Dưới Cây Anh Đào

Chương 9-10

trước
tiếp

Chương 9 : Quân bài domino

Trình Phi Phàm đưa cuốn sách cho Nhan Húc xong, trở về liền mất ngủ, trằn trọc qua lại, bí mật sắp bị phát hiện khiến người ta hít thở không thông.

Hắn nằm trên giường, trong lúc đang tưởng tượng đến tương lai không chút hy vọng nào, thì điện thoại di động ở đầu giường đột nhiên vang lên.

Đã một giờ sáng, Nhan Húc bên kia điện thoại nhỏ giọng lén lút: “Cậu ngủ chưa?”

“Chưa, sao thế….”

“Cậu xuống đây đi, tôi đang đứng ở dưới nhà cậu nè.”

Tiểu khu bọn họ ở có sáu tòa nhà, nằm một trong mười ba tòa nhà ở quanh đây, ở tại tiểu khu được chia thành hai hướng, trước kia khi còn học sơ trung, lúc tan trường bọn họ sẽ ngồi trên băng ghế ngay ngã rẽ ăn kem, hoặc là ăn vặt, trò chuyện một hồi rồi mới về nhà.

Trình Phi Phàm không biết, bây giờ cũng tại chỗ này, Nhan Húc sẽ chia cho hắn một viên kẹo, rồi cùng mình mỗi người một ngã.

Nhan Húc mặc đồ ngủ áo ngắn tay và quần đùi, ngồi trên ghế dài, cầm dĩa nho lấy từ trong tủ lạnh, nhìn hơi u ám: “Tôi ngủ không được.”

Trình Phi Phàm nhìn cậu rồi lại nhìn xuống đất: “Cậu có phải đã biết rồi đúng không?”

Hai người đồng thời đều mở miệng.

Nhan Húc đảo mắt liếc nhìn hắn một cái, cho một quả nho vào miệng, dè dặt nói: “Là ý đó đúng không?”

“Ừm.”

“Lúc trước cậu không chơi với tôi nữa, là vì chuyện này phải không?”

“Ừm.” Sợ cậu không thể tiếp nhận, cũng sợ làm hư cậu.

Nhan Húc từng trải thở dài một hơi, “Sao cậu không nói sớm cho tôi biết, cứ im re rè rè. Ăn nho không? Ngọt lắm.”

Trình Phi Phàm đặt mông ngồi xuống, cùng cậu giữ khoảng cách, nhưng vẫn ngửi được mùi hương thơm ngát sau khi tắm của cậu, bốc một trái nho bỏ vào miệng ăn không ra mùi vị gì, hỏi: “Cậu nghĩ thế nào?”

“Cậu đừng nghĩ nhiều.”

Hai người lại đồng thời mở miệng.

Trình Phi Phàm sầu muộn hỏi: “Cậu có thấy như vậy là bình thường không?”

Nhan Húc: “Tôi cảm thấy bình thường, chỉ hơi giật mình thôi, cũng không phải chuyện gì ghê gớm. Tôi hy vọng cậu không cần suy nghĩ nhiều mà tự hù dọa bản thân.”

“Còn cậu thì sao?”

Học bá tư duy đều nhạy bén như thế, cũng coi như là thời kỳ mẫn cảm yếu đuối, hắn có thể nắm bắt được những gì mà mình biết.

“A…” Nhan Húc có chút giật mình trả lời, “Tôi cũng như cậu.”

Công cụ tìm kiếm trên mạng đơn giản hơn so với tìm sách đọc, danh từ liên quan có thể giúp Nhan Húc tìm được, cậu ở trong phòng đọc cả đêm, ngay cả cơm tối cũng không ăn, mới đưa ra được kết luận: Thì ra cậu là gay.

Nhan Húc không có chú ý tới ánh mắt vừa mừng vừa sợ bên cạnh, tiếp tục thản nhiên nói: “Cho nên chúng ta đều như nhau, cậu không cần sợ hãi, có một ít người cũng giống chúng ta mà!”

