Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 13-14

trước
tiếp

Chương 13: Ngày hội ở Miêu Cương

Thải cổ(giẫm trống) là một trong những ngày hội lớn nhất Miêu Cương, phố lớn ngõ nhỏ, người người tấp nập, rất là náo nhiệt. Tuy nhiên Diệp Húc từ trước vốn chuyên tâm tập võ, chưa từng tham gia ngày hội như thế này bao giờ.

Hai người tới dưới thành, còn chưa vào thành liền nghe thấy tiếng cổ nhạc truyền tới, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên đỉnh một tòa tháp trong thành có một cái trống da trâu cực lớn. Những cô gái Miêu Cương mặc quần áo mới, xích lõa cánh tay, chân nhảy múa trên mặt trống. Các nàng giống như những con bươm bướm thanh xuân, điên cuồng, hoang dã. Những bước chân nện xuống mặt trống, tạo thành những tiếng động, âm thanh phối hợp, phấn chấn lòng nười.

Đợi khi vào thành, đã thấy ngựa xe như nước, người nhiều vô kể. Mà hai bên đường phố, những của hàng mở rộng của, bán đầy các loại hàng hóa. Có thượng đẳng tơ lụa, đồ sứ, trang phục từ Trung nguyên chuyển tới. Cũng có vũ khí, lương mã ở Tây Vực truyền tới, hoặc là ngọc, trang sức, lá trà của bản địa. Thậm chí có người còn mang theo thiếu nam thiếu nữ ở phần đất bên ngoài tới, coi như là hàng hóa bày ra bán.

Diệp Húc thậm chí còn nhìn thấy, có người bắt được yêu thú ở Bách Man Sơn, cũng nhốt vào trong lồng rao bán. Một yêu thú có hình thể thật lớn, tản mát ra khí tức khủng bố, không có bao nhiêu người can đảm tới nhìn xem.

Có thể mua được yêu thú thật tốt, đều là thế gia đại phiệt, người bình thường căn bản không có tài lực này. Cho dù có thể mua được đi nữa, cũng không thể nuôi nổi!

Diệp phủ ở liễu Châu thành có sản nghiệp khổng lồ, nắm giữ mấy cái cửa hàng ở mặt phố. Không chỉ như vậy, Diệp gia còn có hai mỏ khoáng sản sản xuất ra ngọc thạch kim thiết ở Bách Man Sơn. Những khoáng sản thứ đẳng thì bán ra cho vu sĩ thành Liễu Câu, còn về phần hàng thượng đẳng thì đưa vào trong Diệp phủ tinh luyện kinh loại cất trữ.

Vu sĩ luyện chế phù văn, vũ khí, vu bảo, cần tiêu hao rất nhiều tài nguyên.

Chưởng quản Võ Bị Các là Hôi Ưng Diệp Phan, lá cờ đen trong tay hắn là vu bảo, trên là Tử Mẫu Bách Quỷ Phiên. Nó ước chừng hao phí mất năm trăm cân thượng phẩm lương ngọc, 200 cân kim ti được thợ thủ côn nghiền mài cẩn thận. Cán phiên cũng là dùng mấy trăm cân bách luyện tinh cương rèn luyện mà thành.

Diệp Phan nguyên là ma đạo kiêu hùng của Liễu Châu, bởi vì luyện chế Tử Mẫu Bách Quỷ Phiên không ngờ tiêu phí một số tiền rất lớn. Mua tới 99 đồng nam, 99 đồng nữ, giết hết thảy, lấy hồn phách, nhốt vào trong phiên, ngày đêm tế luyện.

Hắn quá độc ác, cuối cùng bị phủ chủ Diệp Tư Đạo ra tay, thu phục hắn, lệnh hắn trông giữ Võ Bị Các.

Lá cờ đen này nặng chừng hơn một ngàn cân, võ đạo cao thủ bình thường cầm cũng không nổi, nếu chẳng may bị lá cờ kia đè vào người, gẫy xương chứ chẳng chơi.

