Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 74

trước
tiếp

Chương 74

Hôm qua cô giáo trong lớp cũng nói cô bé này rất bám hai đứa nhóc nhà cô, nhưng không ngờ cô bé dám một mình đón xe tới đây tìm tụi nó chơi.

Hơn nữa cô bé còn không biết nói. Nếu gặp phải người xấu trên đường… Giang Nguyễn Nguyễn căn bản không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì.

“Mẹ?” Triều Triều và Mộ Mộ chờ nửa ngày trong nhà vẫn không thấy mẹ vào, vội tò mò đi ra xem.

Nhìn thấy người ở ngoài cổng, phản ứng của hai đứa nhóc không khác Giang Nguyễn Nguyễn chút nào: “Sao em lại ở chỗ này!”

Tiểu Tinh Tinh đang chuẩn bị viết lên quyển vở thì Giang Nguyễn Nguyễn quay lại giải thích thay: “Em gái muốn tới đây chơi với hai con.”

Nghe vậy, Triều Triều nghi ngờ nhìn chung quanh, vốn cho rằng có thể nhìn thấy cha, nhưng lại không trông thấy người lớn nào cả.

“Làm sao em ấy đến đây được ạ?” Triều Triều lại quay sang nhìn mẹ và hỏi.

Giang Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ và nói: “Em gái tự đón xe tới đây.”

Nói ra lời này, cả cô cũng không thể tin được.

Nhưng hai đứa nhỏ lại không hề nghi ngờ, Mộ Mộ còn kinh ngạc nhìn Tiểu Tinh Tinh đang đứng trước cửa: “Em tự tới đây à? Em lại trốn nhà đi?”

Nhớ không lầm thì Tiểu Tinh Tinh cũng bỏ nhà ra đi vào lần đầu tiên họ gặp nhau!

Tiểu Tinh Tinh lại không cảm thấy hành vi của mình có gì kỳ quái, chỉ khẽ gật đầu với họ.

Thấy dáng vẻ nhẹ như mây gió của cô bé, hai đứa nhóc liếc nhau, đều không biết nói gì.

Sao con gái của cha cứ hai ba ngày là trốn nhà đi vậy? Hơn nữa còn chạy đến nhà họ?

Cùng lúc đó, trong văn phòng giám đốc tập đoàn Lệ Thị, Lệ Bạc Thâm đang xử lý công việc thì đột nhiên điện thoại trong tay vang lên.

Vừa bắt máy thì giọng nói sốt ruột của quản gia đã vang lên: “Thiếu gia, lại không thấy tiểu tiểu thư đâu nữa!”

Lệ Bạc Thâm lập tức ngừng công việc đang làm lại: “Tôi lập tức trở về!”

Sau khi cúp điện thoại, hắn gấp rút chạy về trang viên Lệ gia.

“Sao lại như vậy? Các người đông như thế mà không giữ nổi một đứa nhỏ sao?” Lệ Bạc Thâm vừa trở lại biệt thự đã trầm giọng chất vấn.

Đám người làm run sợ đứng trong phòng khách, bị lửa giận của hắn dọa đến mức không dám ngẩng đầu.

Quản gia cẩn thận mở miệng: “Chúng tôi cũng không rõ… Buổi sáng tiểu tiểu thư ăn điểm tâm xong liền trở về phòng, khi thím Trương đi lên tìm lại phát hiện không thấy đâu nữa.”

Lệ Bạc Thâm cau mày lại: “Camera đâu?”

Quản gia lộ ra vẻ mặt cầu xin: “Thiếu gia, camera… Không biết đã tắt vào lúc nào, trùng hợp là không có đoạn video theo dõi vào buổi sáng hôm nay.”

Nghe vậy, sắc mặt Lệ Bạc Thâm càng trầm xuống.

Trong phòng khách hoàn toàn tĩnh mịch.

Mọi người run sợ cúi thấp càng đầu, hận không thể giấu mình vào kẽ đất. Ai mà ngờ được trong thời gian ngắn như thế mà tiểu tiểu thư đã đi lạc hai lần liên tục, còn ngay dưới mí mắt của họ!

Nếu tiểu tiểu thư xảy ra chuyện gì thì e rằng họ đều mất bát cơm này…

Lệ Bạc Thâm vừa nhấc mắt liền nhìn thấy mấy vệ sĩ hắn phái đi coi chừng Tiểu Tinh Tinh đều đứng trong đám người, lập tức tức giận quát: “Các anh còn đứng đấy làm gì! Sao không mau đi tìm? Nếu tìm không thấy thì cả đám các ngươi khỏi về nữa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.