Trình Phi Phàm nhìn sườn mặt trắng nõn của Nhan Húc, lông mi dài rậm cong cong, cùng khóe môi hồng hồng, trái tim lửa đốt trong một đêm như được tái sinh! Kích động đồng thời lại ẩn ẩn cảm thấy mình đã bỏ qua chuyện gì đó.

Hắn hỏi: “Cậu khi nào thì phát hiện mình thích con trai?”

Nhan Húc hỏi lại: “Cậu thì sao?”

“Tôi…” Đối diện với đôi mắt đen trắng rõ ràng của Nhan Húc, mặt và cổ Trình Phi Phàm đều đỏ lên.

Nhan Húc cùng hắn nhìn nhau mấy giây, cái mông nhích tới bên cạnh, cảnh giác hỏi: “Đừng nói là cậu thích tôi đó nha?”

“Nói gì vậy?” Trình Phi Phàm hít sâu một hơi, có lý có cứ giảng đạo: “Tôi nói là nếu như thôi, cậu không được hiểu lầm đấy. Như cậu nói chúng ta là cùng một loại người, nếu về sau bên nhau, cũng dễ dàng mà nói với người nhà, rất thuận lợi, mà chúng ta lại quen biết nhau nhiều năm như vậy, đã có cơ sở về tình cảm rồi.”

Nhan Húc lại dịch cái mông qua bên cạnh, sáng suốt nói: “Cậu không cần nghĩ xa như vậy, cũng không có nếu như. Sau này nếu cậu sợ phiền phức, cứ nói với tôi. Dù sao đi nữa tôi cũng sẽ không thích cậu.”

Trình Phi Phàm muốn phun máu, giả vờ vô tình hỏi: “Vì sao?”

“Lúc cậu học lớp năm không làm xong bài tập liền khóc lên, bác trai tới tìm tôi, tôi khuyên cậu không được, tỉnh ngủ rồi cậu còn vừa khóc vừa làm bài tập, thật dọa người.”

Nhan Húc nói xong Trình Phi Phàm lập tức trầm mặc, mà Nhan Húc còn biết rất nhiều vẫn tiếp tục nói, như con gái mà trả thù Trình Phi Phàm: “Không những thế cậu với tôi còn cùng nhau mặc váy của chị tôi…”

“Đừng nói nữa.” Trình Phi Phàm nghiến răng nghiến lợi, “Không phải tôi tự nguyện. Khi đó tôi mới bảy tuổi, là chị cậu ép tôi mặc.”

Nhan Húc tươi cười rạng rỡ: “Thỏ không ăn cỏ gần hang, chính là đạo lý này nha.” (mn hiểu ý câu này mà phải ko nên tui khỏi giải thích nhe hehe)

Trình Phi Phàm nghe không vào mấy lời ngụy biện của cậu, trái tim nhỏ hừng hực cháy tràn đầy hi vọng, tiến hành theo trình tự hỏi: “Vậy cậu thích người như thế nào?”

Nói tới cái này Nhan Húc có chút xấu hổ, lông mi như phiến quạt nhỏ phây phẩy, lóng ngóng nói: “Thì là vừa cao vừa đẹp trai.”

Trình Phi Phàm đã cao một mét bảy, xác định mỗi ngày phải uống một ly sữa, không, hai ly mới được, tiếp tục thu nhỏ phạm vi: “Còn gì nữa không?”

Đã có người muốn nghe, Nhan Húc cũng không khách khí, nhếch khóe miệng, nói: “Mũi thật cao, như sống dao vậy, tóc thì ngắn ngủn, nhìn rất có sức sống. Con ngươi màu đen, lúc không cười nhìn rất dữ, rất khốc, vừa thành thục vừa có chủ kiến, chỉ cười với một mình tôi. Tay còn rất đẹp, trên ngón tay có vết chai, lúc nắm tay có hơi nhột nhột, khí lực rất lớn, đánh nhau rất lợi hại…Như vậy mới có cảm giác an toàn nha.”

Nói đến cuối cùng, Nhan Húc càng nói càng lộ, ngượng ngùng nhìn thoáng qua Trình Phi Phàm: Ai nha, hình như lộ tẩy rồi.