Mà lá cờ đen trong tay Diệp Phan này cũng chỉ là một kiện vu bảo cấp thấp, so với thượng đẳng vu bảo, tài nguyên hao phí cũng không tính là nhiều.

Bởi vậy, vu hoang thế gia Liễu Châu thường thường chiếm cứ một hai cái mỏ. Nắm tài nguyên chặt chẽ trong tay mình, những người phụ trách xử lý ở trong cửa hàng đều là quản sự nội phủ Diệp gia, tận tâm và trung thành với Diệp gia.

Về phần hai đại vu hoang thế gia khác của Liễu Châu thành, cũng có sản nghiệp như vậy, tu nhiên quy mô hơi nhỏ hơn một chút thôi.

Hàng năm ba đại thế gia đều vì tranh đoạt mỏ tài nguyên mà đánh đập tàn nhẫn, thậm chí vu sĩ cũng tham dự trong đó!

Dù là như thế vu bảo cũng không gặp nhiều ở Liễu Châu thành này. Tam đại vu hoang thế gia hợp lại cũng chỉ có không quá mười kiện, có thể thấy được vu bảo quý báu khó có được.

Tam đại thế gia chủ yếu kinh doanh ngọc thạch kim thiết, mặt khác buôn bán rải rác vài thứ khác mà sinh tồn. Bởi vậy buôn bán ở thành Liễu Châu cũng coi như sầm uất.

Tô Kiều Kiều lôi kéo bàn tay Diệp Húc, hưng phấn đi lang thang trên đường. Một cửa hàng trang sức nhỏ cũng khiến cô bé lưu luyến quên đi. Tuổi của nàng tuy không lớn, nhưng đã bắt đầu dậy thì, trổ mã động lòng người. Dáng người của nàng so với những thiếu nữ khác thì còn hấp dẫn ánh mắt người khác hơn nhiều.

Diệp Húc âm thầm nhéo túi tiền của mình, cười khổ một tiếng. Trong lúc kinh mạch của hắn bị đoạn, tu vi bị hủy đi, lúc mời y sư chữa bệnh, số tiền của hắn đã tiêu sạch. Thậm chí ngay cả Tô Kiều Kiều cũng phải mang vòng cổ đồ trang sức của mình đi cầm cố. Nàng thay một bộ đồ vải, trâm gỗ, trong rất giống một thiếu nữ nhà nông dân bình thường.

Hiện giờ trong túi Diệp Húc cũng không có nhiều, chỉ có mấy lượng bạc vụn, ngay cả mua cho nàng một ít trang sức cũng không đủ.

“Sau này ta đông sơn tái khởi, tuyệt đối không thể Kiều Kiều tiếp tục chịu khổ….” Diệp Húc trong lòng thầm nghĩ.

Tô Kiều Kiều trong lúc hắn gặp nja thì không chịu rời đi, toàn tâm toàn ý đối với hắn. Hai người sống dựa vào nhau trong khốn cảnh, tự cứu lẫn nhau trong hoạn nạn, loại tình cảm này không phải người ngoài có thể hiểu được.

Tô Kiều Kiều đi dạo một lát, quay đầu nhìn lại thấy nàng đã bỏ Diệp Húc một đoạn khá xa. Nàng đang muốn quay đầu lại tìm hắn, thì một thanh âm chói tai đột nhiên truyền tới.

“Đây không phải là muội muội Kiều Kiều sao? Sao lại ăn mặc giống ăn mày thế này mà cũng dám đi lại trên đường phố?”

Tô Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn kỹ, chỉ thấy một nữ nhân chừng mười sáu mười bảy tuổi, một thân trang phục hoa mỹ đang đứng đó không xa, đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Hơn nữa còn ra vẻ ngạo mạn, vẻ mặt mỉa mai.

Bộ quần áo trên người nàng ta hoa lệ xa xỉ, bất luận một món nào cũng đắt hơn toàn bộ quần áo trên người Tô Kiều Kiều gấp trăm lần!

