Dưới Cây Anh Đào

Chương 15-16

trước
tiếp

Chương 15: Thiêu đao tử

Bạn của Tần Thâm đến chơi, vừa lúc được nghỉ hai ngày ở Bắc Kinh, nên họ hẹn nhau ngày mai đi cắm trại, ăn thịt dê nướng nguyên con.

“Được, tôi dẫn thêm một đứa nhỏ nữa, là em của tôi.”

Khi nhìn thấy người Tần Thâm dẫn theo, những người khác mới phát hiện “Đứa nhỏ” mà Tần Thâm nói là một thiếu niên xinh đẹp, y như con gái, đôi mắt phát sáng, bị người ta nhìn vài lần làm cậu thật mắc cỡ.

Khiến mọi người rất kinh ngạc.

Có một cậu trai hồi nghỉ hè đã từng gặp Nhan Húc nói: “A, đây có phải là tiểu sư đệ của cậu không?”

Tần Thâm gật đầu, giới thiệu sơ lược một chút: “Là em ấy, tên Nhan Húc, đây là La Tử Xuyên, hai người đã từng gặp mặt, còn đây là Lương Gia Hân, Hà Mẫn Mẫn, Tống Vũ, Lưu Hâm.”

Bọn họ thuê hai chiếc xe, Nhan Húc và hai cô gái đi xe Tần Thâm, những người khác đi xe La Tử Xuyên, hai người mới lấy được bằng lái không lâu, lái vừa chậm vừa chắc.

Trên xe Tần Thâm, Nhan Húc ngồi ghế phụ, từ phía sau có thể thấy được phần gáy trắng mịn, ngón tay mảnh khảnh xoắn lại vào nhau, cùng nói chuyện phiếm với hai cô gái ngồi hàng sau, lời nói nhẹ nhàng tinh tế, nghe đặc biệt ngoan.

Vâng, rất chọc cho mấy cô gái yêu thích, sự yêu thương dành cho cậu cứ như một người mẹ, vì khi nhìn vào mắt Nhan Húc đều vô thức mang theo từ ái.

Trên đường đi cũng không quá nhàm chán, lúc bọn họ tới nơi đã là giữa trưa, ánh nắng trên đỉnh đầu sáng chói tới nỗi mở mắt không ra, mọi người xuống xe giơ tay che nắng hướng mắt nhìn về phía xa xa.

Nhan Húc đứng đằng sau, lấy cây dù sau lưng Tần Thâm.

Cậu nhìn hai cô gái bên cạnh, đưa dù qua: “Chị, dù cho hai chị nè.”

Lương Gia Hân thấy Nhan Húc cực kỳ trắng, hỏi: “Em không cần sao?”

“Em mặc áo tay dài, có mang theo mũ nữa.”

“Cảm ơn em.”

Nhận cây dù trong tay Nhan Húc, mở cái dù nhỏ ngay ngắn ra, thì thấy cây dù này rất dễ thương, màu xanh da trời có hoa văn.

Nhìn là biết không phải dù mới, nghĩ đến chủ nhân cây dù hay dùng, hai cô gái nhìn nhau cảm thấy moe muốn chết.

Ba giờ chiều có hẹn với một câu lạc bộ, giữa trưa Nhan Húc có chút phơi nắng, nên không đi, trên phần gáy đang dán một miếng băng, nhìn ông chủ nướng thịt dê trong trang trại.

Vừa nhìn người ta nướng thịt, vừa nghĩ ai đang ôm eo Tần Thâm.

Tối qua Tần Thâm hỏi cậu có muốn đi chung hay không, Nhan Húc không thèm nghĩ liền đồng ý ngay.

Ai ngờ bây giờ lại thế này.

Nhan Húc ôm đầu còn hơi choáng, yếu ớt thở dài một hơi.

Lúc đến năm giờ, hai cô gái quay về sớm, dẫn Nhan Húc đi chung, nói muốn cưỡi ngựa đi xem mặt trời lặn rồi mới trở về ăn thịt dê nướng nguyên con.

Đi bộ trên con đường đất vàng, hai cô gái tụ lại tiếp tục nói nhỏ về chủ đề ban nãy, Nhan Húc mang theo đồ, đeo tai nghe đi ở phía sau.

Vừa rồi mấy người bạn muốn tạo cơ hội cho hai người Lương Gia Hân và Tần Thâm có không gian riêng với nhau, khiến Lương Gia Hân nóng mặt xấu hổ, đối với cô mà nói không nhất thiết cứ phải là người này, khởi đầu và kết thúc như vậy cũng tốt.

Hai người chầm chậm mà quen biết nhau, nhẹ nhàng bắt đầu, bình thản kết thúc.

Lương Gia Hân: “Tớ nói thật, lát nữa cậu phải nói lại với La Tử Xuyên và những người khác biết, đừng làm mấy chuyện như vậy nữa, mắc công Tần Thâm nghĩ tớ nếu không phải là cậu ấy thì không được.”

Hà Mẫn Mẫn: “Thôi đi cô nương, đã ba năm rồi, giờ vẫn chưa muộn mà. Hay là có chuyện gì mà tớ không biết phải không?”