Trình Phi Phàm mặt không biểu tình nhìn cậu: Sao cậu không nói thẳng tên ra luôn đi cho rồi.

Nhan Húc gãi gãi sống mũi, cắn ngón tay: “Khụ khụ, được rồi, tôi phải về ngủ đây. Cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa, dù sao chúng ta cũng là bạn bè, bây giờ còn có tình đồng chí, nên vui vẻ lên đi.”

Đi theo Nhan Húc tới dưới nhà cậu, Trình Phi Phàm buồn bực mở miệng nhắc nhở: “Tôi biết cậu cùng chú quan hệ rất tốt, nhưng chuyện này bây giờ đừng nói cho họ biết.”

Nhan Húc chẳng hề để ý gật đầu.

Trình Phi Phàm lại u ám nói: “Cũng không thể nói với anh ta, cái người này rất có thể là thích con gái xinh đẹp, cậu mà nói với anh ta, không chừng anh ta sẽ không để ý đến cậu mà còn xa lánh cậu nữa đó.”

Nhan Húc phất tay đi vào, không quay đầu lại, không biết có nghe lọt tai lời nhắc nhở của Trình Phi Phàm hay không.

Trình Phi Phàm lề mà lề mề đi về nhà, giữa đêm hè yên tĩnh, những cây xanh rậm rạp ở tiểu khu có vài con ve đang kêu gọi, Trình Phi Phàm cả người thoải mái, như được trái nho ướp lạnh kỳ lạ làm yên lòng, mà những con ve kia rơi xuống tảng đá biến thành bột mịn, theo gió tan thành mây khói, về đến nhà ngã đầu liền ngủ mất, cũng không có lo lắng mình sinh bệnh, tỉnh tỉnh mê mê nghĩ về mối tình đầu.

Một bên khác, Nhan Húc rón rén về đến nhà, vừa mới đặt cái dĩa lên kệ bếp, thì gặp phải Nhan tiên sinh từ thư phòng đi ra.

Nhan Húc ngoan ngoãn giải thích: “Phi Phàm ngủ không được, nên con với cậu ấy tán gẫu ở ngay dưới tiểu khu. Ba, sao ba còn chưa ngủ?”

Nhan tiên sinh ngó chừng có chút mệt mỏi, con mắt hơi đỏ, lúc Nhan Húc nhìn ông, ông đang nhắm mắt xoa mi, nói: “Xử lý chút công việc. Phi Phàm thế nào rồi?”

Nhan Húc cào cào cánh tay đến sưng đỏ một cục: “Cậu ấy có chút áp lực, bây giờ đã ổn rồi ạ.”

Nhan tiên sinh: “Bạn bè hòa thuận trò chuyện với nhau là tốt. Nhưng nếu con có gì muốn nói với ba mẹ thì cứ nói, không chừng chúng ta có thể giúp được con, cũng có thể hiểu con hơn.”

“Dạ.”

“Nhanh đi ngủ đi, ngày mai ba kêu dì giúp việc gọi con dậy.” Sau cùng Nhan tiên sinh còn dặn, “Đúng rồi, trước khi ngủ thì con nhớ lấy thuốc thoa ngoài da mẹ con mua bôi lên cục u trên cánh tay đi, đừng có cào đến rách da nghe chưa.”

Sau đó Nhan tiên sinh đi rót nước rồi quay lại thư phòng, ngồi ở xuống ghế tiếp tục làm việc, trên máy vi tính trước mặt là mười mấy cái lịch sử còn lưu lại.

Đều là của Nhan Húc đêm hôm ở trong thư phòng xem.

Mấy trang đầu tiên trên trang web là giới thiệu bình thường, nhưng đằng sau có mấy từ mấu chốt là “Đồng tính luyến ái” “Nam nam quan hệ” “Chứng sợ đồng tính” …

Trang cuối thì ghi là: “Mình là con trai mà thích con trai thì là gay sao?”

Lúc Nhan tiên sinh vừa thấy thật sự rất hoang mang kinh sợ, gần như muốn bạo phát.

