Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 90

trước
tiếp

Chương 90: Ai sẽ làm bia đỡ đạn cho cô ấy?

Tổng bộ của Lục thị, trong văn phòng của nhà thiết kế chính.

Đỗ Như Linh dựa vào trên sô pha cùng mấy nhà thiết kế nói chuyện phiếm.

“Chị Như Linh, chuyện con tiện nhân Giang Tâm kia sao chép lần này sợ là vĩnh viễn không thể có ngày xoay người được, dựa theo quy định, sau khi cô ta bị phong sát, tác phẩm của chị tắng chắc, Lục tổng đã nói những lời đó trước mặt các giám đốc các bộ phận rồi, ai có thể thiết kế lễ phục cho tam tiểu thư, anh ấy liền đề bát người đó nhậm chức thiết kế trưởng của bên công ty tổng.”

“Đúng rồi đúng rồi, trải qua chuyện này, chức thiết kế trưởng của bên công ty tổng này chỉ có thể thuộc về chị Như Linh, con tiện nhân Giang Tâm kia tuy rằng xấu xa, nhưng cũng không phải không đúng tí nào, ít nhất khiếp cho Lục tổng đồng ý bổ khuyết vị trí thiết kế trưởng kia.”

“Chị Như Linh chỉ cần thiết kế ra bộ lễ phục khiến cho Tam công chúa hài lòng, có thể để cô ấy tỏa sáng rực rỡ trong lễ trưởng thành của mình, sau này những hoa hậu người đẹp nổi tiếng thế giới còn không phải xếp hàng xin lịch hẹn trước với chị sao, mời chị thiết kế lễ phục riêng cho bọn họ.”

Cả nghìn câu nói, câu nịnh hót, những từng câu a dua nịnh hót này đồi với Đỗ Như Linh mà nói rất có tác dụng.

Tập đoàn tài chính Lục Thị to như vậy, cô ta là người duy nhất, nếu không phải tự dưng xuất hiện con tiện nhân Giang Tâm, cô làm gì đến nỗi thi đấu thua? Lại có ai dám đối mặt chính diện cùng cô lấy cứng chọi cứng?

“Không tồi, lại nói tiếp tôi còn phải cảm tạ con tiện nhân Giang Tâm đó, nếu không phải cô ta, lục tổng cũng sẽ không nói sẽ đề bạt thiết kế trưởng của công ty tổng, tôi xem như là chiếm hào quang của cô ta, nhưng mà cô ta cực cực khổ khổ làm áo cưới, chú định là phải chuẩn bị vì tôi rồi.”

Lời nói của cô vừa dứt, trong nhà vang lên một tiếng cười vang, tiếp theo lại là một trận âm thanh xu nịnh lấy lòng.

“Đúng rồi, chị Như Linh, em vừa rồi nghe một người bạn của em làm ở tờ nhật báo Today’s Focus nói chỗ ẩn nấp của Giang Tâm bị bại lộ rồi, hiện tại có rất nhiều phóng viên chạy đến khách sạn đấy, tuy không thể tạo cho cô ta bất kỳ sự tổn thương mà, nhưng mà dọa cô ta vẫn là có thể.”

Đỗ Như Linh sờ sờ lên đôi môi đỏ mọng, ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Đúng không? Cũng không biết là ai tiết lộ, xem ra là có người cũng ghét cô ta giống chúng ta.”

“Trách không được người khác, trách chỉ trách cô ta quá hèn quá kiêu ngạo, xứng đáng bị như vậy.”

Đỗ Như Linh cười đến tùy ý, chuẩn bị mở miệng lại thêm vào hai đao.

Lúc này, một người nữ trợ lý từ bên ngoài chạy vào, “Như, chị Như Linh, không hay rồi, đại sảnh công ty ở tầng một tụ tập rất nhiều phóng viên, nói muốn gặp chị, tìm chị nói chuyện.”

Nụ cười trên mặt Đỗ Như Linh cứng lại, từ trên sô pha nhảy lên, trong lòng nổi lên một tia dự cảm không lành, giọng nói run rẩy hỏi: “Nào, phóng viên truyền thông của nhà nào?”

“Có truyền thông thời trang thời thượng, có tờ nhật báo Today’s Focus, có……”

Sắc mặt Đỗ Như Linh trắng bệch một chút.

Trước đó chính là cô đem tin tức nơi ẩn náu của Giang Tâm tiết lộ cho đám truyền thông này, hiện giờ bọn họ không đi khách sạn, chạy tới tổng bộ Lục thị tìm cô, điều này nói rõ cái gì?

Về sau cô không nghĩ nữa!

Xúi giục truyền thông tin tức quạt gió thêm củi, để Giang Tâm rơi vào dư luận càng sâu, tổn hại thanh danh của Lục thị, điều này nếu là để lục tổng biết, cô không có kết quả tốt.

Đáng chết, cô không nên xúc động như vậy, lại càng không nên tự mình liên hệ với đám truyền thông này.

Lúc ấy là quá mức hưng phấn, cho nên có chút đắc ý vênh váo, mới phạm phải sai lầm hạ đẳng như thế này.

Hiện giờ ngẫm lại,cô cảm thấy chính bản thân mình có chút ngu xuẩn.

“Tôi, tôi không thể đi ra ngoài gặp bọn họ, cô bảo bảo vệ mời bọn họ ra ngoài đi.”

Nữ trợ lý vẻ mặt khó xử nhìn cô ta, mặt như sắp khóc, rụt rè nói: “Chị Như Linh, không được đâu, hành động của bọn họ quá lớn, đã kinh động đến phòng ban bộ phận quan hệ công chúng, tổng giám đốc Nguyên muốn chị đi xuống một chuyến, bằng không ông ấy liền báo cáo cho lục tổng.”