Trong ấn tượng của mọi người, nếu Lương Gia Hân và Tần Thâm thành đôi, thì chắn chắn sẽ thành một cặp đôi truyền kỳ, giáo thảo giáo hoa, tuyệt phối với bốn chữ “Trai tài gái sắc”.

Mặc dù Lương Gia Hân không nói, nhưng trong ba năm đó cô đều tự tay làm bánh quy, sandwich, những thứ ấy là cả tấm lòng của người con gái.

Hôm qua trong ngõ hẻm, dưới cái nóng bức của Bắc Kinh, có thể thấy đây là lần đầu tiên Lương Gia Hân biểu đạt rõ ràng tâm ý của mình.

Hà Mẫn Mẫn thấy Lương Gia Hân im lặng, nửa thật nửa giả phân tích cho cô: “Cậu nói xem, có khi nào nam thần không muốn chậm trễ cậu hay không, sau này cậu ta sẽ đi bộ đội, làm bạn gái của một quân nhân không dễ chịu gì, một năm nửa năm gặp nhau được mấy lần chứ.”

Lương Gia Hân bật cười đánh vào vai cô: “Cậu đó. Đừng nói mò, người ta có người trong lòng rồi, tớ có thể làm gì được nữa? Cậu cứ làm như tớ không được ai thích không bằng.”

Hà Mẫn Mẫn cong người tránh né, hơi ngạc nhiên mỉm cười: “Sao cơ? Cậu nói cậu ta có người trong lòng rồi?”

“Ừ. Hôm qua chính miệng cậu ấy nói với tớ.”

Trong đầu Hà Mẫn Mẫn đầy dấu chấm hỏi, là ai vậy cà?

Mấy năm này, mọi người trong lớp đều ngầm thừa nhận Tần Thâm với Lương Gia Hân là một đôi, Tần Thâm không chấp nhận lời tỏ tình của bất kỳ ai, nên sau này toàn trường đều ngầm hiểu.

Thậm chí còn có người nói “Hai người họ hẹn nhau khi nào lên đại học sẽ nói chuyện yêu đương” ngay cả nhân vật chính cũng không biết lời đồn này.

Hiện tại biết được tin tức như vậy thật sự rất bất ngờ.

Lương Gia Hân nhìn ánh mắt Hà Mẫn Mẫn liền đoán được cô muốn nói gì: “Có khi nào cậu ta gạt cậu không?”

“Tần Thâm sẽ không nói dối. Trước đây cậu ấy đâu có nói thế.” Lương Gia Hân làm bộ như bóp cổ cô: “Vì thế cho nên, tớ xin các cậu đừng bày trò nữa, tớ còn định sau này mà họp lớp sẽ xuất hiện với dáng vẻ vừa xinh đẹp vừa kiêu ngạo trước mặt cậu ấy, nên đừng làm mất mặt tớ nữa ok!”

Hai người cãi nhau ầm ĩ, bị mất thẳng bằng xém ngã, may được Nhan Húc đỡ, cậu nói với các cô: “Mấy chị cẩn thận nha.”

Nhan Húc im lặng nãy giờ, hai người hoàn toàn quên mất cậu, mà những câu chuyện đó nhiều ít cũng khiến người ta có chút xấu hổ.

Lương Gia Hân thấy Nhan Húc đang đeo tai nghe, hai tay chỉnh lại tóc mái của mình, thấp giọng: “Mẫn Mẫn, cậu nhớ nhắc nhở La Tử Xuyên đó, nói tớ cầm được thì buông được, vậy thôi.”

“Cậu còn chưa cầm được thì lấy gì mà buông.” Trước khi Lương Gia Hân tính động thủ, Hà Mẫn Mẫn đã lập tức cười nhấc tay đầu hàng: “Tớ sai rồi, tớ sai rồi, vậy lát nữa để nam thần mời khách, hôm nay nhất định để cậu ta khao chúng ta, phải cho cậu ta trả giá một chút chứ. Chúng ta đã không đảm đương được vị trí là vợ của ông chủ, vậy liền hành chết cậu ta.”

“Hà Mẫn Mẫn, đừng để cho tớ bắt được cậu, nếu không cậu sẽ biết tay tớ!” Lương Gia Hân mặt đỏ tới mang tai nói, “Nhan Húc! Giúp chị bắt lấy cô ấy!”

Nhan Húc tượng trưng đưa tay hơi ngăn Hà Mẫn Mẫn lại, bị Hà Mẫn Mẫn xem như tấm chắn chặn phía trước, cậu vô tội bị ngăn giữa hai người, giống như cây dương mỏng mạnh chịu đủ tàn phá, lắc trái lắc phải.

“Mẫn Mẫn, cậu đừng lắc Nhan Húc nữa, em ấy sẽ khó chịu đó.” Lương Gia Hân quan tâm hỏi Nhan Húc, “Nhan Húc, em không sao chứ?”

Nhan Húc hơi chóng mặt, lắc đầu: “Em không sao.”

Hai cô gái dường như đã hòa giải, cùng nhau quan sát Nhan Húc.

Nhan Húc: “Em thật sự không sao mà.”

Lương Gia Hân và Hà Mẫn Mẫn cùng nhau mở miệng:

“Tai nghe của em không phát ra âm thanh sao?”

“Em đã nghe được cuộc nói chuyện nãy giờ của tụi chị rồi đúng không?”