Ông một chút cũng không hoài nghi rằng người nói trong đây có phải là bạn của Nhan Húc hay không, không sai được, cậu từ nhỏ đến lớn đều ở cùng với mẹ và chị gái, thích chưng diện thích làm nũng, mềm mại yếu ớt quay quanh toàn là con gái, vì vậy mà biến thành một cậu bé non mềm dịu dàng.

Nhan tiên sinh tan nát cõi lòng, sốt ruột lục soát lịch sử tìm kiếm của Nhan Húc, mỗi lần thấy là mỗi lần giật mình, khóc không ra nước mắt tự mình tìm tòi nghiên cứu.

Nhan Húc không biết ba mình đã phát hiện bí mật, cậu vẫn như thường ngày đúng giờ rời giường, tràn đầy tinh thần muốn tới chỗ sư huynh, trước khi ra cửa gặp Nhan tiên sinh nói: “Ba, con đi làm nha! Khi nào có lương rồi con dẫn ba đi chơi!”

Nhan tiên sinh gật đầu.

Bà Nhan cười tủm tỉm nhìn rồi đóng cửa lại, nói: “Thật là đứa trẻ ngoan.”

Nhan tiên sinh đang nhìn báo tài chính và kinh tế cảm thấy buồn rầu đau lòng.

Bà Nhan khuấy chén cháo nhỏ trên bàn, “Thiệt thòi cho nhóm sư huynh kia nguyện ý tiếp nhận thằng bé, mỗi ngày không phải làm gì, nhưng cũng phát lương cho con nó, chúng ta khi nào rãnh thì đến cảm ơn người ta.”

Nhan tiên sinh gật đầu, như có điều suy nghĩ: “Húc Húc hình như đối với chuyện của sư huynh rất tích cực.”

Bà Nhan: “Chứ sao nữa, trong số những người ở đây, con nó rất thích thằng bé Tần Thâm kia, trước kia mỗi ngày đều gọi điện thoại, ăn tết cũng cùng người ta ở chung, bây giờ cả ngày con nó giống như đóa hoa hướng dương, xoay quanh người ta thôi.”

Nhan tiên sinh bất động thanh sắc lật báo, ánh mắt lãnh khốc: “Có rảnh thì mời thằng bé tới nhà ăn bữa cơm.”

Nhan Húc đi ra ngoài cùng Trình Phi Phàm tới võ quán.

—— Trình Phi Phàm buổi sáng gọi điện thoại, nói võ quán mới khai trương, hắn là học viên đầu tiên nên may mắn được tặng thêm một khóa huấn luyện, không mất phí.

“Các sư huynh khẳng định muốn thử nghiệm khóa huấn luyện lần này, cậu đã học qua khóa vật lộn, còn thông minh như vậy, có thể đưa ra so sánh và đề xuất ý kiến thích hợp.”

Nhan Húc miệng ngọt rất biết dỗ dành mọi người, nhất là tối hôm qua tâm tình Trình Phi Phàm thay đổi nhanh chóng, được người ta an ủi đến choáng váng đầu óc.

Nhan Húc đi tới chỗ kia, lay lấy lôi đài, hai mắt phát sát chăm chú nhìn Tần Thâm trên tay quấn băng vật lộn, đỏ mặt nhào nhào nói: “Anh Thâm cố lên.”

Tần Thâm đưa tay xoa nhẹ trên đầu Nhan Húc.

Tam sư huynh đứng bên cạnh: “Tiểu thập hai cùng anh đi mua đồ ăn sáng đi, anh cầm không hết.”

Nhan Húc tiếc nuối nhìn Tần Thâm, “Dạ.”

Bọn họ vừa đi, trong phòng huấn luyện trống trải chỉ còn lại hai người, tứ sư huynh đang ngủ trong ký túc xá nằm ngáy o o thì không nhắc tới.

Học phí là ba vạn, khóa học có sáu mươi bốn tiết học, Trình Phi Phàm nhìn người tóc đen mày kiếm đối diện, mạnh mẽ cao lớn chính là Tần Thâm, không khỏi có chút e dè.

