Đông Hoang Thần Vương

Chương 2

trước
tiếp

Chương 2

Anh bắt đầu cảm thấy khó xử.

Chu Tước cung kính nhìn Trần Thiên Hạo, nói tiếp.

“Lưu Tiểu Nguyệt là con riêng của gia chủ nhà họ Lưu, hôn ước này do mẹ Tiểu Nguyệt đặt ra khi bà ấy còn sống, không được nhà họ Lưu chấp nhận, quan hệ giữa hai nhà trở nên rất căng thẳng”.

“Vậy thì từ hôn thôi”.

“E rằng không từ hôn được…”, Chu Tước khó xử đáp.

“Tại sao?”, Trần Thiên Hạo trầm mặt nói.

Cứ tưởng từ hôn thì chẳng cần suy nghĩ gì chứ.

“Mẹ của ngài không đồng ý”.

“Đương nhiên… còn có nguyên nhân khác”.

Chu Tước lấy ra một chiếc hộp đưa cho Trần Thiên Hạo.

Sau khi mở hộp ra, bên trong là những bức thư được đặt chỉnh tề.

Có những bức bì thư đã vàng do dấu ấn của thời gian, cũng có những bức thư mới chưa bóc.

Trần Thiên Hạo vội vàng nhìn qua, đang đi đột nhiên ngừng lại, con ngươi đen nhánh chuyển động, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Năm năm, em nguyện bị ngàn người chỉ trỏ chỉ để chờ đợi anh trở lại.

Câu này như một con dao sắc bén khắc sâu vào tim Trần Thiên Hạo.

Đúng là không bỏ được hôn ước này.

Trần Thiên Hạo hít hít sống mũi cay cay, thở dài, trong lòng cảm thấy hổ thẹn hơn bao giờ hết.

Nếu như người chết trên chiến trường là mình thì chắc sẽ tốt hơn.

Người anh em, đáng nhẽ chú có thể quay về gặp người vẫn luôn chờ chú, có thể gặp lại người mẹ vẫn luôn chờ mong chú.

Tất cả đều không thể.

Trần Thiên Hạo cảm thấy cổ họng mình nghèn nghẹn, anh nhíu mày.

Việc gấp nhất bây giờ không phải là giành lại gia tộc.

Mà là Lưu Tiểu Nguyệt vẫn luôn chờ đợi anh năm năm.

Người anh em và mình tướng mạo tương đồng, tính tình hợp nhau.

Ngoại trừ chiều cao chênh lệch, chắc không ai có thể nhận ra.

Nhưng cái mà anh phải đối mặt là vị hôn thê nhiều năm tình cảm.

Thời cơ duy nhất chính là năm năm chia cắt này.

Năm năm binh mã chiến trận nhất định có thể làm thay đổi tính nết của một con người.

Đây chính là cơ hội duy nhất.

Trần Thiên Hạo bước nhanh, cơ thể cao lớn đi qua đám người, nơi đó bất giác tạo thành một con đường.

Đây chính là uy nghiêm của bậc quân vương!

Tháng tư, tiết trời vẫn hơi lạnh lẽo.

Trong phòng chờ, Lưu Tiểu Nguyệt tóc ngắn đang lo lắng chờ đợi.

Cơ thể gầy gò được áo khoác ngoài rộng rãi bao phủ.

Mắt liễu hơi hoảng sợ, con ngươi lấp lánh, tràn ngập vẻ chờ mong.

Năm năm.

Người mà cô chờ năm năm cuối cùng cũng trở về.

Anh sẽ trở nên như nào đây.

Liệu cô có thể nhận ra không.

Liệu anh còn thích cô như trước không.

Liệu anh có thích cách ăn mặc hôm nay của cô không.

Trong lòng cô tràn ngập những dòng suy nghĩ phức tạp, ánh mắt của cô bắt đầu rưng rưng.

Là con riêng trong nhà họ Lưu, cô luôn phải chịu những lời chỉ trích.

Vì chăm sóc cho mẹ Trần Thiên Hạo, cô không để ý đến sự phản đối của tất cả mọi người, quyết địnhvào nhà Trần Thiên Hạo ở.

Chỉ trích.

Mắng chửi.

Ép buộc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.