Nhan Húc sững sờ, gật đầu, mặt lúc đỏ lúc trắng: “Lúc hai chị thì thầm nói chuyện em đã đeo tai nghe vào, nhưng em quên trong điện thoại em không có nhạc. Tai nghe này là của anh Thâm.”

Thấy cậu bé bị dọa, Lương Gia Hân ho khan một tiếng, vờ như không có gì, hỏi: “Em nghe được những gì rồi?”

Nhan Húc liếc mắt nhìn cô một cái, lại nhìn Hà Mẫn Mẫn, thẹn thùng nói: “Em chưa nghe thấy gì cả, em chỉ đang ghi nhớ công thức trong đầu thôi.”

Trên mặt tâm lý hai người như được an ủi đôi chút, một trái một phải dẫn Nhan Húc đi tiếp, không nói nữa.

Lúc đến chuồng ngựa, Lương Gia Hân vẫn nhịn không được hỏi: “Nhan Húc, em nói xem anh của em thích kiểu người như thế nào? Ờ, chị chỉ muốn hỏi một chút thôi.”

“Chắc là ngoan ngoãn ạ.”

Phạm vi khá rộng, mà hình như mình không nằm trong phạm vi này, Lương Gia Hân thở dài, chủ nghĩa nam tử lớn quá, không có cũng được.

Nhan Húc nhỏ giọng hỏi: “Ừm….vợ của ông chủ là ý gì vậy ạ?”

Lương Gia Hân không biết nghĩ gì, nói: “Ý trên mặt chữ thôi.”

“Là sao?”

Hai người kỳ lạ nhìn cậu, thấy ánh mắt hoang mang của Nhan Húc rất chân thật.

“Em không phải là em của cậu ấy sao? Em không biết nhà cậu ấy từng mở một xưởng đóng tàu hả?”

Người luôn nghĩ anh Thâm luôn bị khi dễ, có hoàn cảnh khốn khổ, trong lòng Nhan Húc thầm nói: Em không biết nha.

Nhan Húc nghĩ gì đều hiện lên trên mặt, nhìn là biết ngay, Hà Mẫn Mẫn giải thích: “Có thể là do trước đây em chưa biết cậu ấy, xưởng đóng tàu nhà cậu ấy đã bán lại cho người khác khi ông của cậu ấy qua đời, sau đó đều để lại mọi thứ cho cậu ấy, rất nhiều.”

Từ đáy lòng Nhan Húc “Ồ” một tiếng, hỏi: “Sao các chị biết vậy?”

“Là do mẹ kế của cậu ấy thấy cái gì cũng để cho cậu ấy, nên không thể chấp nhận, mỗi ngày đều đến trường học ầm ĩ, khiến cho…”

Lương Gia Hân đánh gãy lời cô: “Mẫn Mẫn, không phải như vậy, tớ nghe nói ông của cậu ấy có để lại một chút cổ phần của nhà xưởng cho ba của cậu ấy, có điều người mẹ kế kia vẫn không hài lòng. Được rồi, chuyện này là việc nhà của người ta, không nên bàn tán nữa.Chúng ta đi tìm bọn họ thôi, tớ sợ mấy người đó lại không tìm thấy được tụi mình.”

Hà Mẫn Mẫn nhẹ nhàng đánh lên miệng của mình.

Nhan Húc khép hàm lại, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho tứ ca: “Tứ ca, chủ sỡ hữu Nhị Quán chỉ có mình sư phó thôi sao?”

Hiện tại đã tan học, Dương Mục Tâm trải lời rất nhanh: “Sư phó giữ đa số, lão đại giữ ba mươi phần trăm, còn lại anh cùng lão tam mỗi người một nữa, sao tự dưng em lại hỏi cái này?”

Thảo nào, thảo nào mấy sư huynh ăn của anh Thâm đến đương nhiên như thế, thì ra là bữa ăn cho nhân viên.

Vì thế mới có người trả lương cho cậu.

Tần Thâm xa xa cưỡi ngựa đến, dừng ngay trước mặt Nhan Húc, từ trên lưng ngựa đúng lúc có thể chạm đến khuôn mặt Nhan Húc đang ngẩng lên, thuận tây nhéo một cái, gật đầu ra hiệu với hai người Lương Gia Hân.

Sau đó nhảy xuống ngựa, giày quân đội nhẹ vang trên cát, mấy người phía sau cũng nhảy xuống, dẫn vài người tiếp theo đi xem ngựa.

Tần Thâm ở phía sau hỏi Nhan Húc: “Em còn chóng mặt không? Nếu còn thì khỏi cưỡi ngựa.”

Nhan Húc cầm di động, lập tức nói: “Em muốn cưỡi, đã tốt hơn rồi anh.”

“Vậy anh sẽ dẫn ngựa cho em, hôm nay thử cảm giác thôi, đợi khi nào em khỏe rồi cho em cưỡi.”

Nhan Húc miễn cưỡng đáp ứng.

“Hơn nữa ngựa ở đây là để kinh doanh, nếu em cưỡi ngựa chắc chắn phải có người đi theo, không chịu cũng phải chịu.” Không biết có phải Tần Thâm muốn chọc cho cậu vui vẻ hay không, mà nói: “Vừa rồi tụi anh cưỡi ngựa, họ đuổi theo tận nửa đường còn phải đưa thêm tiền.”

