Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 23-24

trước
tiếp

Chương 23: Uy của yêu thú

Dưới chân Bách Man Sơn, Diệp Ly cùng Quách Hòe hai người đứng chung một chỗ, lạnh lùng nhìn hơn mười vị đệ tử Diệp gia trước mặt.

Quách Hòe trầm giọng nói: “Lần lễ săn thú này trong mười ngày, ngày đầu tiên ta và Diệp Ly tổng quản hai người mang một đôi, quen thuộc phụ cận địa lý, chín ngày còn lại các ngươi hành động tự do. Sau mười ngày, bất kể có thu hoạch hay không, đều phải tu hợp lại đây! Hiện giờ, ta đọc tới tên ai, người đó đứng bên ta, không có đọc tới tên, đứng ở bên Diệp Ly tổng quản!”

Bách Man Sơn nguy hiểm trùng trùng, lần đầu vào núi nếu một mình đi lại, khẳng định hữu tử vô sinh.

Quách Hòe, Diệp Ly đám người mang đội, cũng là muốn đám đệ tử tôn thất Diệp gia quen thuộc chung quanh nơi này. Nhưng về phương diện khắc cũng là huấn luyện bọn họ ý thức chiến đấu, tránh cho thương vong.

Quách Hòe đọc tên xong, Diệp Húc phát hiện ra mình bị phân phối tới đội ngũ Diệp Ly, trong lòng không khỏi hơi trầm xuống.

Đồng thời bị phân phối tới đội ngũ Diệp Ly, còn có Diệp Bân, Diệp Phong đám người.

Mấy người liếc nhau, lộ ra nụ cười.

Diệp Phong tiến tới một bước, chắp tay nói: “Diệp Ly, cha ta bảo ta vấn an ngươi.”

Diệp Ly lộ ra vẻ cảm động, vội vàng cười nói: “Thiếu gia nói quá lời, lão nô làm sao dám làm phiền lão gia vấn an?”

Phụ thân Diệp Phong là Diệp Tư Mẫn, chính là tổng quản nội phủ, một trong ba người cầm quyền lớn nhất Diệp phủ. Diệp Ly là nô bộc của Diệp Tư Mẫn, Diệp Tư Mẫn đề bạt hắn, khiến cho hắn đảm nhiệm ngoại môn tổng quản.

Diệp Phong liếc mắt nhìn Diệp Húc nhỏ giọng nói: “Diệp Ly ngươi có biện pháp nào tiêu diệt tên phế vật kia không?”

Diệp Ly trong lòng vừa động, nhỏ giọng cười nói: “Thiếu gia yên tâm, Diệp Thiếu Bảo phế vật này, lão nô giết chết hắn giống như giết một con cẩu vậy! Đợi thiếu gia xem thủ đoạn của lão nô, khiến cho hắn muốn chết không được, muốn sống cũng không xong!”

Đám người Diệp Phong trong lòng đại định, hung tợn nhìn về phía Diệp Húc, dường như nhìn một người chết vậy, mắt lộ ra sát khi không chút kiêng nể.

Diệp Húc nhìn thấy ánh mắt của tất cả mấy người, trong lòng chua xót: “Những người này là huynh đệ của ta sao?”

Miệng hắn lộ ra nụ cười khổ, lập tức tâm tình kiên cường, sát khí trong lòng đại động: “Nếu các ngươi muốn đẩy ta vào chỗ chết, vậy đừng trách ta vô tình, trước giết các ngươi rồi nói sau!”

Bên trong đệ tử Diệp gia, duy nhất cho hắn cảm thấy thân tình chỉ có một mình đại ca Diệp Tần.

Diệp Húc tuổi còn nhỏ, cơ khổ bần hàn khốn khổ vô cùng. Trong Diệp phủ không có ai coi trọng hắn, chỉ có Diệp Tần đối với hắn đặc biệt yêu thương cùng chiếu cố.

Quách Hòe phân phối đội ngũ xong, Diệp Ly lập tức quát lớn một tiếng, hai người dẫn đệ tử Diệp gia, thúc dục tuấn mã dưới khố, nhảy vào bách Man Sơn.

Hơn hai mươi danh kỵ sĩ giao nhau mà qua, qua lại trong rừng rậm không ngừng, như giẫm trên đất bằng, hướng thâm sơn chạy đi. Diệp gia vu hoang thế gia lớn nhất Liễu Châu thành, đệ tử từ trước tới nay tinh tu võ nghệ, bắn cung cưỡi ngựa là môn bắt buộc của đệ tử thế gia, cực kỳ tinh diệu.