Chương 10: Chưa trưởng thành

Không giống như Trình Phi Phàm, người vừa đi khỏi, Tần Thâm lui về sau hai bước, ôm cánh tay tựa vào cột trên lôi đài, nói: “Nói chuyện chút đi, không ăn cơm thì không có sức đâu.”

Trình Phi Phàm gật đầu.

Tần Thâm hỏi: “Lần đầu tiên gặp cậu có phải là lần lớp các cậu tụ tập ở cổng trường đánh nhau đúng không?”

Nhắc lại chuyện này Trình Phi Phàm liền không vui, hắn đối với tình địch trước mặt giải thích: “Lúc đó tôi không phải đến để góp vui.”

Khi đó là hắn lo lắng cho Nhan Húc mới đi theo, nhưng chưa kịp làm gì, bọn Tần Thâm đã xuất hiện.

Nói tới đây Trình Phi Phàm đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối, lúc trước nếu….thì sẽ có gì khác không?.

Trình Phi Phàm hối hận lúc đó mình lại do dự, Tần Thâm lại hỏi: “Trước kia có nghe nói cậu đột nhiên không để ý tới em ấy nữa, là vì xem thường em ấy.”

Trình Phi Phàm nói rất nhanh: “Tôi không có.”

Tần Thâm nhìn chằm chằm chữ “Chiến” đen trắng bá khí trên lôi đài, ngón cái xoa huyệt Thái Dương hơi đau.

Trình Phi Phàm bất thiện đánh giá người này, không biết Tần Thâm đến cùng muốn biết cái gì.

Tần Thâm mở miệng: “Cái cuốn sách mà cậu tặng cho Nhan Húc, lúc em ấy mở gói quà ra, tôi ở bên cạnh nhìn.”

An tĩnh được một lúc, mới biết hắn đang thăm dò chuyện gì, Trình Phi Phàm hỏi: “Anh đã xem rồi?”

Trên mặt Tần Thâm không có biểu hiện, ánh mắt nhìn qua rất lãnh đạm: “Có xem một chút, tôi muốn biết tại sao cậu lại đưa cho Nhan Húc.”

Trình Phi Phàm cười lạnh: “Biết rồi thì sao, anh đuổi tôi đi à, để tôi cách xa Nhan Húc một chút?”

Nhìn cái kiểu khiêu khích của Trình Phi Phàm, Tần Thâm sau một đêm không ngủ bắt đầu đau đầu.

Không muốn làm sư huynh tốt, nên Tần Thâm vô cảm nói: “Chuyện cậu nói không cần thiết. Tôi chỉ muốn biết bạn bè của em ấy nghĩ gì về em ấy, những thứ khác tôi không quan tâm, cậu chỉ cần cậu trả lời vấn đề kia là được.”

Miệng Trình Phi Phàm giật giật, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng kiểu người như Tần Thâm “vừa thành thục vừa có chủ kiến” rất khó làm cho người ta ghét.

Nhớ tới những lời nói vào tối hôm qua của Nhan Húc, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Kiểu người như Nhan Húc, anh cảm thấy ý tôi là gì? Đương nhiên là để nhắc nhở cậu ấy.”

Bất kể Trình Phi Phàm là giữ lòng tự trọng, hay là đang tự thuyết phục bản thân, thì cái lý do này cũng có chút hợp lý, Tần Thâm yên lặng trầm tư.

Mấy tiểu tử ở cái tuổi này không nên bắt chước theo Chu Văn Cẩm theo đuổi con gái, mỗi ngày cười ngây ngô có gì hay? Đối mặt với Trình Phi Phàm đã yêu sớm, tiểu tử thối này còn ý đồ bất chính, Tần Thâm cảm thấy nắm đấm của mình ngứa lên.

Đợi đến khi mấy người Nhan Húc mua bữa sáng nóng hổi về, thì cuộc trò chuyện của hai người thực chất cũng chả có nội dung gì.

— Tần Thâm đối với xu hướng tính dục của Trình Phi Phàm không để tâm, Trình Phi Phàm cũng sẽ không thừa nhận mình nghĩ cái gì, ánh mắt khiêu khích nói: “Anh phải biết cậu ấy tuổi còn nhỏ, tâm tư đơn giản dễ dàng bị người khác ảnh hưởng, nên không bằng anh tự coi lại bản thân mình đi, không phải do mấy người cưng chiều cậu ấy như con gái mới khiến cho người ta không thể yên lòng đó sao?”