Nhan Húc bất mãn nhìn mấy người chủ trang trại đằng sau: “Thật quá đáng, chúng ta không cưỡi nữa.”

Tần Thâm cười cười: “Dù sao cũng đã đến rồi. Em cưỡi ngựa, anh giữ cho em, như vậy là ổn.”

Nhan Húc lập tức gật đầu.

Sau khi thảo luận xong, nhất trí quyết định để mấy cô gái cưỡi ngựa, những người khác ở phía trước dẫn ngựa, nhưng bắt buộc phải thêm một người nữa, chủ chuồng ngựa cười tủm tỉm đi tới dắt dây cương.

Khi đi sâu vào thảo nguyên, ông chủ lấy lòng nói với đám người trẻ tuổi: “Ở đây có tập tục cưới vợ là để vợ ngồi trên lưng ngựa mà dắt về.”

Tất cả mọi người không thèm để ý đến cái người chăn nuôi mang giọng địa phương ở Bắc Kinh này, chỉ có mình Nhan Húc là xấu hổ, ánh trời chiều chiếu lên khuôn mặt hồng hồng của cậu, có chút nóng.

Bọn họ cứ đi thẳng về phía trước, nhưng vẫn cách mặt trời đỏ rất xa, có những khách du lịch còn đuổi theo ánh hoàng hôn, mặt trời lặn dần về phía Tây, trong không khí hơi nóng bập bùng, trên đồng cỏ nhấp nhô chập chùng như sóng biển.

Những tia nắng cuối cùng cũng chìm vào mặt đất, thảo nguyên gió lớn, những ngôi sao trên cao sáng lên giữa bầu trời tăm tối, dưới đồng cỏ thì có ánh sáng đèn pin chiếu quanh con đường, những con ngựa đi xuyên qua đồng cỏ như những chú cá bơi lội dưới biển rộng mênh mông.

Đến khi họ rời khỏi trang trại ngựa, thịt dê nguyên con được nướng trong vòng bốn tiếng đồng hồ tới lúc về đã có thể ăn, trong sân lan tỏa mùi thịt dê hòa lẫn với mùi thơm của cây thì là.

Mọi người ngồi vây quanh vỉ nướng, ông chủ còn cung cấp miễn phí thiêu đao tử.

Lát nữa mọi người sẽ về, nên ông chủ muốn mấy vị khách nếm thử loại rượu trắng khó uống này.

Nhan Húc nếm thử một miếng, như uống rượu, bị xông đến nỗi rơi nước mắt.

Tần Thâm nhìn bé thỏ trắng hình như bị đỏ mắt, nở nụ cười không đứng đắn, đút một miếng thịt cho cậu ăn.

Không uống rượu, thì phải chơi một trò chơi, Lưu Hâm lấy một hộp bài trong cặp ra, muốn chơi lớn.

Đến khi mọi người rút bài xong, trên mặt đều cứng lại.

“Vù” một trận gió đêm thổi tới, thổi qua những lá bài trong tay của sáu người, sáu lá thì có bốn lá ghi “Hãy chọn một thành viên khác giới để hôn.”

Đây là bọn họ muốn làm người mai mối! Tám mươi lá bài, mà hết sáu mươi lá đều có câu này.

Lưu Hâm đổ mồ hôi lạnh hứng chịu những ánh mắt đang nhìn hằm hằm về mình, cắn răng nghiến lợi nói: “Nếu không thì…”

Theo chiều kim đồng hồ thì Nhan Húc là người đầu tiên mở bài, nói: “Lá của em là câu này.”

May mắn không phải lá bài có câu mà hắn sắp đặt.

Tất cả mọi người xiết chặt bài trong tay thở dài một hơi.

Là một câu hỏi rất ngây thơ: “Mấy tuổi bạn nhận được nụ hôn đầu tiên.”

Nhan Húc lắc đầu, biểu thị không có đáp án.

Tần Thâm vừa rồi kìm lòng không được giữ chặt ngón cái, rồi thả lỏng ra, có chút khó hiểu sao những người khác không làm ầm lên.

Mấy người ở đây đang lo lắng nhăn mày nhìn bài trong tay mình.

Đến lượt Tần Thâm.

Hắn lật bài trong tay ra.

Ngay tức khắc mọi người đều hít vào một hơi lạnh, bao gồm cả Nhan Húc.

La Tử Xuyên lập tức nói: “Ôi, gì đây, Lưu Hâm cậu toàn bày những thứ gì không vậy?”

Tống Vũ cũng nghiêm túc: “Cái này không phải là muốn chiếm tiện nghi con gái nhà người ta sao?”

Hai cô gái lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

Lưu Hâm cẩn thận nói: “Nếu không thì đổi thành cùng giới đi, được không?”

Xung quanh bỗng dưng im lặng đến quái dị.

Tần Thâm: “Được.”

Lưu Hâm rót một ly rượu, đưa tới trước mặt Tần Thâm, thấy chết không sờn: “Anh Thâm, xin lỗi, ly này coi như để giải độc, hôn tôi đi.”

Tần Thâm nhận lấy ly rượu nhỏ.