Bên cạnh nàng, một thiếu niên đứng đó, hắn chừng mười ba mười bốn tuổi, được ba bốn thiếu nữ mặc hoa phục vây quanh, giống như mặt trăng nhỏ được các vì sao bay quanh, rất thích ý.

Thiếu niên kia nhìn thấy bộ dạng của Tô Kiều Kiều, ánh mắt không khỏi sáng ngời, nhỏ giọng nói với nữ nhân hoa phục kia.

-Tử Quyên tỷ, cửu thiếu gia…

Tô Kiều Kiều nao nao, nữ nhân này từng cùng nàng hầu hạ Diệp Húc, nha hoàn Tử Quyên. Sau khi Diệp Húc bị phế đi tu vi, bị bắt làm nô, Tử Quyên và Phượng Trúc hai người này đã lấy một ít tài vật của Diệp Húc đi tìm thiếu gia khác nương tựa, đó chính là Diệp gia cửu thiếu gia Diệp Kiên.

Tử Quyên và Diệp Kiên châu đầu ghé tai nói vài câu, chần chừ một lát, đột nhiên Tử Quyên cười khanh khách nói: “Kiều Kiều, ngươi vẫn còn đi theo thiếu gia phế vật kia sao? Nói cho ngươi tin tức tốt, cửu thiếu gia coi trọng ngươi, ngươi nên rời khỏi phế vật kia đi, tới phụng dưỡng cửu gia đi! Đợi khi là người của cửu gia, ngươi chính là nha hoàn thông phòng của cửu gia rồi, thân phận tăng lên gấp bội, thậm chí có thể ngồi cùng ăn với ta nữa!”

Diệp gia tông thất đệ tử bởi vì luyện võ nhiều năm, thân thể dậy thì khá sớm. Diệp Kiên tuy rằng nhỏ hơn Diệp Húc mấy tháng, nhưng đã tinh thông chuyện này. Ngày thường hắn cùng đám nha hoàn lêu lổng, làm đủ mọi trò…

Tử Quyên tìm nơi nương tựa vào Diệp Kiên, ngay hôm sau bị hắn cho lên giường thị tẩm.(hầu hạ giấc ngủ)

Trong Diệp Phủ rất nhiều tông thất đệ tử sinh hoạt cá nhân vô cùng thối nát. Cũng không phải chỉ có một người như Diệp Kiên, chỉ là Diệp Húc say mê võ đạo, Tử Quyên từng câu dẫn hắn vài lần, đều bị Diệp Húc không nhìn.

Tô Kiều Kiều cũng nghe nói qua việc này, khuôn mặt lập tức đỏ lên, thổi một câu: “Không biết xấu hổ…”

Tử Quyên giận tím mặt, cười lạnh nói: “Tiểu tiện nhân, cửu gia coi trọng đó là vinh hạnh của ngươi. Đừng cho chút mặt mũi mà không biết xấu hổ!” Dứt lời liền giơ tay hung hăng đánh lên mặt Tô Kiều Kiều.

Nàng tập võ từ nhỏ, tuy rằng là võ học thấp nhất của Diệp phủ, nhưng tự nghĩ so với nha đầu Tô Kiều Kiều chưa từng học võ thì mạnh hơn vô số lần.

Nàng biết rằng chưởng của nàng vừa mới giơ lên, còn chưa hạ xuống thì một bàn tay nho nhỏ đã dừng trên mặt nàng!

Ba!

Thanh âm trong trẻo vang dội.

Tử Quyên không khỏi ngẩn ngơ, trên mặt hiện lên hình bàn tay đỏ rực.

Tô Kiều Kiều cũng ngẩn ngơ, si ngốc nhìn bàn tay mình, nàng thấy Tử Quyên đánh nàng, không cần nghĩ ngợi liền tát một cái ngược lại. Không ngờ cái tát này đi sau mà tới trước, đánh ở trên mặt Tử Quyên trước.

Một chưởng này, là Diệp Húc truyền cho nàng, Phác Điệp Thủ, một môn võ học của Diệp phủ, lấy tốc độ mà nổi tiếng.

