Độc Tôn Truyền Kỳ

Chương 80

trước
tiếp

Chương 80

Lâm Nhất khẽ nhíu mày, không biết tên Mã Khôi này đang giờ trò gì.

“Mã Khôi, ngươi làm gì vậy, ngươi muốn làm loạn hội trường sao?”

Sắc mặt trọng tài trầm xuống, nhìn về phía Mã Khôi, lạnh lùng nói.

Mã Khôi biết hậu quả của việc gây rối hội trường nên lập tức nhìn về phía Lâm Nhất nói: “Không dám, ta chỉ muốn nói trận so tài này có người dùng gian kế, Mã Khôi ta bại không phục!”

Hắn ta nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, rõ ràng là đang nói Lâm Nhất.

“Gian kế? Ý gì vậy?”

“Trong chiến đấu sử dụng tiểu xảo không phải là chuyện rất bình thường sao, Mã Khôi làm trò quỷ gì vậy?”

“Xem ra có chút quái lạ, điều mà Mã Khôi đang nhắc tới có vẻ không phải là gian kế bình thường”.

Vốn chỉ đợi trọng tài tuyên bố thắng thua là có thể kết thúc, bây giờ lại vô cớ xảy ra chút phong ba.

“Nhìn tay của ta đi, các người thấy đây là do Mãnh Hổ Quyền gây nên sao?”

Mã Khôi lập tức giơ cao tay phải của mình lên, chỉ thấy tay phải của hắn ta chằng chịt vết thương, giống như bị dao rạch rất nhiều vết đáng sợ lên trên vậy, sâu tới mức có thể nhìn thấy cả xương!

“Đây…”

“Chuyện gì vậy?”

“Đây tuyệt đối không phải là do Mãnh Hổ Quyền tạo nên, nội kình của nắm đấm nhiều nhất chỉ gây ra đứt gãy xương tay, hoặc là chấn thương nội tạng. Sao có thể tạo thành vết thương giống như bị dao cắt như vậy được”.

“Lẽ nào tên Kiếm Nô này thật sự đã dùng gian kế, làm trái với quy tắc của trận đấu sao?”

“Ta thấy chưa chẳn là không có khả năng, nói không chừng tin đồn Lưu Phong kiếm pháp của hắn đạt tới tiểu thành cũng là giả!”

Đám đệ tử đứng xem ở dưới lôi đài kinh ngạc không thôi.

Cộng thêm vốn đã bất mãn với thành tích toàn thắng của Lâm Nhất, dựa vào cái gì mà một tên Kiếm Nô như ngươi có thể đạt được kết quả chói mắt như vậy!

Mới chỉ khoảng hai tháng trước, trong số họ có không ít người đã từng sai bảo Lâm Nhất bảo dưỡng bội kiếm cho họ.

Dần dần có một vài lời nói không hay xuất hiện.

Trên lôi đài, trọng tài nhíu mày, đi tới xem xét thương thế của Mã Khôi.

Vừa nhìn thì bị hít ngược một ngụm khí lạnh, chỗ vết thương đó đều sâu đến tận xương, đáng sợ vô cùng.

Nhưng vẫn trấn tĩnh nói: “Mã Khôi, cho dù Lâm Nhất sử dụng thủ đoạn khác, dựa theo quy tắc của tông môn, ngươi cũng nên biết, việc này cũng không thể thay đổi được kết quả”.

Tông môn so tài, tất cả các thủ đoạn đều có thể sử dụng, hoàn toàn là dựa vào năng lực cá nhân.

Trừ khi là một vài tình huống cực đoan nào đó, ví dụ như hạ độc đối thủ trước trận đấu gì đó, bằng không thì đều được coi là mánh khóe bình thường.

Nghĩ đến phần thưởng của ba nhiệm vụ linh thạch, Lâm Nhất cũng có chút mong chờ, bước chân không khỏi nhanh hơn rất nhiều.

Nhờ vào việc tu luyện Đại Nhạn Quyết, sau thời gian nửa khắc, Lâm Nhất đã đến quảng trường trước Tông Vụ đường rồi.

Đúng lúc hắn chuẩn bị bước lên bậc thềm thì một đoàn người phía trước hùng hổ đi về phía hắn, người cầm đầu chính là Trần Tiêu.

Nhìn thấy biểu cảm hóng hớt của đám người phía sau Trần Tiêu, Lâm Nhất lập tức hiểu ra, đối phương vì sao mà tới.

Có điều, ngay đến cảnh giới sinh tử hắn cũng đã từng trải qua rồi thì trận đấu trước mắt không thể khiến hắn sợ hãi dù chỉ một chút.

Lẽ nào có thể so sánh được với bốn năm trăm con Hoàng Kim Man Ngưu truy sát phía sau sao?

“Thế nào, muốn đi giao nộp nhiệm vụ à?”

Trần Tiêu nở một nụ cười nghiền ngẫm, sau khi nhìn thấy Lâm Nhất, trong lòng ngược lại không còn nôn nóng như trước nữa.

Hắn ta đang âm thầm tính toán rốt cuộc nên sỉ nhục tên này thế nào thì mới hả dạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.