Diệp Húc phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy cây cối hai bên ngày càng um tùm, thậm chí ngay cả những cây dây lèo, cũng to bằng cả cái thùng nước.

Trong rừng cây thỉnh thoảng có một vài dã thú chấn kinh nhảy ra ngoài. Trong lúc hốt hoàng lập tức bị đệ tử Diệp gia một tiễn bắn chết.

Những con này chỉ là dã thú phổ thông, còn không được gọi là yêu thú.

Yêu thú chân chính, chính là chỉ những dị chủng lây dính nguyên khí thiên địa, da lông cứng cỏi, có thể so với áo giáp, hành động nhanh nhẹn, nhanh như thiểm điện, hơn nữa có được năng lực hùng mạnh không thể tin nổi. Hổ báo bình thường gặp được một con yêu thú cấp thấp nhất cũng không chịu nổi một kích.

Cả người yêu thú là bảo, cực kỳ quý báu, da lông có thể làm nhuyễn giáp, răng nanh cốt cách có thể rèn ra loại binh khí sắc bén. Những tài liệu khác trên người nó có thể chế dược, luyện đan, thậm chí có thế gia bắt giữ yêu thú để chăn nuôi, dùng để hộ viện!

Bởi vậy mỗi một lần lễ săn thú đối với đệ tử quý tộc mà nói, đều là một lần cơ hội phát tài, bán cho thương gia có thể được của cải xa xỉ. Đồng thời cũng có thể cống hiến cho gia tộc, đổi lấy tư cách đi vào trong vũ khố chọn lựa vũ khí hoặc tâm pháp.

Nếu đạt được tài liệu quý giá, Diệp gia thậm chí sẽ cho phép con cháu tiến vào trong vu khố, đạt được vu pháp!

Yêu thú tổng cộng chia làm mười bậc, đối ứng võ đạo mười trọng cảnh giới. Yêu thú đạt tới thập giai, thực lực có thể so với võ đạo cao thủ tiên thiên, phẩm bậc yêu thú càng cao, giá trị cũng lại càng cao!

Siêu việt bậc thập giai, thì không còn là thú nưa,x mà là tinh, quái, mở ra linh trí, có thể tu luyện, hút lấy thiên địa linh khí, tinh thông vu pháp, có được thần thông vu sĩ.

Mặc dù là cảnh giới cao thủ tiên thiên, gặp được loại tinh quái này cũng chỉ có một đường chết.

Đột nhiên, phía trước đội ngũ truyền tới thanh âm ồn ào, Diệp Húc trong lòng vừa động, thầm nhủ: “Phát hiện yêu thú!”

Diệp Ly giục ngựa tiến lên, cao giọng quát: “Vây nó, không cần đánh chết!”

Hơn hai mươi danh kỵ sĩ hô lên, giục ngựa chạy tới vây khốn yêu thú, thu nhỏ vòng vây.

Đợi khi vòng vây thu nhỏ lại chừng bốn năm trượng, chư vị kỵ sĩ ngồi trên ngựa ngơ ngác nhìn, có vài tên thiếu niên lẩm bẩm nói: “Đây là yêu thú sao? Cũng quá nhỏ đi?”

Chỉ thấy trong vòng vây là một con thỏ nhỏ, lông vàng tai đen, hình thể dài hơn hai xích, cái lỗ tai đen thật dài thường thường run lên một chút, nhìn như đáng yêu. Nhưng trong miệng nó lại có hai cái răng nanh dài chừng ba bốn tấc, dữ tợn sắc bén, không giống như động vật ăn cây cỏ, ngược lại giống mãnh thú ăn thịt!

Con thỏ chạy đông chạy tây một chút, nhảy dựng lên, nhanh như thiểm điện, vài lần suýt nữa chạy thoát khỏi vòng vây, rồi lập tức bị kỵ sĩ bức trở về.

“Một con Rống?”

Diệp Húc cẩn thận đánh giá con thỏ này, trong lòng vừa động, lập tức nhớ tới lai lịch con yêu thú này.

Con yêu thú này thoạt nhìn giống con thỏ, nhưng kỳ thật cũng là một chủng loại khác, tên là Rống, yêu thú bậc năm, cực kỳ hung ác.