Nhan Húc: Mình muốn che mắt! Mình muốn khóc!

“Nhan Húc.”

Nhan Húc ngẩng đầu, có một bàn tay mát mẻ nâng cằm cậu, đôi môi ướt nước ấn xuống, mang theo mùi rượu mà hắn mới vừa uống, lần này không phải xông lên mắt nữa, mà trái tim Nhan Húc thật sự muốn nhảy ra ngoài.

Mười một giờ rưỡi đêm.

Nhan Khả nhận được điện thoại của Tần Thâm, lén lút ra mở cửa, đỡ em trai đang chóng mặt của mình.

Tần Thâm nắm tay ho khan: “Lúc chơi đùa có uống ít rượu, ngại quá.”

“Nói gì vậy, em ấy cũng không phải con nít, con trai uống chút rượu đâu có sao.” Nhan Khả nói, “Đêm hôm khuya khoắt còn đưa em ấy về đây, quá phiền.”

Lượng cồn thiêu đao tử hơi mạnh, ý thức của Tần Thâm bây giờ có chút không tỉnh táo, phải nhờ người ở trang trại giúp họ lái xe về.

Hắn nhìn Nhan Húc đang đỏ mặt đứng bên cạnh, muốn vươn tay nhưng lại thôi, nói: “Đã làm phiền rồi, cậu đưa em ấy vào ngủ đi.”

Trước khi đi, hắn còn nhắc nhở: “Nhan Khả, đừng để ba mẹ cậu biết chuyện này.”

“Biết rồi. Về cẩn thận.”

Nhan Khả dìu Nhan Húc về phòng, nhẹ nhàng nhéo mặt cậu: “Con mèo nhỏ say xỉn, còn học uống rượu nữa.”

Nhan Húc ôm gối đầu lăn lộn né tránh, cười khanh khách.

“Có gì mà vui thế kia?”

Mặt Nhan Húc đỏ hồng, con mắt lóng lánh, nằm ngửa trên giường, cánh môi nhấp mở muốn nói gì đó, cuối cùng ông nói gà bà nói vịt trả lời: “Hôm nay em mới biết thì ra anh Thâm rất có tiền.”

“Chị đã sớm nhìn ra rồi ấy chứ, nào là giày quân đội của Belleville*, áo khoác bomber của Alpha Industries*, nhiêu đó thôi đã tận bốn ngàn.” Nhan Khả cầm điện thoại gõ nhan Húc, “Làm sao? Em định câu một chàng rễ vàng tới cho nhà chúng ta hả?”

Nhan Húc cười ngây ngô: “Ha ha.”

“Đứa ngốc.”

Nhan Khả giữ bí mật, đi ra ngoài lấy khăn tắm cho cậu, thì gặp Nhan tiên sinh.

“Ba, sao ba còn chưa ngủ?”

“Em con về rồi?”

Nhan Khả gật đầu, thấy bộ dạng không yên lòng của Nhan tiên sinh, thật muốn ghi lại câu nói của ông khi ông nói mình không đối xử với em như một đứa em trai cho ông nghe, rốt cuộc ai mới là người xem Nhan Húc như con gái vậy hả.

Nhan tiên sinh nhìn vào trong phòng: “Trở về với Tần Thâm sao?”

Nhan Khả gật đầu: “Tần Thâm đưa em ấy về ạ.”

Nhan tiên sinh ngửi thấy có mùi rượu, hơi mất hứng: “Còn uống rượu nữa?”

Nhan Khả nhanh trí: “Húc Húc đau lòng ấy.”

“Nó đau lòng cái gì?”

“Khụ, thì là chuyện Tần Thâm có bạn gái, lúc con quen bạn trai em nó cứ như bị cướp mất đồ, nên khổ sở chứ sao.”

Nhan tiên sinh kinh ngạc: “Tần Thâm có bạn gái rồi?”

Nhan Khả tiếp tục nói bừa: “Hình như vậy, hôm qua Húc Húc bị cảm nắng là vì chuyện đó, thấy Tần Thâm đi hẹn hò.”

Đáy lòng Nhan tiên sinh dậm chân: không tốt rồi.

Đêm nay lại là một đêm không ngủ.

Chương 16: Mối nguy

Có thể là do ăn thịt dê với uống rượu, nên cả đêm Tần Thâm không ngủ được.

Sau nụ hôn chuồn chuồn lướt đó, hắn đã nói lời xin lỗi với Nhan Húc.

Nhưng không có tác dụng gì.

Ngay cả khi Tần Thần muốn tìm một người có vẻ ngoài đẹp nhất để đối phó, cũng phải hỏi ý Nhan Húc một tiếng, dù Lưu Hâm có dâng hiến nụ hôn thì chuyện này cũng không liên quan tới Nhan Húc.

Hắn chiếm tiện nghi của người ta, rồi chỉ nói một câu thật nhẹ nhàng: “Anh xin lỗi.”

Suy cho cùng cũng đâu phải một món đồ chơi.

Đợi đến khi Tần Thâm ý thức được mình đã làm cho mọi chuyện rối tung lên, là lúc hắn tỉnh rượu vào nửa đêm.

Hắn nhảy khỏi giường, vọt vào phòng vệ sinh tắm nước lạnh, vừa xoa đầu vừa suy nghĩ, không khỏi nghĩ thầm: Có gì vui chứ?

