lòng Hoàng hậu, sỉ nhục bà, không ngờ bên trong lại nhiều chuyện quanh co như vậy, bà ta phải nghiêm túc xem cho rõ mới được.

Minh Nguyên Đế nhìn Nguyên Chiêu Lâm, ánh mắt phức tạp.

Chuyện này không thể tiếp tục truy hỏi nữa, cho dù là Nguyên Chiêu Lâm phân phó Hỷ ma ma đưa nam châu, cũng chỉ có thể tạm gác lại trước.

Chỉ sợ truy xét sẽ ra cái khác.

Hỷ ma ma rốt cuộc là lão nhân bên phía Thái thượng hoàng, không thể xảy ra bất cứ sơ xuất gì, tránh chọc cho Thái thượng hoàng tức giận hại thân.

Cân nhắc chốc lát, ông ta nhàn nhạt nói: “Nếu sự việc đã rõ ràng rồi, người nên phạt cũng đã phạt rồi, các ngươi đều trở về đi.”

Hoàng hậu biết Hoàng thượng đã hiểu lầm bà ta, cho rằng là bà ta cố ý hãm hại Sở Vương, nhưng hiện nay phân bua vô ích, vẫn phải đi hỏi kỹ Chử Minh Thúy mới được, cho nên gấp gáp cáo lui.

Hiền phi liếc nhìn Nguyên Chiêu Lâm, cũng cáo lui đi ra. Trong lòng bà ta cũng có tính toán rồi, nhưng Hoàng thượng rõ ràng không muốn bóc trần sự xấu xí của cảnh thái bình giả tạo này, hoàng thất là cần mặt mũi.

Hỷ ma ma cũng muốn yên phận lui xuống, Nguyên Chiêu Lâm lại nói: “Ma ma, có một câu, ta muốn hỏi ngươi.”

Minh Nguyên Đế cảnh cáo: “Sở Vương phi, sự tình dừng ở đây thôi.”

Nguyên Chiêu Lâm thay đổi sự bình tĩnh vừa rồi, bất ngờ nói: “Phụ hoàng, sự việc trọng đại, lời này bắt buộc phải hỏi rõ.”

Hỷ ma ma nhìn Nguyên Chiêu Lâm, nhàn nhạt nói: “Vương phi muốn nói cái gì? Muốn nói nam châu này không phải là người phân phó lão nô đưa tới Trung Thân Cung sao? Nếu Vương phi không thừa nhận, vậy thì coi như lão nô tự ý chủ trương, lão nô nhận tội.”

Nguyên Chiêu Lâm nhìn bà ta, nói: “Có phải là ngươi tự ý chủ trương không, trong lòng chúng ta đều rõ, nhưng điều ta muốn hỏi ngươi là ngươi tại sao lại đổi Cửu Chuyển Đan của Thái thượng hoàng, rồi giá họa cho Tiểu La Tử.”

Lời này vừa dứt, ánh mắt của Minh Nguyên Đế lập tức trở lạnh: “Sở Vương phi, ngươi nói linh tinh cái gì thế hả?”

Nguyên Chiêu Lâm nhìn thẳng vào Minh Nguyên Đế: “Phụ hoàng, lá gan của con dâu có lớn nữa, cũng không dám bịa đặt bừa bãi, vu khống cho lão nhân bên cạnh Thái thượng hoàng.”

Minh Nguyên Đế nhất thời sững ra, thấy cô cũng không dám nói sai sự thật.

Cô quay đầu nhìn chằm chằm Hỷ ma ma: “Thái thượng hoàng đối đãi với ngươi thiết nghĩ không bạc, tại sao ngươi muốn hại tính mạng của người?”

“Im miệng!” Hỷ ma ma lạnh lùng nhìn cô: “Lão nô chưa từng có lòng mưu hại Thái thượng hoàng.”

“Ngươi dám nói không phải là ngươi đã đổi thuốc không?” Nguyên Chiêu Lâm hỏi.

Hỷ ma ma đã trầm mặc.

Tay của Minh Nguyên Đế vốn muốn đập bàn thì lại từ từ để xuống, ông ta yên lặng nhìn Hỷ ma ma, trái tim cũng từ từ trầm xuống.

Hỷ ma ma có thể phản bác ngay, nhưng bà ta không có.

Bà ta là đang mặc nhận.

Minh Nguyên Đế vừa kinh ngạc vừa tức giận, sao lại là Hỷ ma ma chứ?

“Sở Vương phi, ngươi có chứng cứ không?” Mục Như công công bàng hoàng trong lòng, không kìm được hỏi.