Thực lực của Rống trong yêu thú cũng không mạnh, nhưng có một tuyệt chiêu, nó kêu lên vang dội, có thể đánh chết mãnh hổ!

Diệp Húc năm đó lần đầu tiên đi săn thú, suýt nữa bị thiệt hại nặng nề trên tay con yêu thú này!

Diệp Ly liếc mắt nhìn chung quanh một cái, trầm giọng nói: “Diệp Chiếu, ngươi lần đầu tiên tham gia lễ săn thú này, con Rống này là con mồi đầu tiên của ngươi, đi bắt giết nó!”

Một thiếu niên áo gấm tuổi chừng mười một mười hai tuổi bước ra khỏi hàng, nhảy xuống tuấn mã. Hắn leng keng rút kiếm ra, trên khuôn mặt non nớt có chút hưng phấn, hướng tới con Rống đâm tới, mũi kiếm hiện lên một đóa hoa, kiếm pháp tương đối tinh diệu!

Diệp gia kiếm pháp thượng thừa, Hoán Hoa Tứ Thập Cửu thức!

Con Rống kia cũng không tránh, thẳng nghênh tiếp Diệp Chiếu, bảo kiếm sắc bén đâm vào trên người nó, không ngờ tuôn ra một chuỗi hỏa hoa, đừng nói là đâm thủng da thỏ, thậm chí ngay cả một sợi lông cũng không thể chặt đứt!

Diệp Chiếu tuy nhỏ tuổi, nhưng kiếm pháp và thân pháp đều cực kỳ xuất chúng, thân như liễu, phiêu đãng trong gió. Thấy không thể đâm bị thương Rống, liền lập tức biến chiêu, lùi về sau.

Diệp Húc nhìn Diệp Ly trong lòng kinh ngạc.

Đệ tử Diệp gia lần đầu tiên tham gia lễ săn thú, Diệp Ly thân là tổng quản ngoại môn, phải chỉ điểm sở trường cùng sở nhược của yêu thú, lấy thế mạnh của ta mà đánh vào thế nhược của yêu thú. Nhưng Diệp Ly lại để Diệp Chiếu xuất chiến mà căn bản không có nhắc nhở hắn chú ý tới chuyện này.

“Diệp Chiếu và ta giống nhau, cha mẹ mất sớm, ở Diệp phủ không có bất luận hậu trường gì. Diệp Ly lão cẩu này khinh người quá đáng, không nói cho người ta biết sở trường cùng nhược điểm của Rống. Rõ ràng là muốn Diệp Chiếu bị chịu thiệt thòi lớn mà lập uy!”

Diệp Húc trong lòng thầm giận, Diệp Ly thân là nô tài Diệp phủ, căn bản không có làm bổn phận của nô tài, ngược lại cậy già lên mặt, ỷ vào mình là tổng quản ngoại phủ Diệp gia. Đằng sau lão lại có Diệp Tư Mẫn làm chỗ dựa, nô lớn khi chủ, thậm chí ngay cả đệ tử tông thất cũng không để vào mắt, tùy ý khi dễ!

Diệp Chiếu thừa dịp con Rống kia bị bức lui, lập tức tiến lên, nhấc trường kiếm trong tay hướng tới hai mắt con Rống mà đâm tới. Mũi kiếm run run, hóa thành một đóa hoa lớn màu tuyết trắng.

“Tiểu thỏ tử, ngươi chính là con mồi thứ nhất của ta trong lễ săn thú này!” Diệp Chiếu thấy con Rống kia không kịp né tránh, trong lòng mừng rỡ, cao giọng quát.

Nào biết một kiếm này chưa đâm ra, đã thấy đôi tai màu đen của con Rống hút lấy khí, trong chớp mắt bụng liền phồng lên giống như một viên cầu thật lớn.

Kiếm quang đâm tới, miệng con Rống mở rộng ra, lộ ra cái răng nanh cực kỳ dữ tợn, quát tháo thành tiếng!

“Rống!!!”

Thể hình của yêu thú không lớn, nhưng thanh âm không ngờ lại kinh người. Sóng âm vừa lao ra, trên không trung hình thành một trường âm ba màu xanh có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Một đạo thanh âm tiếp một đạo, kiếm quang của Diệp Chiếu bị dập nát, hung hăng nện vào ngực của hắn!