“Thiếu gia truyền võ học cho ta, quản nhiên rất lợi hại!” Tô Kiều Kiều trong lòng vừa mừng vừa sợ, nhưng bình tĩnh hơn nhiều.

“Tiểu tiện nhân, ngươi dám đánh ta?”

Tử Quyên vừa thẹn vừa giận lại giơ tay lên, nào biết tay nàng còn chưa hạ xuống, lại một tiếng BA vang lên, không ngờ lại bị ăn cái bạt tai!

Tử Quyên vừa giơ tay lại ăn một bạt tai, thế mới biết Tô Kiều Kiều đánh trúng nàng cũng không phải là may mắn. Trải qua hơn mười ngày ngắn ngủi, cô gái nhỏ này thực lực đã vượt xa chính mình.

Tô Kiều Kiều càng đánh càng thuận tay, trong chớp mắt đã hạ thủ hơn mười Phác Điệp Thủ.

“Cửu gia, ngài phải làm chủ thay nô tì à!” Tử Quyên xoay người quỳ xuống trước mặt Diệp Kiên. Khuôn mặt xinh đẹp lúc này đã biến thành đầu heo rồi, khóc lóc kể lể nói.

Diệp Kiên hừ lạnh một tiếng, phất tay đẩy nàng ra, chậm rãi đi tới Tô Kiều Kiều, cười lạnh nói: “Dám đánh nữ nhân của ta, tiểu nha đầu, ngươi không được dạy dỗ rồi!”

Tô Kiều Kiều ánh mắt hoảng loạn, có chút khiếp đảm, nàng có thể đánh thắng Tử Quyên, nhưng còn xa mới là đối thủ của Diệp Kiên. Tử Quyên tu luyện là võ học thô thiển, mà Diệp Kiên cũng tu Thương Minh Luyện Thể quyết!

“Tuy nhiên, thiếu gia ta thích dạy dỗ loại tiểu nữ nhân như ngươi…”

Diệp Kiên liếm liếm môi, cười một tiếng, tay giơ lên đánh thẳng xuống mắt của Kiều Kiều. Hắn còn chưa hạ tay xuống, đột nhiên một trận kình phong chính diện đánh tới, một tiếng BA dòn vang, mặt hắn bị một cái bạt tai thật mạnh!

Một chưởng này lực lượng rất mạnh, không ngờ làm cho hắn quay mấy vòng mới dừng lại được!

Chỉ nghe thấy một thanh âm quen thuộc vang lên: “Dám đánh nữ nhân của ta, cửu thiếu gia, ngươi thật thiếu học đi. Tuy nhiên, thiếu gia ta thích dạy dỗ loại tiểu nam nhân như ngươi!”

 

Chương 14: Tấm khăn bị tổn hại

Diệp Kiên nghe thanh âm này trong lòng vừa khiếp sợ vừa giận, ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy trước mặt Tô Kiều Kiều xuất hiện một thiếu niên bộ dạng thanh tú, quần áo màu lam, như cười như không nhìn hắn.

“Lão thất! tên mã nô rác rưởi nhà ngươi, không ngờ cũng dám đánh ta?”

Diệp Kiên khóe miệng lộ ra vết máu, bộ mặt dữ tợn vô cùng. Đột nhiên rùng mình một cái, nếu Diệp Húc thật là một phế vật, như vậy sao mình lại ăn một cái tát đây?

Phải biết rằng, hắn cũng không phải là Tử Quyên, hắn đã luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới cảnh giới ngũ trọng. Thực lực của hắn trong đám đệ tử tông tộc cũng có thể xếp vào lớp giữa.

Chẳng lẽ phế vật này khôi phục tu vi sao?

Tử Quyên thấy hắn có ý lùi bước, lạnh lùng nói: “Cửu gia, Diệp phủ gia pháp quy định, nô bộc bên dưới phạm thượng, nhục đánh đệ tử tông thất, có thể xử tử tại chỗ! Tên phế vật này hiện giờ vẫn là gia nô, ngài sao phải sợ hắn?”