Tần Thâm rõ ràng muốn kết thúc chủ đề này trước khi Nhan Húc tới, buông cánh tay xuống, khách khí nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở, bây giờ nên vào học rồi, khởi động chút đi.”

Trình Phi Phàm cũng không sợ hắn lấy việc công trả thù riêng, lập tức khởi động bước tới, toàn thân cảnh giác.

Khỏi động sơ sơ cũng không có lợi ích gì, có ăn hay không cũng không bị ảnh hưởng.

Ánh sáng trên trần nhà chiếu thẳng xuống, tia sáng lúc ẩn lúc hiện, ánh lên thân hai người như có kim châm, nét mực viết chữ “Chiến” trên lôi đài nhiễm lên tầng ánh sáng vô cùng tinh tế. Tần Thâm bước lên phía trước, một cước đá ngang hoàn hảo, Trình Phi Phàm đưa tay trái ra phòng thủ, nâng đầu gối chặn cú đá lại, sau đó hắn giơ chân lên, khóa cổ, trực tiếp nhắm ngay thái dương, chân xé gió giơ gần tới lỗ tai thì dừng lại, đốt ngón tay nện xuống lôi đài đến chấn động.

Một loạt động tác vừa ngoan vừa chuẩn, nhanh đến mức không kịp chớp mắt.

Tần Thâm sau khi trình diễn xong kéo Trình Phi Phàm lại, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe nói câu gì đó, rồi như khích lệ vỗ vỗ lưng hắn: “Phải nhớ kỹ.”

Trình Phi Phàm ho khan vài tiếng, giận mà không dám làm gì.

Cái đầu nhỏ của Nhan Húc từ dưới lôi đài luồn vào, cầm một cái bánh rán như cầm một bó hoa, khuôn mặt nhỏ mỉm cười: “Anh Thâm.”

Ngón trỏ Tần Thâm đút vào trong túi, từ trên lôi đài nhảy xuống, như khen ngợi: “Nhanh vậy em. Chờ anh tắm cái đã.”

Tần Thâm vừa đi, Nhan Húc lập tức nghĩa khí an ủi Trình Phi Phàm đang chịu đả kích.

Trình Phi Phàm có chút hoảng hốt, vì thực lực của hai người cách nhau quá xa, và cũng vì lời nói vừa nãy của Tần Thâm.

—— Âm thanh hắn bằng phẳng, nói từng câu một: “Không được thích Nhan Húc, nếu tôi phát hiện cậu lại đưa em ấy cái gì không hay nữa, cậu sẽ chết với tôi.”

Mấy sư huynh của Nhan Húc đều ngang ngược thô lỗ, trong đó Tần Thâm là lão đại, mấy người còn lại không hẳn là những người tốt, chỉ là tương đối thành thục nội liễm, thêm Nhan Húc trước mặt thì khỏi nói tới.

“Ôi chao, cậu đừng nản lòng, thầy giáo của chúng ta chính là tuyển thủ oai hùng cấp quốc gia đó, lúc trước anh Thâm có dự định đi đánh chuyên nghiệp, nên trình độ cách xa nhau là rất bình thường.” Nhan Húc thấy hắn không nói câu nào, khoác tay lên vai hắn nói tiếp: “Tôi nói cậu chứ, chỉ cần trong đợt nghỉ hè, cam đoan cậu sẽ tiến bộ.”

Trình Phi Phàm bị quật ngã dễ như trở bàn tay nên biết Tần Thâm rất lợi hại, cơ bắp trên người vô cùng có sức bật, giọng điệu chua lòm: “Ừ. Mà tại sao anh ta không đi đánh chuyên nghiệp?”

“Dáng người anh ấy quá cao, nếu đấu rất bất lợi.” Nhan Húc nhìn xung quanh không có ai, len lén thì thầm với hắn, “Dù sao tôi cũng không muốn anh ấy đi đấu chuyên nghiệp. Rất nguy hiểm, đi học vẫn tốt hơn.”