Sáu giờ sáng, trong lòng Dương Mục Tâm thầm mắng cái tên học đệ kia một ngàn lần.

Y là một tên lười biếng, y hoàn toàn không còn luyện thể dục buổi sáng sau khi y không đi đánh chuyên nghiệp như trong kế hoạch nữa, nhưng tiểu đồ đệ này là tiếp nhận từ lão đại.

Lúc đầu y chỉ muốn chơi đùa cho vui, mới cung cấp “Tri kỷ” nhiệm vụ đi đánh thức vào buổi sáng, chứ không hề có ý định mỗi ngày đều theo hắn chạy bộ.

Buổi sáng nếu mà y không đến, Trình Phi Phàm sẽ gọi điện cho y, như giải quyết việc chung nhắc nhở y: “Anh tới trễ.”

“Cút đi.”

Tính logic của học bá rất ghê gớm, sau khi bị cúp điện thoại, thì cầm hợp đồng dứt khoát đi gặp sư phó của bọn họ.

Thế là biến thành cục diện như hôm nay, đúng năm giờ năm mươi sáng, điện thoại vang lên so với đồng hồ báo thức còn đúng giờ hơn.

“Tôi muốn uống sữa đậu nành ở phố phía nam, cảm ơn.”

“Cậu tự đi mà mua!”

“Tôi muốn ở dưới tiểu khu làm khởi động, đây là những gì anh đã nói trước đó. Anh nhớ đúng giờ.”

Dương Mục Tâm từ phòng vệ sinh đi ra, lấy cái mũ lưỡi trai đội lên ổ đầu tổ quạ của mình, khoác áo vào, ngáp một cái đi ra ngoài.

Cái giờ này, mình thì phải đi tập thể dục buổi sáng còn mấy người kia thì vẫn đang trên giường say ngủ.

Lúc đi ngang qua văn phòng thì thấy đèn đang sáng, mí mắt hé mở một chút: “Lão đại, anh về khi nào vậy?”

Tần Thâm với Dương Mục Tâm ở chung phòng, nhưng Dương Mục Tâm ngủ rất say, nên y hoàn toàn không biết Tần Thâm trở về lúc nào.

Tần Thâm đóng sổ sách đang xem lại, nói: “Đúng lúc có chuyện cần tìm cậu đây. Bây giờ cậu phải đi chạy bộ cùng Trình Phi Phàm đúng không?”

Cái từ “cùng” này nghe mà chán ngán, Dương Mục Tâm vừa định ở lại, Tần Thâm liền xua tay: “Đi đi, thái độ đối với học viên phải tốt chút, bên cậu ta có số của sư phó đó, liệu mà làm.”

Hiện tại Trình Phi Phàm không chỉ là học viên Vip, mà còn liên quan đến y, rất kiên quyết.

Đến lúc Dương Mục Tâm đạp xe đi, Tần Thâm cũng không ở lại lâu, hắn đi đón người trước khi những người khác thức dậy.

Ban đầu dậy sớm tập thể dục rồi sẵn đón Nhan Húc là do tiện đường, rồi từ từ về sau biến thành chuyện đương nhiên của mỗi ngày.

Có điều hôm nay khi Tần Thâm tới, đáy lòng hắn có hơi vi diệu.

Nhan Húc thức dậy rất sớm, tính gọi điện cho Tần Thâm, nói hôm nay có thể đi sớm.

Cậu lấy điện thoại ra, bỗng chợt nhớ tới chuyện hôm qua, ho khan một tiếng, lại cất di động vào túi, cắn môi dưới, rề rà đi vào phòng tắm.

Ở nhà cậu dậy khá sớm, nhân lúc không có ai bên ngoài, cậu vừa vận động “một hai ba bốn, hai hai ba bốn”, vừa xây dựng tâm lý cho mình.

Tối qua anh Thâm nói lời xin lỗi, có lẽ là sợ dọa đến mình, nên mình không thể hoảng….Nhưng mà anh ấy đã hôn mình na.

Mình rất luống cuống, cũng rất mắc cỡ…Thế nhưng rõ ràng là anh ấy hôn mình.

Lúng túng cũng không sao, nhưng lỡ hôm nay anh ấy không đến thì sao….Hôn cũng hôn rồi, sao có thể không đến được chứ!

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, trái tim Nhan Húc như muốn nở hoa, vui vẻ ra mặt, hơi xấu hổ, cầm hai ổ bánh mì nướng với hai hộp sữa bò đi ra cửa.

Lúc nhìn thấy Tần Thâm ở đầu đường, ánh mắt Nhan Húc hơi né tránh, rồi nhanh chóng như trước đây chạy chậm tới, nói: “Hôm nay anh đến thật sớm.”

Yết hầu cậu căng căng, vẻ mặt cố gắng trấn định, nói xong còn nhỏ nhẹ nuốt nước miếng.

Tần Thâm nhìn điệu bộ của cậu, nhớ tới câu nói khốn nạn hôm qua, thì lời đến trên miệng nghẹn lại, “Anh dậy sớm. Em cầm gì vậy?”

Nhan Húc chia bữa sáng cho hắn, chậm rãi ăn bánh mì trong tay, trên đường đi vô cùng yên tĩnh.