Diệp Kiên tinh thần rung lên, cẩn thận trở về chỗ cũ, một tát vừa rồi của Diệp Húc cũng không mạnh như hắn tưởng tượng. Nếu phế vật này thực sự khôi phục tu vi, chỉ sợ một chưởng có thể chụp nát đầu của mình đi. Lúc này dũng khí của hắn tăng lên nhiều, nhe răng cười độc ác nói: “Không sai, ngươi là một mã nô rác rưởi, dám can đảm đánh đệ tử tôn thất! Tiện nô, lúc này thiếu gia gọi người tới ngươi chết không có chỗ chôn!”

Diệp Húc thản nhiên liếc mắt nhìn Tử Quyên một cái, chỉ cảm thấy nô tì trước kia từng hầu hạ mình, lúc này có một loại chán ghét không nói lên lời, hừ lạnh một tiếng nói: “Đào nô trộm tài vật của chủ nhân chạy trốn, là phạm phải gia quy? Chứa chấp đào nô cũng là đồng phạm, chiếu theo gia quy nên xử trí thế nào?”

Rầm, Tử Quyên sợ tới mức đặt mông ngồi xuống dưới đất, nàng lấy trộm tài vật của Diệp Húc, tìm Diệp Kiên nương tựa, chiếu theo gia quy hẳn là phải chịu hình phạt ngũ đoạn: tức là, móc mắt, cắt mũi, cắt lưỡi, chặt đứt tay, chặt chân!

Việc này quả thực là còn khủng bố hơn cả cái chết!

Diệp Kiên cũng thấm lạnh mồ hôi, chứa chấp đào nô, chiếu theo gia quy hắn khẳng định sẽ bị hủy bỏ tu vi, bị bắt làm nô, sung quân tới mỏ làm việc cực nhọc!

Diệp Húc lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người, trong lòng khinh miệt vạn phần: “Một đám rác rưởi, Kiều Kiều chúng ta đi!”

Tử Quyên nhìn lại bóng dáng Diệp Húc, lại nhìn Diệp Kiên đang ngây phỗng người ra. So sánh một chút, liền nhìn ra chênh lệch giữa hai người, giống như phượng hoàng với gà trống vậy.

Buồn cười chính mình trước kia mù mắt, lại vứt bỏ vàng kim coi trọng cặn bã?

Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên hối hận, nếu trước mình không có bỏ đi, mà đi theo Diệp Húc. Tuy rằng nghèo khó một thời gian, nhưng địa vị sau này hẳn sẽ nâng cao vô hạn!

Lúc trước Diệp Húc vẫn là thiên kiêu chi tử của Diệp phủ, phi thường sủng ái nàng. Nếu Diệp Húc trở thành phủ chủ đời tiếp theo, thậm chí nói không chừng nàng sẽ là đại nãi nãi của Diệp phủ, dưới một người, trên vạn người. Tất cả mọi người lúc đó phải nhìn nét mặt mình rồi!

Tử Quyên ánh mắt sáng lên, vội vàng bước nhanh đuổi theo Diệp Húc.

Diệp Kiên ngẩn ngơ, cả giận nói: “Tử Quyên, ngươi đi đâu? Trở về cho ta!”

Tử Quyên ngoảnh đầu nhìn lại lạnh lùng liếc hắn một cái, dường như nhìn một đống rác vậy, trong ánh mắt không khỏi lộ ra chán ghét. Nàng bước nhanh theo sau Diệp Húc, sửa sang lại quần áo, quỳ xuống, khóc lóc kể lể nói: “Thất gia, nô tì biết sai rồi…”

“Còn đi theo ta, ta sẽ giết ngươi..”

Giọng điệu của Diệp Húc bình thản, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua nàng một cái. Dường như không phải hắn nhìn một thiếu nữ xinh đẹp đáng thương động lòng người, mà đang nhìn môt con chó cái vậy.

