Đông Hoang Thần Vương

Chương 27

trước
tiếp

Chương 27

Trần Thiên Hạo nói, giọng vang như chuông đồng.

“Nào, cùng vào đi, hôm nay anh cần phải làm cho cả nhà họ Lưu đều biết”.

“Em, là người không thể đụng tới”.

Trần Thiên Hạo cao lớn vạm vỡ kéo tay Lưu Tiểu Nguyệt bước về phía cổng đại viện một lần nữa.

Bảo vệ canh cửa kiêng dè nhìn Trần Thiên Hạo, nhưng vì nhiệm vụ nên vẫn phải đứng ra ngăn cản bọn họ.

“Thưa cô Lưu, vừa rồi quản gia Lưu đã nói rất rõ ràng, nhà họ Lưu không chào đón cô ạ”.

“Cút!”

Chỉ một tiếng “Cút”, toàn thân bộc phát uy nghiêm vô tận, giống như một ngọn núi lớn sừng sững, khiến hai gã bảo vệ hơi biến sắc.

Thân thể bọn họ đang chắn trước cửa cũng vô thức lùi sang hai bên, nhường đường.

Trần Thiên Hạo kéo Lưu Tiểu Nguyệt nhanh chóng tiến vào trong đại viện.

Đại viện nhà họ Lưu là một tòa nhà chia làm bảy sân.

Sân thứ nhất là nơi tiếp đãi nhân viên.

Sân thứ hai là nơi tụ tập của mấy vị quản đốc của các công ty nhỏ, địa vị thân phận không cao.

Tịnh tiến theo hướng này, có thể đoán được, những vị khách tụ tập ở trong khu vực thứ bảy hẳn là những đại diện của các gia tộc lớn nhất ở Nam Thành.

Lúc này, tại khu vực sân thứ bảy.

Khắp sân giăng đèn kết hoa, không gian rộng hơn một nghìn mét vuông, chính giữa có dựng một sân khấu kịch, những đào kép hát hí khúc nổi tiếng nhất Nam Thành đều được mời tới.

Bên trong phòng khách lớn là sân khấu kịch, phía trước một chiếc bàn gỗ táo vuông vắn có một ông cụ tóc bạc trắng, mặt hồng hào khỏe khoắn.

Đây chính là Lưu Bá Thiên, người nắm quyền to nhất của nhà họ Lưu.

“Chủ tịch quận Phỉ Thúy của Nam Thành là Ninh Ba kính mừng một thanh ngọc bích, một chuỗi trân châu kích thước chừng quả nho, tổng cộng chín chín tám mốt viên”.

Mọi người đều kinh ngạc tán thán thành tiếng.

Thật đúng là mạnh tay.

Riêng thanh ngọc bích kia, giá tối thiểu cũng phải hơn triệu.

Chuỗi trân châu kia, mỗi viên đều có kích thước chừng quả nho, giá một viên chí ít cũng phải trăm nghìn.

Món quà mừng này của Ninh Ba thật sự rất quý giá.

Đương nhiên, mọi người cũng biết, nhà họ Lưu là thế gia chuyên kinh doanh nhà đất, nằm trong số những gia tộc lớn nhất, tổng lượng tài sản cũng phải lên tới vài tỷ, hơn nữa còn có mối quan hệ chặt chẽ với người đứng thứ hai của Nam Thành.

Mọi người đều muốn bám lấy cây đại thụ “gia tộc họ Lưu” này hòng hưởng chút hào quang.

Những người còn lại lần lượt dâng quà mừng.

“Ông ba nhà họ Tiền là Tiền Quán Bằng mừng thọ mười triệu đô la”.

“Trời!”

Mọi người lại một lần nữa kêu lên kinh ngạc.

Nhà họ Tiền, một trong bốn gia tộc lớn, cũng đã phái người tới mừng thọ mười triệu đô la.

Nhà họ Tiền ở Nam Thành có quyền thế ngập trời, bọn họ chính là người nắm giữ thế lực ngầm ở toàn bộ Nam Thành.

Hôm nay, quà mừng mà nhà họ Tiền biếu tặng chính là tiền mặt có giá trị thực.

Chỉ e, thực lực của nhà họ Lưu này không đơn giản như những gì họ thể hiện ngoài mặt.

Những thế lực khác tới tặng lễ đều âm thầm tăng giá cả món quà lên, có thể nói là đã dốc sạch mọi thứ có giá trị trên người để bổ sung vào quà lễ.

“Chủ nhà họ Châu, ngài Châu Minh, mừng thọ một miếng đất ngũ kỳ ở thành phố Phượng Hoàng, giá trị mười triệu”.

Cả công trình cũng đem ra tặng lễ luôn.

Thật sự quá hào phóng.

Mọi người đều nhìn về phía Châu Minh.

Châu Minh ngạo nghễ ngẩng đầu, chỉ khi nói với Tiền Quán Bằng thì còn khách khí đôi ba câu, còn lại hoàn toàn chẳng thèm để mắt đến ai.

“Tiểu Châu, Tiểu Tiền, các cậu qua chỗ lão già này ngồi đi”.

Hai người đi tới, chia hai bên trái phải, ngồi xuống.

Nhìn vào vị trí là thấy được địa vị hai người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.