Diệp Chiếu như dính đòn nghiêm trọng, thất khiếu đổ máu, bay ngược ra ngoài trượng, đánh lên một thân cây, mềm nhũn té xuống mặt đất, vẫn không nhúc nhích, cũng là bị chấn đến ngất đi rồi!

Thậm chí ngay cả tuấn mã dưới khố đệ tử Diệp gia chung quanh, cũng bị tiếng rống to làm cho thất kinh, đều lui lại phía sau!

Những người lần đầu tiên tham gia lễ săn thú sợ tới mức sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ngơ ngác nhìn nhau: “Đây là thực lực của yêu thú? Thật là khủng khiếp!”

Yêu thú kia dùng bốn chân đạp mạnh xuống đất, ngay sau đó liền hiện ra trước người Diệp Chiếu, mở ta cái mồm dữ tợn cắn tới cổ hắn!

Diệp Ly hừ lạnh một tiếng, huy tay áo, hất yêu thú cuồn cuộn nổi lên, đưa lại trong vòng vây trung ương. Lão không thèm nhìn tới Diệp Chiếu một cái, cười lạnh nói: “Đây là kết quả của thực lực không đủ! Gặp được yêu thú, chớ tham công tiến mạnh, đầu tiên phải hiểu được sở trường cùng nhược điểm của yêu thú, chỉ có như vậy mới có thể bách chiến bách thắng! tiếp đó…”

Diệp Ly ánh mắt nhìn về phía Diệp Húc, khóe miệng lộ ra nụ cười âm hiểm, nói: “Diệp Thiếu Bảo, ngươi tới!”

 

Chương 24: Một rống đánh chết

Những đệ tử Diệp gia ồn ào, thì thầm với nhau, nghị luận sôi nổi.

“Diệp Húc không phải võ công bị phế sao? Như thế nào mà tổng quản còn muốn hắn ra tay?”

“Đây không phải rõ ràng là muốn hắn đi chịu chết sao?”

“Ta nghe nói Diệp Ly tổng quản coi trọng nha hoàn của hắn, Diệp Húc không đáp ứng, bởi vì sự kiện này đắc tội tổng quản, cho nên mới cố ý gây khó dễ cho hắn!”

“Đáng thương, không có hậu trường ỏ Diệp gia chúng ta, không ai làm chỗ dựa, Diệp Ly tổng quản muốn làm gì hắn thì làm! Vừa rồi Diệp Chiếu không phải bị tổng quản lừa sao?”

Diệp Húc khẽ nhíu mày, Diệp Ly vuốt chòm râu, cười ha hả nói: “Thất gia, ngươi là kỳ tài ngút trời của Diệp gia ta, còn không tiến lên ra tay, cho chúng ta kiến thức bản lĩnh của thiên tài?”

Diệp Bân, Diệp Phong đám người ôm bả vai, một bộ dạng xem kịch vui.

Diệp Tân the thé kêu lên: “Tiện nô, ngươi không phải sợ chứ? Nếu sợ, quỳ xuống cầu ta, ta sẽ giúp ngươi ra tay đối phó con Rống này!”

“Lão thất, sợ chết cứ việc nói thẳng, đừng vì mặt mũi mà làm mất đi tính mệnh!” Diệp Kiên cười âm âm nói.

Diệp Húc sắc mặt âm trầm như nước, run run dây cương, điều khiển Sài Can Giao đi vào giữa sân.

Diệp Ly vẫn dùng khí thế ngăn chăn con Rống kia, đợi khi Diệp Húc đi vào trong, không đợi hắn xuống ngựa, đột nhiên thu khí thế!

Con Rống kia chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, gắt gao nhìn thẳng vào Diệp Húc. Hai mắt nó trở nên đỏ thẫm như máu, đột nhiên nhảy dựng lên, đánh thẳng tới hắn. Rống còn chưa lao tới người Diệp Húc đã đột nhiên hút khí, biến thành một khối cầu, da lông bùng khởi, miệng há to rống lên!

Diệp Húc ngồi ngay ngắn trên lưng Sài Can Giao, đợi con Rống này nhảy tới trước mặt, lúc này mới hít vào một hơi.

Rống!!!

Diệp gia tuyệt học, Bát Nhã Sư Tử Hống!