Tử Quyên nhìn hai người đi xa, thủy chung không dám đuổi theo. Nàng có thể cảm thấy Diệp Húc không nói giỡn, nếu mình tiếp tục đi tới mà nói, khẳng định hắn sẽ coi mình như cho cái vậy, một chưởng giết chết. Thậm chí ngay cả một chút nhăn mặt cũng không có.

Tử Quyên tâm lạnh như nước, quay đầu nhìn lại, đã thấy Diệp Kiên dẫn mấy nô tì hướng phía nàng đi tới, tinh thần không khỏi rung lên, thầm nhủ: “Không được làm đại nãi nãi Diệp gia, là phu nhân đệ tử tông thất cũng không tồi. Diệp Kiên tuy rằng vô năng nhưng đối với ta thực cũng không tồi…”

“Cửu gia nô tì trẻ người non dạ, cầu ngài tha thứ…”

Tử Quyên ai oán nói, đang muốn động tình cảm, Diệp Kiên chán ghét liếc mắt nhìn nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Nữ nhân Diệp Thiếu Bảo không cần, lão tử ta cũng không thèm! Phượng Trúc, các ngươi đem tiện phụ này ra khỏi thành, loạn côn đánh chết cho ta!”

Tử Quyên kinh hãi thất sắc, đang muốn mở miệng kêu cứu, đột nhiên mấy tỳ nữ phía sau Diệp Kiên tiến tới dùng khăn gấm bịt lấy miệng của nàng. Trong đó một thiếu nữ quần áo màu lục cười nói: “Tử Quyên tỷ thứ lỗi, người ta cũng là bất đắc dĩ thôi.” Nói mấy câu xong, mầy người các nàng liền đi ra ngoài thành.

Diệp Kiên nhìn về phương hướng Diệp Húc rời đi, trong mắt hiện lên hào quang oán độc, suy nghĩ nói: “Phế vật này không ngờ thương thế đã khỏi hẳn, chỉ sợ rất nhanh sẽ được sủng ái lại, vậy không có ngày ta ngẩng đầu lên được rồi! không được, chi bằng tìm huynh đệ khác thương lượng chuyện này…” Nghĩ vậy hắn xoay người đi tới Diệp phủ.

Tô Kiều Kiều kéo tay Diệp Húc tới một cửa hàng bán son, bên trong đều là nữ nhân, líu ríu là cho Diệp Húc đau đầu, vội vàng trốn thoát.

“Nhiệt tình đi dạo phố của Kiều Kiều thực sự rất khủng bố!”

Diệp Húc cảm thán một tiếng, đột nhiên nhìn tới đường tạp hóa bên cạnh. So sánh với đường phố khác náo nhiệt, nơi này người đi rất thưa thớt, người đi đường qua lại cũng không nhiều, chỉ bảo Kiều Kiều một tiếng rồi đi vào.

Đường tạp hóa kỳ thực chính là bán đồ cũ, chủng loại rất nhiều, đồ vật nào cũng có.

Nơi này thương gia không thuê cửa hàng, thường thường bày ngay trên đường. Họ đem những món hàng hóa tạp nham bày lên trên. Hàng hóa đủ loại, có đủ cái lạ, thậm chí có một lần có lời đồn truyền ra, có người mua được vu bảo trong cửa hàng đồ cũ.

Diệp Húc cũng không có nhiều hứng thú đối với đường tạp hóa này, cũng không tin nơi này xuất hiện ra vu bảo. Nếu thực sự xuất hiện vu bảo, tất nhiên toàn bộ vu sĩ Liễu Châu thành và tam đại thế gia sẽ tranh đoạt, một hồi gió tanh mưa máu sẽ nổi lên.

Trình độ quý báu của vu bảo căn bản không phải người thường có thể tưởng tượng. Thậm chí lấy thực lực của tam đại thế gia vu hoang, cũng chỉ có vài món mà thôi.

Khi đi qua một cửa hàng tạp hóa, Diệp Húc đột nhiên dừng bước, khẽ nhíu mày.