Nuốt vào miếng cuối cùng, Nhan Húc muốn lấy khăn giấy lau, Tần Thâm liền đưa tới, thuận tay vén mái tóc lên cho cậu.

“Cảm ơn anh.” Nhan Húc nghĩ nghĩ, nhìn Tần Thâm, nhịn không được nở nụ cười.

Không có gì xảy ra, mà hình như vẫn có chút khác thường.

Nhưng Nhan Húc chưa kịp nhận ra khác thường chỗ nào, đã phải tiếp nhận một sự việc ngoài ý muốn.

Nghĩ học chưa đầy nửa tháng, Nhan Húc bất ngờ nhận được một tin từ ba mẹ.

Trong nhà có ý định cho cậu ra nước ngoài du học.

Thành tích học tập của Nhan Húc chỉ ở mức trung bình, tương lai thi đại học sẽ không chiếm được lợi thế, mà nền giáo dục của trường tư thục ở nước ngoài xác thực là xuất sắc hơn.

“Không phải ba mẹ nói với con là thành tích không quá quan trọng sao?”

“Ba mẹ chỉ muốn con có nhiều sự lựa chọn hơn trong tương lai. Việc này ba mẹ đã bàn bạc rất lâu. Ba con vừa mới quyết định xong, ông ấy kêu mẹ nói cho con biết trước, tranh thủ ngày nghỉ ba mẹ đã xem xét một chút.” Bà Nhan thấy cậu hoảng hốt, nhẹ giọng trấn an, “Không phải đi liền bây giờ, hiện tại không kịp, phải sang năm mới phỏng vấn được, chúng ta cứ từ từ chuẩn bị.”

Quá đột ngột, Nhan Húc bất ngờ “Vâng” một tiếng.

Nhan khả sau khi trở về biết chuyện, đến phòng cậu, tuy trên mặt tình cảm thật không nỡ, nhưng vẫn hiểu được ba mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho tương lai của Nhan Húc mà thôi.

Đối với chuyện này Nhan Húc có thái độ trung lập.

Cậu vừa vội vừa bất lực.

Cậu không biết mình đang lo lắng điều gì, suy nghĩ rất nhiều, gần đây cậu hay nghĩ tới chuyện trường học của Tần Thâm khai giảng sớm, và sau khi nhập học sẽ phải huấn luyện khép kín trong vòng hai tháng, đúng lúc bỏ lỡ sinh nhật của Nhan Húc. Lúc đầu còn cho là không sao, nhưng sau vài ngày, bây giờ Nhan Húc sợ ngày mai gặp Tần Thâm sẽ muốn khóc.

Nhan Húc buồn từ đó đến giờ, xém chút muốn bỏ nhà trốn đi, nhưng tới cửa thì dừng lại, rồi yên lặng quay về phòng, nhìn điện thoại, lần đầu tiền cậu cảm nhận được nổi buồn không thể giải bày.

Hai ngày liên tiếp cậu không có tinh thần, không chỉ mình Tần Thâm, những người khác cũng nhận ra.

Vào ngày thứ tư, buổi sáng Nhan Húc không đến, đến chiều Tần Thâm thấy không yên lòng, đang dạy trên lớp được nửa chừng thì đến văn phòng tìm người, máy chơi game không ai chơi, tìm một vòng, chợt từ cửa phòng ngủ khép hờ thấy Nhan Húc đang len lén rơi nước mắt.

Đứa nhỏ đã lớn, rất sỉ diện, không muốn khóc trước mặt người khác.

Bây giờ trong lòng Tần Thâm quýnh hết cả lên nên đã trực tiếp đẩy cửa đi vào, Nhan Húc cả kinh run lên một cái, thấy là hắn thì nước mắt đang nghẹn lại ủy khuất mà tuôn ra.

Tần Thâm đóng cửa, đi qua nửa ngồi xuống trước mặt cậu, chú ý tới khăn giấy ở đầu giường bị Nhan Húc rút gần hết, Tần Thâm lấy vài tờ còn sót lại lau nước mắt cho cậu, hỏi: “Sao lại một mình trốn trong đây khóc?”

Nhan Húc đẩy tay hắn ra, che nửa khuôn mặt mình, khóc thút thít mãi.

Tần Thâm tính đi lấy khăn ướt, nhưng Nhan Húc nắm lấy tay hắn không buông, đành phải đứng lên, gỡ bàn tay đang che mặt của cậu ra, để cậu chôn đầu vào eo mình, nói: “Được rồi, được rồi, đã che lại rồi.”

“Có chuyện gì sao? Sáng nay ba mẹ em đã nói với em chuyện gì thế?” Tần Thâm vỗ vỗ lưng cậu, “Đừng buồn, để anh hỏi chị em thử, được không nào?”

Nhan Húc không nói được, cũng không nói không được, bao nhiêu nước mắt đều thấm vào áo của Tần Thâm.

Tần Thâm gọi điện cho Nhan Khả.

Buổi sáng?

Buổi sáng ba mẹ cô dẫn Nhan Húc đến đại xứ quán để xin visa.

“Visa?”

Nhan Khả có chút ngoài ý muốn, việc lớn như vậy mà em mình lại không nói cho Tần Thâm biết, thậm chí còn không nhắc tới một câu nào.