Nhìn Nhan Húc cười trộm, Trình Phi Phàm: Tôi không muốn nghe những chuyện này.

Nhan Húc cùng hắn đứng đấy, lắc bả vai hắn: “Ăn chút gì đi, bánh bao súp ở tầng dưới đây rất ngon.”

Đúng lúc dẫn theo Tứ sư huynh một đầu ổ gà sang, sau đó mấy người đem cơm hộp bày trên sàn nhà, Nhan Húc để hai sư huynh chỉ điểm một chút cho Trình Phi Phàm.

Tam sư huynh nói nhiều, Tứ sư huynh chỉ bảo, như thầy giáo thao thao bất tuyệt.

“… Cái này là kiến thức cơ bản, trước đó chương trình học của chúng tôi rất nhiều, nhưng vì suy nghĩ đến đám tiểu tử trong thành phố được nuông chiều đã giảm bớt không ít rồi đó, nếu cậu muốn học tốt, mỗi ngày phải dậy sớm, chạy mười cây số, cậu nhìn kiểu đó là có ý gì, hồi đó chúng tôi đều chạy như thế, có lúc còn buộc thêm bao cát nữa kìa. Cậu nói tới tiểu thập hai? Tiểu thập hai đâu?”

Tam sư huynh há miệng lớn nuốt một cái bánh bao, nói: “Đi ký túc xá tìm lão đại rồi.”

Tứ sư huynh không thấy kinh ngạc, cầm cái bánh bao nhìn nhìn: “Kỳ lạ, tôi vừa mới mơ tới bánh rán còn ngửi thấy mùi rất thơm. Sáng nay ăn cái này sao.”

“Không phải nằm mơ đâu, sáng nay có mua một phần, cho lão đại đấy.” Tam sư huynh chua lè nói, “Tiểu thập hai rất tri kỷ nha, nói muốn nhìn sư huynh lên lớp nên phải tranh thủ thời gian, để tôi đi mua bánh bao, còn mình tận dụng lúc rảnh đi mua một phần bánh rán, cái nào cũng thêm hai phần.”

Tứ sư huynh há miệng ăn cái bánh bao nóng hổi: “Ai, tôi cũng muốn ăn cái bánh rán tràn đầy tình yêu của tiểu thập hai.”

Trình Phi Phàm: người không được ăn, nghĩ mà muốn gớt nước mắt.

Tần Thâm một đêm không ngủ, trở về tắm bằng nước lạnh, kích thích hắn đến da đầu tê rần.

Trên vai vác khăn lông, thấy Nhan Húc nằm ở trên giường, cẳng chân nhỏ đung đưa qua lại. Nghe được tiếng động liền xoay người qua, phàn nàn: “Anh Thâm tắm xong rồi, lúc nãy em gõ cửa mà không ai trả lời em hết.”

“Lần sau em cứ trực tiếp vào luôn là được.”

Nhan Húc gật đầu, xoay người lại xem tạp chí ở trên giường.

Tần Thâm ở trần ngồi xổm trước hành lý lấy quần áo của mình, bắp thịt rắn chắc theo động tác của hắn chập trùng lên xuống, lúc đứng lên có thể thấy tuyến nhân ngư đẹp như điêu khắc.

Cảm giác có người nhìn, Tần Thâm quay đầu liền đối diện với đôi mắt to đang nhìn chăm chú, không chớp lấy một lần.

Nhan Húc không biết đã đàng hoàng ngồi đó từ lúc nào, đối diện với hắn, lông mi như phiến quạt nhỏ phe phẩy chớp chớp.

Lần đó khi Nhan Húc tới ở nhà hắn, là vào mùa hè, Tần Thâm cường tráng hỏa lực, chỉ mặc quần tứ giác đi ngủ, Nhan Húc cũng bắt chước học theo, mặc một cái quần lót bao trọn cái mông nhỏ, Tần Thâm cũng không cảm thấy gì, có thể là do xem cuốn sổ hồi hôm qua, mà bây giờ Tần Thâm nhíu mày, ho một cái: “Sao vậy em?”