Bạch ngọc lâu vốn yên tĩnh bên trong đan điền của hắn đột nhiên trở nên xao động. Thương Minh chân khí du động ở phía trên, thỉnh thoảng lại chạm một chút, khiến chân khí của hắn lay động không ngớt. Thậm chí ngay cả cây non thanh ngọc bên trong bạch ngọc lâu cũng có chút hưng phấn.

“Chẳng lẽ trên quầy hàng này có cái gì mà Bạch Ngọc Lâu cảm thấy hứng thú?”

Diệp Húc không khỏi tò mò, cẩn thận đánh giá, chỉ thấy trên quầy hàng đó bán ít ỏi vài thứ, có ba bốn quyển sách cũ, vài khối khăn thêu rách.

Quán chủ là một hán tử, thật thà cười nói: “Vị thiếu gia này nhìn trúng cái gì?”

Diệp Húc cười nói: “Ta cũng không phải là thiếu gia gì, là mã nô Diệp gia.”

Quán chủ líu lưỡi nói: “Diệp gia mã nô so với thiếu gia nhà giàu khác cũng có khí độ hơn, thật không hổ là vu hoang thế gia!”

Diệp Húc khẽ mỉm cười, không nói nhiều, giơ tay lật xem mấy bản sách cũ. Điều là tứ thư ngũ kinh, không có gì thần kỳ cả, bạch ngọc lâu trong đan điền vẫn xao động như cũ không ngừng.

Ánh mắt hắn không khỏi nhìn vào mấy tấm khăn thiêu, chỉ thấy tấm khăn thiêu kia không trọn vẹn, chỉ có nửa mét lớn nhỏ, bên trong còn có đồ án hình thù kỳ lạ.

Đồ án kia cũng không được trọn vẹn đầy đủ, Diệp Húc cẩn thận đánh giá, như thể là một vòng thái dương, trung tâm thái dương có một con tam túc quái điểu. Hình như là ô nha, nhưng màu ánh vàng rực rỡ, cũng không phải màu đen như ô nha.

“Tấm khăn thiêu này hẳn là một góc của tấm cờ lớn…”

Diệp Húc nhặt khăn thêu lên, nhẹ nhàng vuốt ve, vải dệt cực kỳ nhẵn nhụi, cầm ở trong tay thấy phiêu phiêu, như không có gì.

Bạch ngọc lâu trong đan điền dường như cảm ứng được khí tức của tấm khăn thiêu, càng thêm hưng phấn xao động.

Diệp Húc cũng phát hiện ra tấm khăn thiêu này có chỗ kỳ lạ, trong lòng vừa động: “Lão trượng, tấm khăn thêu này lấy được ở đâu?”

Quán chủ cười nói: “Đây là vợ ta giặt quần áo ở bờ sông mà vô tình nhặt được. Ngày thường sử dụng như khăn tay. Tấm khăn thiêu này có chỗ tốt, nếu để ở nhà, không chỉ kiến, ngay cả chuột cũng không có! Nếu không phải thiếu tiền, vợ chồng ta cũng không bán nó đi đâu. Thiếu gia nếu thích, năm lượng bạc là được!”

Diệp Húc nhíu tiền nơi túi cười khổ nói: “Ta nơi này chỉ có ba lượng…”

Quán chủ kia cười ha hả nói: “Vừa thấy thiếu gia là biết chưa từng mua bán đồ vật này nọ rồi. Ta nói năm là để cho cả hai có thể trả giá. Kỳ thực tấm khăn thiêu này cũng không tốn tiền mua, chỉ cần ba lượng bạc, thiếu gia cứ việc cầm.”

Diệp Húc trong lòng mừng rỡ, lấy ra ba lượng bạc, quán chủ trả lại cho hắn hai lượng, cười nói: “Làm nô tài ở Diệp gia cũng không dễ dàng, đều là tranh cướp miếng cơm cả.”

Diệp Húc vội vàng tạ ơn, muốn thu hồi tấm khăn thêu lại, đột nhiên một bàn tay bắt lấy một góc khăn thiêu nói: “Chủ quán, tấm khăn này bao nhiêu tiền? ta mua!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.