Hai cỗ thanh âm ba động vang lên, Diệp Húc không chút sứt mẻ, chích Rống kia mở lớn hai mắt, cái bụng càng lúc càng lớn, giống như một quả bóng cao su bị thổi căng lên vậy. Cuối cùng khi bành trướng tới cực hạn, ầm một tiếng nổ tung, máu thịt văng khắp nơi!

Một chích yêu thú bậc năm, không ngờ bị một rống của hắn đánh chết!

Mọi người ở đây đều ngây người, đám người Diệp Bân Diệp Kiên đều biết Diệp Húc khôi phục vài phần tu vi. Nhưng mà nghĩ hắn đối phó yêu thú bậc năm chỉ sợ có chút cố sức.

Bọn họ căn bản không nghĩ tới, Diệp Húc không ngờ căn bản không thèm động thủ, mà là rống to một tiếng liền chấn chết một con yêu thú ngũ giai!

Diệp Húc ra tay làm cho người ta rung động vô cùng!

Diệp Bân đám người chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ hàn ý và sợ hãi khó hiểu. Bốn năm ngày trước, Diệp Húc gần như chỉ có thể đối phó được với Diệp Kiên, nhưng hiện tại không ngờ hắn đã thoải mái rống chết một yêu thú ngũ giai, khiến cho người ta không thể thấy rõ sâu cạn của hắn!

Loại tiến cảnh này, quả thực là quá khủng bố!

Diệp Húc phóng ngựa trở lại đám người, liếc mắt nhìn Diệp Ly, như cười như không nói: “Chỉ là một con súc sinh lông dài, không ngờ cũng dám hô to gọi nhỏ trước mặt ta, không biết sống chết!”

Diệp Ly sắc mặt xanh mét, người sáng suốt vừa nghe là biết súc sinh lông dài trong miệng của Diệp Húc chính là chỉ lão, đôi mắt hẹp dài của lão híp lại âm trầm nói: “Ngươi dám mắng ta là súc sinh?”

Diệp Húc thản nhiên cười: “Tổng quản hiểu nhầm rồi, ta nói là con lão thỏ chết tiệt kia.”

Vài đệ tử Diệp gia không kìm nổi cười khúc khích mấy cái, một thiếu niên nhỏ giọng nói: “Lão thỏ chết tiệt…”

Diệp Ly sắc mặt càng xanh, nhưng không có cách nào khác, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác mát lạnh.

Không ai hiểu biết về thực lực của Diệp Húc hơn lão, dù sao lão cũng âm thầm nhìn trận chiến ven sông Thanh Thủy. Diệp Húc đột nhiên đột phá Thương Minh Luyện Thể quyết ngũ trọng, đã đánh chết Phương Đồng!

Nhưng hiện giờ Diệp Húc tu vi còn thâm hậu hơn mấy lần so với ở bên sông Thanh Thủy. Thực lực của hắn đã đạt tới lục trọng đỉnh, thậm chí có thể so với thất trọng!

“Giết hắn, nhất định phải giết hắn!”

Diệp Ly cưỡng chế sát khí trong lòng, khi ở thiên đàn tế tổ, phủ chủ Diệp Tư Đạo dường như phát hiện ra thương thế của Diệp Húc đã khỏi hắn. Nếu lúc này mà ra tay, trước mắt hơn hai mươi đệ tử Diệp gia, tất cả mọi người đều biết Diệp Húc chết ở trong tay hắn.

Tuy nói Diệp Húc đã thất sủng, nhưng Diệp Ly cũng không dám mạo hiểm như vậy.

Nếu là Diệp Tư Đạo động nộ, ngay cả tổng quản nội phủ Diệp Tư Mẫn cũng không bảo vệ được hắn!

“Tiểu tử, trước cho ngươi đắc ý trong chốc lát, rồi có lúc ngươi sẽ phải khóc!”

Diệp Ly sắc mặt âm trầm, phóng ngựa dẫn đầu đi trước, trong lòng hung tợn nói: “Chỉ sợ ngươi còn không biết, lần này dẫn dắt đệ tử Phương gia là Phương Hòa, là nô bộ của Phương Chung Sơn, võ đạo tiên thiên cao thủ! Ngươi giết Phương Đồng, Phương Chung Sơn tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi! Bách Man Sơn chính là nơi chôn cốt ngươi!”

Những đệ tử Diệp gia nhìn Diệp Húc, trong lòng tràn đầy kính sợ, loại kính sợ này không phải là kính sợ cường giả võ đạo. Mà là khâm phục hắn có thể té ngã còn đứng lên được!

