Đông Hoang Thần Vương

Chương 36

trước
tiếp

Chương 36

“Đây là mục đích của ông đúng không?”, Trần Thiên Hạo cũng hết sức thương xót đau lòng, bèn lạnh lùng hỏi Lưu Cảnh Minh.

Lưu Cảnh Minh ngơ ngẩn người, như thể đã chẳng còn muốn sống nữa.

Ông ta thất hồn lạc phách, vung tay tát mạnh vào mặt mình.

Vừa tự tát, ông ta còn vừa kêu lên:

“Tại tôi, tại tôi hết, tất cả đều là lỗi của tôi”.

Nhưng, dẫu sao Lưu Cảnh Minh cũng là bố đẻ của Lưu Tiểu Nguyệt.

Những cái tát vang dội ấy dường như cũng đang quất vào tâm khảm cô.

Trái tim đau đớn co rút từng đợt, Lưu Tiểu Nguyệt ngước lên nhìn, khuôn mặt đẫm lệ.

Cô yếu ớt nói:

“Đừng đánh nữa!”

“Ông đi đi, tôi không trách ông”.

“Từ thời khắc bước chân ra khỏi nhà họ Lưu này, tôi đã không trách gì ông nữa”.

“Bởi vì, trong lòng tôi, từ lâu ông đã không còn là bố tôi”.

“Tiểu Nguyệt, bố biết con không thể tha thứ cho bố, bố tới đây cũng không phải để cầu xin con tha thứ”.

“Lần này bố tới là vì chuyện khác”.

“Con, con hãy nhận lấy số tiền này, rời khỏi Nam Thành, đi càng xa càng tốt”.

“Nhà họ Lưu này sẽ không bỏ qua cho con đâu. Bọn họ đã sớm lén lút thỏa thuận xong xuôi với nhà họ Tiền, bắt con gả cho gã ngốc của nhà bên đó để đổi lấy sự giúp đỡ của nhà họ Tiền”.

“Tiểu Nguyệt là món hàng mà các người có thể mang ra giao dịch chắc?”

“Các người xứng sao?”

Trần Thiên Hạo trừng mắt, con ngươi lạnh lẽo lóe lên.

Lưu Cảnh Minh sợ hãi, vội né tránh ánh nhìn của Trần Thiên Hạo, rồi lại lén liếc mắt nhìn cô gái áo đen bên cạnh.

Ông ta nói:

“Tôi hoàn toàn tin tưởng cậu có đủ năng lực bảo vệ Tiểu Nguyệt, nhưng cậu không hiểu, kể cả khi cậu thực sự lấy được thư chứng hôn từ Chiến thần Đông Hoang thì người nhà họ Lưu cũng sẽ không chịu giữ lời đâu”.

“Nếu ông ta dám bội ước, tôi nhất định sẽ diệt cả nhà họ Lưu”, Trần Thiên Hạo lạnh lùng nói.

“Nhà họ Lưu thì không đáng sợ, đáng sợ là nhà họ Tiền. Nếu như cậu thành công thì đồng nghĩa với việc cậu sẽ cướp mất con dâu nhà họ Tiền, vậy cậu còn cho rằng bọn họ sẽ dễ dàng buông tha cho cậu với con bé sao?”

“Cho nên, Tiểu Nguyệt nhất định phải rời khỏi nơi này”.

Lưu Tiểu Nguyệt tỉnh táo lại.

Cô hít sâu một hơi.

Thật ra, đã bao năm trôi qua, đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy bố mình lo nghĩ cho mình.

Có lẽ, theo tính cách của ông ta, có thể tranh thủ ban đêm tới đây báo cho mình chuyện này hẳn là đã lấy hết toàn bộ dũng khí.

Hẳn mấy năm nay ở nhà họ Lưu, Lưu Cảnh Minh vẫn luôn khom lưng luồn cúi mà sống, bị con trai ruột đối đãi như đối đãi với một con chó mà thôi.

Nghĩ tới đó, lòng cô chợt nảy lên một nỗi chua xót khôn kể.

“Ý tốt của ông, tôi xin nhận, nhưng tôi sẽ không đi đâu cả, tôi tin vào Thiên Hạo, anh ấy sẽ không để tôi bị người ta cướp đi”.

Lưu Tiểu Nguyệt kiên định nhìn về phía Trần Thiên Hạo.

Lưu Cảnh Minh thở dài, lòng đầy thương xót vì hai đứa trẻ này quá thiếu hiểu biết.

“Hai đứa không biết nhà họ Tiền lợi hại thế nào. Toàn bộ thế lực ngầm của Nam Thành này đều nằm trong tay nhà họ Tiền. Chớ nói nhà họ Lưu, ngay cả ba gia tộc lớn khác của Nam Thành cũng không dám chính diện đối đầu với nhà họ Tiền đâu”.

“Mấy năm nay, vì có hợp tác làm ăn nên bố cũng có lui tới với họ, cũng từng chứng kiến bọn họ hãm hại chôn sống đối tác làm ăn”.

“Bọn họ thực sự rất tàn nhẫn, bố không muốn để con gặp bất kì nguy hiểm nào”.

“Tiểu Nguyệt, bố xin con đấy, đi mau đi thôi”.

Lưu Tiểu Nguyệt nghe nói thế, sắc mặt thoáng chút bất an.

Những lời Lưu Cảnh Minh nói quả thực đã làm cô hơi sợ hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.