Đông Hoang Thần Vương

Chương 33

trước
tiếp

Chương 33

“Nhưng ông cũng hi vọng cháu có thể đồng ý với ông một việc”, Lưu Bá Thiên nghiêm túc nói.

“Ông nội, ông cứ nói đi ạ, chỉ cần cháu có thể làm được, cháu nhất định sẽ tìm mọi cách hoàn thành”.

“Không cần phải tìm mọi cách, cháu nhất định có thể làm được”.

Lưu Bá Thiên chỉ một ngón tay về phía Trần Thiên Hạo, dằn từng chữ:

“Nếu cậu ta có thể lấy được bản tranh chữ của Chiến thần Đông Hoang, vậy thì hẳn cậu ta cũng có thể xin Chiến thần Đông Hoang đích thân viết thư chứng hôn cho hai cháu”.

“Chỉ cần cậu ta làm được điều này, ông sẽ đích thân tổ chức tiệc cưới linh đình, gả cháu cho cậu ta”.

“Nếu không, cháu hãy từ hôn đi, làm theo lời ông, kết hôn với người nhà họ Tiền”.

“Trời!”

Mọi người đều đồng loạt hít sâu một hơi.

Có thể lấy được một bản tranh chữ của Chiến thần Đông Hoang đã cần vận may cực lớn.

Nhưng dẫu sao thì cũng không phải không thể, thứ này có thể tìm cách kiếm ra từ tay người khác.

Nhưng thư chứng hôn thì lại dành cho cá nhân, cũng có nghĩa là, phải tìm được Chiến thần Đông Hoang, nhờ người đích thân viết.

Chuyện này…

Không thể nói là khó có khả năng.

Phải nói là hoàn toàn không có khả năng.

Lưu Bá Thiên đấu vũ lực không bằng, bèn tìm biện pháp khác đối phó với Trần Thiên Hạo.

Quả thật quá âm hiểm.

Mọi người đều nhủ thầm trong lòng như vậy.

Bọn họ nhìn về phía Trần Thiên Hạo, chờ xem anh định giải quyết như thế nào.

Lưu Tiểu Nguyệt ra sức lắc đầu.

Nước mắt cô như chuỗi trân châu đứt dây, nối nhau tuôn rơi.

“Không, không được”.

“Ông nội, ông làm thế là cố ý làm khó cháu, cháu không đồng ý”.

“Tiểu Nguyệt, cháu chẳng có chút lòng tin nào đối với người mà mình sẽ gắn bó cả đời sao? Vậy cháu nói xem, sau này cậu ta làm thế nào để tạo dựng cuộc sống hạnh phúc cho cháu?”

“Không, chuyện này thật sự không có cách nào làm được”.

Lưu Tiểu Nguyệt vẫn cứ lắc đầu thật mạnh.

“Tiểu Nguyệt, ông ấy nói đúng đấy, chẳng lẽ em không tin tưởng anh chút nào sao?”

Trần Thiên Hạo vỗ nhẹ vai cô như trấn an.

Sau đó, anh nhìn về phía Lưu Bá Thiên, quả quyết nói:

“Được, tôi đồng ý với điều kiện này”.

“Nhưng tôi cũng có một yêu cầu”.

“Chỉ cần cậu có thể làm được, chớ nói một yêu cầu, một trăm yêu cầu tôi cũng đồng ý”, Lưu Bá Thiên lạnh lùng cười nói.

“Khi chúng tôi lấy được thư chứng hôn, ông phải rút lui”.

“Nhà họ Lưu về sau sẽ do Tiểu Nguyệt lãnh đạo”.

“Ông dám chứ?”

“Hoang đường!”

“Nhà họ Lưu chúng tao lớn thế này, sao đến lượt một đứa con hoang làm chủ?”, Lưu Mỹ Lệ cả giận quát.

“Ông Lưu, tôi chỉ hỏi ông, ông dám hay không”.

“Có các thế lực lớn nhất của Nam Thành làm chứng, ông nói xem, ông dám hay không?”

Trần Thiên Hạo chỉ liên tục ép hỏi.

Lưu Bá Thiên đã toát mồ hôi lạnh.

Không biết vì sao, lòng lão ta cứ luôn thấp thỏm lo sợ tột cùng.

Đặc biệt là khi chạm mắt Trần Thiên Hạo.

Sự tự tin của đối phương khiến lão ta bất an.

Nhưng, bản thân lão ta từng trải qua hơn sáu chục năm sóng gió, có gì chưa từng gặp được.

Lưu Bá Thiên vỗ mạnh xuống bàn.

Lão nhìn chằm chằm Trần Thiên Hạo, lạnh lùng đáp:


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.