Trở thành cường giả võ đạo chỉ là tư chất trời cho cao hơn người khác mà thôi. Nhưng thé ngã mà lại đứng lên, chính là tâm tính cường đại!

Đại đa số người gặp phải chuyện như của Diệp Húc, thường thường sẽ không gượng dậy nổi, suy sụp tinh thần cả đời, mà Diệp Húc lại có thể đứng lên được, còn xuất sắc hơn so với trước!

Điểm này, ngay cả Diệp Phong Diệp Bân cũng không thể không tâm phục khẩu phục. Nếu đổi là bọn họ, tuyệt không làm tốt được như Diệp Húc, hơn nữa còn kém hơn!

Tuy nhiên, đúng là vì nguyên nhân này, bọn họ càng thêm kiên định ý niệm muốn giết Diệp Húc.

“Không giết hắn, chúng ta đừng mơ có thể ngẩng đầu lên ở Diệp phủ này! Cho dù chúng ta trở thành vu sĩ, cũng thấp hơn hắn một cái đầu!”

Sau khi trải qua chuyện này, Diệp Ly lại gặp được yêu thú, không hề để cho Diệp Húc ra tay nữa. Lão cũng biết, bình thường yêu thú căn bản không thể làm khó Diệp Húc được, chỉ làm gia tăng lên uy thế của hắn, khiến cho bản thân khó chịu.

Bất tri bất giác, mọi người đi tới sâu bên trong Bách Man Sơn. Hơn hai mươi danh Diệp gia kỵ sĩ chạy tới đỉnh một ngọn núi, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy nham thạch phía dưới chân núi đen xì, giống như bị đốt trọi vậy. Đỉnh núi không có một gốc cây cọng cỏ, dòng Thanh Thủy dưới chân núi chậm rãi chảy xuôi.

Một thiếu niên kinh hô: “Nơi này chính là Ô đầu lĩnh, truyền thuyết Huyết Bức lão quái chính là giao thủ với người ở nơi này. Triển khai Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ, làm ngọn núi là cháy sạch thùi lùi, không còn một ngọn cỏ, thậm chí ngay cả yêu thú cũng không dám đặt chân tới đây!”

Diệp Ly liếc nhìn Diệp Húc, trong mắt tinh quang chợt lóe, trong lòng không khỏi nóng bỏng đứng lên: “Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ ngay tại trên người tiểu tử này, đợi khi Phương Hòa giết hắn, ta giết Phương Hòa. Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ sẽ là của ta, thần không biết quỷ không hay…”

Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ đốt trọi một ngọn núi, có thể thấy được uy lực của nó to lớn ra sao. Mặc dù là một toái phiến nhưng còn lợi hại hơn xa vu bảo bình thường.

Tuy nhiên Diệp Ly không biết, mảnh toái phiến Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ đã bị bạch ngọc lâu trong đan điền Diệp Húc hấp thụ không còn tồn tại nữa.

Vài đệ tử Diệp gia châu đầu ghé tai, nhỏ giọng nghị luận nói: “Nghe nói phía trước Ô Đầu Lĩnh, chính là Hắc Hộc Lĩnh đại danh đỉnh đỉnh, nơi đó là nơi yêu thú tụ tập!”

“Ta còn nghe nói, Hắc Hộc Lĩnh yêu thú rất nhiều, tụ tập thành đàn, là nơi hiểm địa nổi danh lừng lẫy, thậm chí thập giai yêu thú cũng có không ít!”

“Nghe nói nơi đó không chỉ có thập giai yêu thú, thậm chí còn có yêu tinh, yêu quái!”

Lấy thực lực của đệ tử Diệp gia, gặp được yêu thú bát gia, cửu giai có thể miễn cưỡng ứng phó. Nhưng gặp được một yêu thú thập giai, chỉ có một đường chết!

Thực lực của yêu thú thập giai, có thể so với cường giả võ đạo tiên thiên, tùy tiện một kích liền có mấy ngàn cân lực lượng. Cho dù là tê giác hay trâu rừng bị chụp một cái cũng chết!

Diệp Ly cười lạnh nói: “Các ngươi đừng sợ, yêu tinh yêu quái nơi đó, đã sớm bị tam đại thế gia vu sĩ đuổi đi! Tối nay, chúng ta nghỉ ngơi một đêm ở Ô Đầu Lĩnh. Ngày mai chư vị thiếu gia có thể tự do hành động, săn bắt yêu thú!”