‘ oanh ’ một tiếng.

Trong đầu như có thứ gì tạc nứt ra vậy.

Cơ thể Đỗ Như Linh run rẩy hai cái.

“Như Linh, làm sao vậy? Có phải có cái gì hiểu lầm hay không?”

“Đúng vậy, chị Như Linh, đã xảy ra chuyện gì khó giải quyết sao? Chị cứ nói ra đi, xem xem chúng em có thể giúp chị một tay hay không.”

Đỗ Như Linh duỗi tay giữ chặt một nhà thiết kế đang đứng gần nhất, giọng nói gấp gáp: “Hành tung của Giang Tâm là do tôi tiết lộ, nhưng hiện tại phóng viên tới công ty chặn, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, Manh Manh, em đi giúp chị chặn lại được không? Cứ nói hành tung của Giang Tâm là do em tiết lộ cho chị, sau đó……”

“Chị Như Linh.”Người thiết kế tên Manh Manh đột nhiên hất cô ta ra, liền lui về phía sau hai bước, cả giận nói: “Chị này không phải là đẩy em xuống hố lửa sao? Xúi giục truyền thông lăng xê, đây chính là điều tối kỵ, nếu như bị lục tổng biết, em chỉ có kết cục là cuốn gói cút đi, chúng ta không oán không thù, chị vì cái gì muốn hại em?”

Đỗ Như Linh mất đi lá chắn, đem tầm mắt lại dừng ở trên người một nhà thiết kế khác.

Sau khi đối phương nhận được ánh mắt cầu xin giúp đỡ của cô ta, vội vàng lui về phía sau vài bước, “Cái kia, chị Như Linh, em còn có một bản thảo thiết kế muốn chỉnh sửa lại, em đi làm việc trước đây, lát nữa lại nói chuyện.”

“Đúng đúng đúng, em cũng có việc, em đi ra ngoài trước.”

Bọn họ lại không ngốc, tai họa này rơi xuống đầu ai người đó sẽ phải chết, cho dù không chết thì cũng chính là bị lột da.

Lương tháng ở Lục thị mấy trăm triệu không nhiều sao? Ai con mẹ nó sẽ làm tấm bia đỡ đạn cho người phụ nữ này?

Nói một câu không dễ nghe, nếu Đỗ Như Linh cô rơi đài, bọn họ liền có cơ hội được thăng chức.

Cả bộ phận thiết kế này trên dưới mấy nghìn người đều ngóng trông cô ta sớm chút bị loại bỏ.

Đỗ Như Linh giận trừng mắt nhìn mấy người nhanh như chớp trốn ra khỏi văn phòng, khuôn mặt đẹp đẽ trở nên méo mó vì tức giận.

Đây là những kẻ vừa rồi còn cùng nàng đứng chung một phe nói xấu sao, một đám chị em cây khế, thật là đáng giận lại đáng cười.

Hít sâu một hơi, sau khi áp xuống sự tức giận và sự li lắng trong lòng , cô đạp giày cao gót đi ra ngoài.

Sợ cái gì?

Cô chính là học trò của Lỗ Anh, Lục thị không nể mặt học trò thì cũng phải nể mặt sư phụ, sư phụ đã tạo ra rất nhiều lợi nhuận cho tập đoàn tài chính Lục thị, tạo ra cho Lục thị nhãn hiệu thời trang riêng, đây đều là những lợi thế của cô.

Lợi thế có thể tự bảo vệ mình.

Chờ cô bình an trở về, lại tìm mấy tên tiện nhân vừa rồi tính sổ, không để bọn họ cút ra khỏi Lục thị, thì cho là cô không có năng lực.

Đại sảnh tầng một.

Đỗ Như Linh đi ra khỏi thang máy, đi về phía đám phóng viên.

“Đỗ tiểu thư, cô không phải nói Giang Tâm tại phòng 502 khách sạn Thế Kỷ sao? Tại sao khi chúng tôi qua đó người ở bên trong lại là Huyền Cẩn học trò của Huyền Sương?”

“Một người là bị cáo, một người là nguyên cáo, hai người trở thành bạn tốt, thân thiết đến mức ở cùng với nhau, Đỗ tiểu thư, cô coi chúng tôi là đồ ngốc sao? Đùa chúng tôi như vậy có đã ghiền không?”

“Hôm nay nếu cô không cho chúng tôi một lời giải thích, giải thích rõ ràng tại sao cô lại bịa đặt, chuyện này liền không để yên được.”

“Đúng vậy, cô cần phải cho chúng tôi một công đạo, tại sao lại muốn lừa gạt chúng tôi?”

Tổng giám đốc bộ phận quan hệ công chúng Nguyên Thanh đi đến trước mặt Đỗ Như Linh, nhíu mày nhìn cô ta, trầm giọng hỏi: “Có thật là cô đã nói tin tức Giang tiểu thư ở trong khách sạn Thế kỷ cho truyền thông biết không?”

Đỗ Như Linh sắc mặt tái nhợt nhìn ông ta, âm thanh run rẩy nói: “Tôi cũng là tin vào lời gièm pha, bị người khác xúi giục, tổng giám đốc Nguyên, anh giúp tôi đi, giúp tôi đối phó với những phóng viên này, ngàn lần đừng để đến tai của Lục Tổng, tôi cầu xin ông đó.”

Nguyên Thanh híp mắt nhìn cô ta, lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi cũng rất muốn giúp đỡ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.