Đông Hoang Thần Vương

Chương 19

trước
tiếp

Chương 19

“Bất động sản trên khắp Nam Thành được chia thành ba cấp. Nhà họ Triệu chiếm tài nguyên đất cấp cao nhất. Có thể nói, bọn họ chỉ cần dựa vào vận dụng quan hệ, không cần đầu tư nhiều tiền bạc mà vẫn còn thể đạt được lợi nhuận lớn nhất”.

“Mấy năm gần đây, nhiều công ty bất động sản nhỏ đều bị nhà họ Triệu chèn ép”.

“Bao gồm cả nhà họ Lưu”.

“Sau lưng nhà họ Triệu có chỗ dựa lớn. Theo một nguồn tin cho biết, ông lớn đứng sau nhà họ Triệu là nhà họ Vương ở Đế Đô. Đến cả người nắm quyền điều hành Nam Thành cũng là người được bọn họ nâng đỡ”.

“Còn gì nữa không?”, Trần Thiên Hạo lạnh giọng hỏi.

“Còn… vấn đề cúc áo hình đầu sói, tôi đã truyền tin cho Thanh Long điều tra từ trong quân đội, tạm thời vẫn chưa nhận được tin tức gì mới. Nhưng mà tài xế gây ra vụ tai nạn giao thông năm xưa, tôi đã điều tra được tình hình trong nhà của ông ta”.

“Nói”.

“Tài xế họ Bạch, hai mươi năm trước từng là tài xế chuyên dụng của nhà họ Triệu. Sau khi ông ta chết đi, vợ và con gái chuyển đến khu biệt thự phía Bắc thành phố, điều kiện sinh hoạt hiện giờ rất khá giả”.

“Quả nhiên có vấn đề”.

“Chúng ta sẽ tới khu phía Bắc thành phố một chuyến”.

Anh sa sầm mặt, hai tay nắm chặt lại.

Tại khu biệt thự phía Bắc.

Trong một căn biệt thự hai tầng ven biển.

Bà Bạch mặc bộ váy ngủ màu hồng đứng giữa phòng khách khổng lồ trên ban công.

Dưới ánh đèn màu hồng lờ mờ, dáng người thon thả dưới lớp váy ngủ như ẩn như hiện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thuyền bè qua lại ngoài khơi xa.

Ngón tay tinh tế của bà ta kẹp một cây thuốc lá.

Khói thuốc vờn quanh gương mặt mang nét phức tạp của bà ta.

Dạo gần đây, hình bóng của ông Bạch thường xuyên xuất hiện trong đầu bà ta.

Bà ta biết rõ mọi thứ bà ta đang có đều là nhờ ông Bạch.

Nếu không nhờ năm xưa ông ta nhảy lầu tự sát, có lẽ cả nhà bà ta vẫn còn đang sống dở chết dở ở trên tầng cao nhất của khu nhà cũ kia.

Tất nhiên, từ đau khổ không kìm được nước mắt đến khấp khởi mừng thầm vì giàu lên bất chợt, mọi cảm xúc mãnh liệt ấy đều dần trở nên nhạt nhòa theo thời gian.

Bà Bạch lại càng cảm thấy áy náy với ông chồng cũ của mình.

Bà ta rít một hơi khói thuốc, mùi hương bạc hà nhàn nhạt tỏa ra theo làn khói mờ ảo, che khuất con thuyền và ngọn hải đăng nơi biển khơi

“Sao vậy?”

Một người đàn ông trung niên để trần nửa mình, dáng người cao lớn cường tráng ôm lấy vòng eo mảnh mai của bà ta từ phía sau.

Ông ta áp sát mặt mình vào tai bà ta, khẽ thổi nhẹ một cái.

“Không có gì, em chỉ đang nghĩ, chúng ta làm như vậy có phải rất có lỗi với ông Bạch hay không’.

Bà Bạch quay mặt lại, nghiêm túc nhìn đối phương.

“Hay là sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa”.

“Ha ha, em đang nghĩ gì thế? Ông Bạch đã chết hai mươi năm nay rồi, hôm nay em mới thấy có lỗi với ông ta sao?”

“Biết có lỗi sao còn làm như vậy?”

Ông ta nhếch mép nở nụ cười châm chọc.

“Này bà Bạch, em đừng quên mọi thứ em đang có đều là nhờ nhà họ Triệu tôi cho bà. Một mụ già bốn mươi như em mà ông đây vẫn không chê thì phải thấy may mắn mới phải, giả bộ cái quái gì?”

Cây thuốc lá trên tay bà an hơi run rẩy, tàn thuốc lơi lả tả xuống đất.

Bà ta mím chặt môi.

“Em, em cũng hết cách rồi, Phi Phi đã trưởng thành. Em không muốn để con bé biết em là người như vậy”.

“Ha ha, nếu em đang lo lắng chuyện này thì không cần đầu. Anh cũng chẳng giấu em làm gì, con gái em đã bị anh chơi không biết bao nhiêu lần rồi”.

Người đàn ông trung niên nở nụ cười xấu xa.

“Anh vừa nảy ra một ý tưởng, hay là khi nào hai mẹ con em cùng hầu hạ anh đi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.