Tần Thâm rất bất ngờ.

Nhan Khả kêu Tần Thâm dỗ dành cậu, đầu Tần Thâm có chút trống rỗng, cúp điện thoại, lại gọi điện cho lão tứ, nhờ y thay mình dạy nửa tiết còn lại.

Cúi xuống thì thấy Nhan Húc không biết từ lúc nào đang ngẩng đầu, dùng đôi mắt ngập nước đỏ bừng nhìn hắn.

“Là vì chuyện này?”

Chẳng lẽ còn không phải sao?

Câu sợ phải biệt ly với gia đình bạn bè, còn có người yêu chưa tới tay, đây đều là những người cậu không muốn xa nhất.

Tại sao phải để cậu chịu đựng những điều như vậy ở cái tuổi này chứ?

Nhan Húc không muốn chút nào.

Nhan Húc: “Em không muốn ra nước ngoài, em sợ lắm.”

Tần Thâm nắm vạt áo còn sạch lau mặt cho cậu, hỏi: “Em sợ cái gì?”

Nhan Húc nấc một cái, “Em không nỡ xa ba mẹ, chị, còn có anh nữa, và rất nhiều rất nhiều người khác, em không muốn một mình ở nơi xa lạ.”

Tần Thâm: “Khi em đi đến vùng đất nới, em sẽ quen biết được những người bạn mới, giống như lúc trước em đến nơi anh ở vậy đó.”

“Không giống đâu.”

“Không giống chỗ nào nào?”

“….Mọi người đều là người Trung Quốc mà.” Nhan Húc bị thái độ của Tần Thâm làm cho thêm đau lòng, tinh thần sa sút cúi thấp đầu, hốc mắt chảy nước, “Anh cũng ủng hộ ba mẹ em, tại sao anh không muốn giữ em lại?”

Tần Thâm nâng cằm cậu lên, “Vấn đề không phải là muốn hay không. Anh và những sư huynh khác của em sau này có thể sẽ mỗi người một nơi, chị của em cũng vậy, cho dù em không nỡ thì họ cũng sẽ rời đi, thập hai, em rồi cũng phải trưởng thành thôi.”

Những lúc Tần Thâm gọi cậu là “Thập hai” là lúc hắn sẽ biến thành sư huynh của cậu, là anh trai của cậu, lời nói thấm thía hi vọng cậu có thể hiểu được.

Nhan Húc: “Sẽ phải mất mấy năm, em có thể từ từ thích nghi, các anh khi thì sao?”

Tần Thâm vậy mà cảm thấy cậu nói rất có lý.

Hắn nói: “Không đến mấy năm anh sẽ sớm đi, sau này thời gian chúng ta gặp nhau sẽ ngày càng ít, em có chịu được không?”

Nhan Húc ủy khuất muốn chết nhìn hắn: “Trước kia chúng ta cũng đâu có thường xuyên ở cùng nhau.”

Tần Thâm nghẹn họng.

Hắn bất giác nhận ra, thời gian mình ở bên cạnh Nhan Húc nói dài không dài, ngắn lại không ngắn, nhưng suy cho cùng vẫn không bằng những người bạn của hắn.

Tần Thâm không biết tại thời điểm này, loại hình thức gặp nhau như vậy của họ sẽ kéo dài rất nhiều năm trong tương lai.

“Anh Thâm, anh cam lòng để em đi sao? Anh đã nói thời gian gặp nhau của chúng mình sau này sẽ rất ít, nếu em ra nước ngoài, thì càng khó gặp anh hơn.” Lạ lắm, trước đó Nhan Húc không nói cho Tần Thâm vì không muốn tạo áp lực cho hắn, nhưng bây giờ cậu không thèm để ý nữa mà nói ra, trong lòng cậu rất khó chịu, nước mắt lại tuôn rơi.

Cậu đã dùng hết khăn giấy, mặt trước áo của Tần Thâm cũng đều là nước mắt nước mũi của cậu, nhìn bộ dạng cậu ủy ủy khuất khuất, khóe mắt đỏ bừng, miệng bị cắn đến hồng hồng, có bao nhiêu khổ sở đều khóc ra hết, hắn giơ bàn tay lau nước mắt trên khuôn mặt trắng nõn của cậu, mặt mày tuấn lãng hạ xuống, sâu sắc thản nhiên, hỏi: “Sao anh cam lòng được chứ?”

Nhan Húc sững sờ, nước mắt vươn lại trên khóe mi.

Tần Thâm vô sỉ nói: “Anh sao nỡ để tiểu sư đệ ra đi được đây.”

Nhan Húc kinh ngạc, nháy mắt rơi lệ: “Anh đã hôn em.”

Tần Thâm nở nụ cười: “Còn nhớ cơ à.”

Thấy mặt Nhan Húc đỏ bừng cả lên, Tần Thâm kịp thời dừng lại, ngón cái lau nước mắt dưới cằm nhọn của cậu,: “Đúng là heo nhỏ ngốc nghếch. Bé ngoan, anh tất nhiên luyến tiếc em, nhưng khoảng cách không tính là gì cả, cho dù bây giờ em có đứng trước mặt anh, anh cũng không nỡ, nên đừng sợ nữa nhé.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.