“Anh Thâm, cơ bụng của anh vẫn rất rõ ràng nha, không có bị béo lên. Một, hai…” Nhan Húc nghiêng về phía trước, những khối cơ bụng trên đầu ngón tay được phác họa chi tiết, “… Sáu, sáu múi, thật đẹp, sờ lên cũng rất dễ chịu.”

Lòng bàn tay của Nhan Húc không có chút vết chai nào, sờ lên cơ bụng cứng rắn của Tần Thâm, sau đó thoải mái kéo áo mình lên, lộ ra cái bụng trắng trẻo, nói: “Em không có múi nào hết nè.”

Tần Thâm tiện tay lấy cái áo mặc vào: “Mỗi ngày đều như con heo nhỏ, có được mới là lạ.”

Nhan Húc lấy cái bánh rán so với khuôn mặt của cậu cũng không nhỏ hơn bao nhiêu trên tủ đầu giường: “Dù sao em cũng không muốn có. Anh ăn cái này đi, kẻo nguội không ngon.”

Tần Thâm cầm lấy cái bánh rán to đùng, Nhan Húc làm bộ lật tạp chí trên đầu gối, trong đầu bắt đầu nghĩ làm sao để mở miệng nhắc tới cuốn sách kia.

Nhan Húc tính tình như hòa thượng, hôm nay mà có chuyện buồn, ngày mai liền có thể vui vẻ trở lại.

Tối hôm qua ngủ đến ngon lành cũng không có sốt ruột phải làm sao để lấy lại cuốn sách của mình giống hôm nay, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Tần Thâm đã đọc nó.

“Đây, trả lại cho em.”

Chẳng biết có phải tâm linh tương thông hay không, Tần Thâm mở ngăn kéo lấy cuốn sách hôm qua đã mở ra trả lại cho cậu.

Nhan Húc cầm lấy cuốn sách còn mới tinh, có chút khẩn trương: “Anh Thâm đã xem hết chưa?”

Tần Thâm: “Anh chỉ đọc có mấy trang thôi, đây là tiểu thuyết tự sự, có biết trong sách viết gì không?”

“Không biết ạ.” Nhan Húc ôm cuốn sách vỡ lòng, vô thức lắc đầu.

Tần Thâm: “Vậy Trình Phi Phàm muốn nói với em cái gì, em đã biết chưa?”

“Dạ biết, tối hôm qua cậu ta nói với em rồi. Nhưng mà đó là bí mật nhỏ của cậu ấy, em không thể nói cho anh biết được.” Nhan Húc vịn bờ vai của hắn, ghé vào lỗ tai hắn thần thần bí bí nói, “Sau này em sẽ nói cho anh nghe.”

Nhan Húc nói chuyện ghé vào lỗ tai thổi khí khiến hắn có chút ngứa, Tần Thâm bật cười: “Phải chờ tới lúc nào?”

“Cốc cốc” có người ở ngoài cửa gõ hai lần, rồi vặn chốt mở ra.

Trình Phi Phàm mắt không thấy tâm không phiền không kịp chuẩn bị, đã thấy cái cằm Nhan Húc đang gác trên vai Tần Thâm, cả người dán lên lưng hắn.

Hắn nghiến răng nói: “Đi họp.”

Tại đây đang bắt đầu mở cuộc họp nhỏ, Tần Thâm chú ý mấy lần, hai người ở bên kia đang nói chuyện trên trời dưới đất.

Trong lúc Trình Phi Phàm đi lấy nước, thì Tần Thâm lập tức đứng dậy đi đến hỏi Nhan Húc vấn đề khi nãy: “Bí mật nhỏ của mấy em khi nào mới nói cho anh biết.”

Nhan Húc nằm lệch trên mặt bàn, nhìn Tần Thâm, mắt mèo xinh đẹp híp lại.

“Dạ?”

Nhan Húc ngồi dậy, trong lòng nói thầm: Khi nào anh không còn coi em là con nít nữa thì em mới nói nha.

Cậu mở miệng: “Em không biết nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.