Nguyên Chiêu Lâm nhàn nhạt nói: “Chứng cứ ở Càn Khôn Điện, ở trước Thái thượng hoàng, Hỷ ma ma, có phải muốn tới trước mặt Thái thượng hoàng, ngươi mới nguyện ý thừa nhận không? Ngươi dù sao từng hại người một lần, thiết nghĩ cũng không để tâm người có vì người mà nổi giận tới phát bệnh hay không, chúng ta đến Càn Khôn Điện đối chất đi.”

Hỷ ma ma gần như cấp tốc ngẩng đầu, ánh sáng nơi đáy mắt từng chút từng chút tối đi, cơ mặt vốn căng cứng cũng từ từ chảy ra, vết chân chim nơi khóe mắt, cả người lập tức như già đi vài tuổi.

“Không cần đến Càn Khôn Điện, lão nô thừa nhận!” Bà ta từ từ quỳ xuống.

Trong điện im phăng phắc, ngoài tiếng hít thở tức giận của Minh Nguyên Đế thì không còn âm thanh gì khác.

Lát sau, giọng nói của Minh Nguyên Đế mới từ từ vang lên, trống rỗng tang thương: “Tại sao?”

Trên mặt Hỷ ma ma lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Lão nô trước giờ không có lòng mưu hại Thái thượng hoàng, thuốc đó là lão nô đổi, nhưng lão nô không biết là thuốc độc, sau khi biết đã quá muộn rồi.”

“Cho nên ngươi giết Tiểu La Tử để hắn gánh tội cho ngươi!” Nguyên Chiêu Lâm lạnh lùng nói.

“Không phải là ta giết.” Hỷ ma ma nói.

“Là ai sai khiến ngươi đổi thuốc?” Minh Nguyên Đế chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, ở trong cung, người có thể sai khiến Hỷ ma ma không nhiều.

Hỷ ma ma dập đầu: “Hoàng thượng ban chết cho nô tỳ đi, lão nô sẽ không nói.”

“Ngươi…” Minh Nguyên Đế cực kỳ thất vọng: “Việc đã tới nước này, ngươi ngay cả người sai khiến đằng sau cũng không muốn nói ra sao? Có thể thấy Thái thượng hoàng là uổng công tin tưởng ngươi rồi.”

Hỷ ma ma run rẩy cánh môi, hối hận mà bi thống: “Hoàng thượng cứ ban chết cho lão nô đi, nể tình ngày xưa lão nô cũng không ít lần giúp Hoàng thượng, đừng nghiêm hình bức cung với lão nô, cái miệng này của lão nô một khi cắn chết rồi thì tuyệt đối không mở ra, cũng bớt cho lão nô trước khi chết phải chịu nỗi đau da thịt.”

Minh Nguyên Đế thật sự căm ghét phần tình cảm này. Ông ta tuyệt đối không phải là người mềm lòng, nhưng duy chỉ đối với Hỷ ma ma và Thường công công, đã không xem là nô tài bình thường mà đối đãi, khi ông ta vẫn là Thái tử, hai người bọn họ đã giúp ông ta rất nhiều.

Nguyên Chiêu Lâm biết bà ta sẽ không nói.

Ở trong lòng Hỷ ma ma, Thái thượng hoàng có vị trí rất rất quan trọng.

Bà ta thậm chí bằng lòng đem mạng của mình cho Thái thượng hoàng.

Bà ta biết làm như vậy là vì một người quan trọng hơn Thái thượng hoàng, mà bà ta là thà chết, cũng muốn bảo vệ người này.

Nguyên Chiêu Lâm lúc này mới hỏi lại chuyện của nam châu: “Vậy thì, là ai kêu ngươi đem nam châu đưa tới cho Hoàng hậu?”

Hỷ ma ma trầm mặc giây lát, vẫn ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Minh Nguyên Đế nổi giận: “Ngay đến điểm này cũng không thể nói sao?”

Trong mắt Hỷ ma ma rơi ra hai giọt nước mắt, hít một hơi, nghẹn ngào nói: “Tặng nam châu cho Hoàng hậu nương nương, là ý của Tề Vương phi, nàng ta hận Sở Vương phi lúc đầu dùng kế cướp mất Sở Vương, vì thế mà muốn trả thù nàng ta.”

“Đổi thuốc có phải là ý của Tề Vương phi không?” Ánh mắt của Minh Nguyên Đế ẩn chứa lửa giận.

Hỷ ma ma lắc đầu: “Không phải là nàng ta, nàng ta còn chưa có bản lĩnh sai khiến lão nô đi đối phó Thái thượng hoàng.”

“Nàng ta ngược lại có bản lĩnh sai khiến ngươi đi hại Sở Vương phi sao?” Minh Nguyên Đế lạnh lùng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.