Mọi người thoáng yên tâm, lúc này đóng quân trên đỉnh núi, hạ liều trại, đốt lửa trại.

Một đêm bình an vô sự.

Sáng sớm hôm sau, đệ tử Diệp gia xoay người lên người, phóng ngựa rong ruổi, lao xuống Ô Đầu Lĩnh, vó ngựa tung bay, kết bạn mà đi.

Lễ săn thú trọng tại lịch lãm, tuy nhiên Bách Man Sơn nguy hiểm rất nhiều, đại đa số mọi người vẫn lựa chọn kết bạn đồng hành, cùng huynh đệ giao hảo săn bắt yêu thú, chia đều thu hoạch.

Hắc Hộc Lĩnh so với địa phương khác còn nguy hiểm hơn, bởi vậy cực ít có người mạo hiểm đi vào Hắc Hộc Lĩnh mạo hiểm, mà là đi tới dãy núi khác.

“Tiểu mã nô, muốn đi cùng chúng ta không?” Diệp Tân cưỡi một con ngựa trắng, ngạo nghễ cười với Diệp Húc.

Diệp Húc xoay người cưỡi Can Sài Giao, bất động thanh sắc mỉm cười nói: “Ta tính toán đi Hắc Hộc Lĩnh, nếu ngươi có lá gan, có thể theo kịp!” Dứt lời, phóng ngựa chạy như bay đi.

Diệp Tân sắc mặt khẽ biến, có tâm đuổi theo, nhưng lại không có đảm lượng này. Hắn chỉ đem Thương Minh Luyện Thể quyết tới tứ trọng, tuy tiện xâm nhập Hắc Hộc Lĩnh chính là chịu chết.

Diệp Bân và Diệp Phong liếc mắt nhìn nhau, nhìn về phía Diệp Ly cười nói: “Tổng quản đại nhân, huynh đệ hai người chúng ta cũng tính đi Hắc Hộc Lĩnh mạo hiểm, không biết tổng quản có thể nển mặt theo giúp huynh đệ chúng ta không?”

Diệp Ly trong lòng hiểu rõ, biết hai người bọn họ đã động sát khí với Diệp Húc. Trong lòng hắn còn muốn Diệp Húc chết nhiều hơn cả hai người Diệp Bân, lúc này cười nói: “Hai vị thiếu gia yên tâm, có lão nô ở đây, mặc dù gặp được yêu thú thập giai, cũng đừng mơ tưởng lấy một cọng lông trên người hai vị thiếu gia!”

Diệp Kiên Diệp Tân hai người nghe xong nóng lòng muốn thử, kêu lên: “Nhị ca, lục ca, mang chúng ta đi với!”

Diệp Bân có chút chần chừ, hắn đã đem Thương Minh Luyện Thể quyết luyện tới bát trọng đỉnh. Diệp Phong cũng tu luyện tới thứ bảy trọng, ở Hắc Hộc Lĩnh cũng thừa lực tự bảo vệ mình. Nhưng Diệp Kiên Diệp Tâm hai người tu vi lại thấp hơn rất nhiều, không có năng lực bảo vệ mình, mang theo bọn họ chỉ là trói buộc.

Diệp Ly cười ngạo nghễ nói: “Nhị gia lục gia yên tâm, có lão nô ở đây, cửu gia và thập tam gia tuyệt đối sẽ không có bất luận thương tổn gì!”

Hai người vui mừng dị thường, Diệp Tân nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Ly, đợi đuổi theo tiện nô kia, trực tiếp giết hắn, diệt trừ mầm tai họa này!”

Diệp Phong rung đùi đắc ý thở dài nói: “Tiện nô kia không chết, lòng ta bất an!”

Diệp Ly vốn đang lo lắng giết chết Diệp Húc sẽ bị gia tộc trừng phát, nhưng nghe thấy thái độ của đám người Diệp Phong, lập tức yên lòng: “Phụ thân của bốn người này, đều là nhân vật có thực quyền trong Diệp phủ, có bọn họ làm chỗ dựa, mặc dù xử lý tiểu tử kia, phủ chủ cũng không có thể làm khó ta!”

“Cũng tốt!” Diệp Ly quả quyết nói: “Chúng ta lập tức đuổi theo, giết tiểu tử kia, miễn cho đêm dài lắm mộng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.